Chờ Một Mai Nắng Đến

Chương 37: 37: Bí Mật Phơi Bày





Đó là ai?
Dương Thần cảm thấy cái tên này có chút ấn tượng nhưng lại không nhớ được bản thân đã nghe nó ở đâu.
- Vậy còn Diệp Khả Như?
Trái tim Dương Thần bất chợt hẫng đi.

Linh cảm mắc bảo rằng chuyện Phạm Thụy Nghi sắp nói ra không phải là một chuyện tốt lành.
- Có chuyện gì liên quan đến cậu ấy sao?
- Diệp Khả Như là con gái nuôi của gia đình họ Diệp và có quan hệ vô cùng thân thiết với nhà họ Dương.
Phạm Thụy Nghi nhàn nhạt nói, hai ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng từng nhịp một.
- Anh không cần vòng vo như vậy!
Trong lòng cậu vốn đã đoán được đôi chút nhưng dẫu vậy cậu vẫn chưa thể xác định.

Vì thế chỉ có thể chờ đợi câu trả lời từ người trước mặt.
- Cậu đang giả ngu với tôi à?
Hắn khẽ đánh mắt nhìn cậu, một ánh mắt lạnh tanh không chút biểu cảm.

"......"
- Những chuyện ba cậu làm quả thật là không bằng cầm thú.
Hắn nhếch môi châm biếm, ánh mắt cũng bắt đầu xuất hiện tia căm ghét.
- Trịnh Tú Thi mẹ của Dương Thừa Nam từng bị ba của cậu sai người làm nhục nhưng may thay Dương Thừa Hiên đã kịp thời ngăn chặn.

Chưa kể đến Liễu Như Ngọc mẹ nuôi của Diệp Khả Như cũng là nạn nhân của ông ta.
- Khi bà ta mang thai đứa con của mình, chính Dương Quyền Triết đã sai người lái xe tông chết hai mẹ con họ.

Nhưng xem ra ông trời còn có mắt.

Mạng của Liễu Như Ngọc cuối cùng vẫn được cứu lại chỉ là đứa nhỏ trong bụng thì không may mắn như vậy.
- Cậu nói xem, "ông chủ" phải chăng là ra tay rất quyết liệt?
Dương Thần nghe xong những điều hắn nói, trên sống lưng không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Thật kinh khủng! Ba của cậu....ông ấy...ông ấy sao có thể làm ra những loại chuyện kinh tởm như vậy?
Dương Thần cảm thấy cả cơ thể cậu rơi vào trạng thái mông lung.

Cậu thật sự không dám tin một con người có thể làm ra những loại chuyện độc ác như vậy.

Giết hại cả một gia đình.

Cho kẻ đi làm nhục một người phụ nữ vô tội.

Chưa kể đến lại nhẫn tâm tước đoạt mạng sống của một sinh linh chưa chào đời.

Những việc như vậy, tại sao ông ấy có thể ra tay mà không chút hối lỗi.

Phải chăng sự ích kỷ, mù quáng của ông ấy nó kinh khủng và lớn đến mức không thể nào cứu vãn?
- Loại người như ba cậu liệu có đáng được sống trên đời này hay là không?

Nhìn biểu hiện và thái độ của cậu, Phạm Thụy Nghi cũng có thể biết cậu sốc và cảm thấy thế nào.

Nhưng dẫu vậy hắn vẫn không hối hận bởi những chuyện mình đã nói ra.

Dù sao thì cậu ta cũng có quyền biết những chuyện mà lão khốn kia đã làm.
- Vậy theo anh....em nên làm gì đây...
Dương Thần bất chợt cười nhạt giọng nói lệch hẳn tông so với ban nãy.
- Anh muốn em kinh tởm ông ấy? Ghê sợ ông ấy hay muốn em đối chọi với ông ấy?
- Đó là tùy thuộc vào cậu.
- Làm sao đây....em lại không có khả năng đối với đầu với ba của mình.

Dù có ra làm sao...ông ấy vẫn là ba em, trong cơ thể này vẫn có dòng máu của ông ấy...
Cậu nên hận ba của mình sao? Nên cảm thấy ông ấy đáng bị trừng phạt phải không? Nhưng cậu lại không thể làm được điều đó....dù có nói gì đi chăng nữa, người đàn ông tàn nhẫn kia vẫn là ba của cậu.

Nói cậu nhu nhược cũng đúng, ích kỷ cũng chẳng sao vì cậu thật sự không biết phải làm gì....
- Dòng máu của ông ta vốn là kinh tởm như vậy.
Lời nói đó tưởng chừng chỉ là bình thường nhưng Dương Thần hiểu rõ Phạm Thụy Nghi đang muốn nói đến điều gì.
Quả thật cả cậu cũng đang bắt đầu kinh tởm dòng máu chảy trong cơ thể của chính mình...
Cậu cúi đầu, cố che đi sự bi thương nơi đáy mắt.
- Còn cô bạn của cậu thì sao? Cậu sẽ đối diện với cô ta thế nào?

Nhắc đến Diệp Khả Như, Dương Thần bất chợt đứng hình.

Từ nãy đến giờ cậu dường như quên mất người cậu sắp phải đối diện không chỉ có ba mình mà còn có người bạn kia nữa...
Mím chặt hai cánh môi, nụ cười rực rỡ lạc quan của Khả Như lại hiện lên trong tâm trí cậu.

Đã lâu lắm rồi cậu không có một người bạn nào cả.

Anh tiểu Nghi cậu đã đánh mất, ba mẹ cũng từng chút rời xa cậu....bây giờ ngay cả Khả Như người bạn của cậu cũng đang dần xuất hiện một khoảng cách vô hình với cậu hay sao?
Nghĩ đến đây, tâm trạng Dương Thần bỗng nhiên rơi vào sự tuyệt vọng.

Tại sao lại đối với cậu như vậy? Cậu cũng là con người, cũng muốn có gia đình, bạn bè, người yêu thương trân quý những cớ gì lại bắt cậu đối diện với những thứ này? Rốt cuộc cậu đã làm sai ở đâu? Cớ sao những người cậu yêu quý lại cứ từng người từng người một rời xa cậu? Rốt cuộc là tại vì sao?
- Xin anh....đừng nói cho Khả Như biết sự thật...
Cậu cảm thấy bản thân thật hèn mọn nhưng cậu rất sợ, sợ ngay cả đến một người bạn mình cũng sẽ không có.

Cái cảm giác cô đơn, lạc lõng thật sự rất đáng sợ, nó làm cậu nghẹt thở, khó chịu và nó khiến cậu không biết được lý do tồn tại của chính mình là gì.....