Thông tin vừa chuyển đến là thật?
Phạm Thụy Nghi vừa nhìn vào màn hình vi tính vừa nói chuyện điện thoại với ai đó.
"......"
- Bước tiếp theo là gì?
Hắn nhíu mày, đôi mắt dừng lại ở những số liệu ảo.
"......."
- Được rồi.
Tút!
Để điện thoại sang một bên, Phạm Thụy Nghi chau mày nhìn thông tin trước mắt.
Những dữ liệu này cũng đủ cho Dương Quyền Triết ngồi tù cả đời.
Chắc chắn ông ta không ngờ, bản thân cuối cùng sẽ bị người khác nắm tẩy.
Khẽ nhếch miệng trào phúng.
Phạm Thụy Nghi tiếp tục quan sát các dữ liệu mình có được.
Đây là gì?
Bất chợt, một dòng chữ hiện ra khiến hắn nhíu chặt mày.
Khẽ bấm vào ổ đĩa, sắc mắt Phạm Thụy Nghi bỗng chốc tối sầm lại.
Đúng là tên cáo già khốn kiếp...
..........
- CÚT HẾT CHO TÔI!
Dương Quyền Triết giận dữ vung tay ném hết tất cả tài liệu trền bàn xuống đất.
Sắc mặt ông ta bây giờ vô cùng kém, có thể nói hiện tại Dương Quyền Triết không khác gì một quả bom đang nổ chậm.
- Ông chủ, mọi việc vẫn trong tầm kiểm soát của chúng ta.
An Lâm Hy một bên thận trọng nói.
- TÔI NÓI CÁC NGƯỜI CÚT HẾT!
Dương Quyền Triết trán nổi gân xanh, hai mắt thì tràn đầy tơ máu hung hăng quát tháo.
- Đã rõ...
An Lâm Hy khuôn mặt vẫn bình tĩnh cúi đầu đáp, sau đó lẳng lặng cùng những người khác bước ra ngoài.
Cạch!
- Chú Hy, chúng ta....!liệu có ổn không vậy?
Một người trông khá trẻ lo sợ hỏi.
- Nếu không muốn gặp bất trắc thì mau tìm ra kẻ giở trò đi!
An Lâm Hy nghiêm giọng nói.
- Phải rồi anh Hy, lúc nãy hệ thống máy tính của chúng ta có chút trục trặc...
- Trục trặc?
- Phải! Nhưng đã được sửa lại ổn thõa!
- Đi thôi, những việc cần làm cứ thế mà tiến hành!
Vừa nói xong thì tất cả cũng bắt đầu giải tán.
Kẻ đứng sau tất cả, rốt cuộc có phải cậu ta hay không?
.........
- Mẹ kiếp!
Dương Quyền Triết siết chặt tờ báo trên tay, trong ánh mắt chứa đầy sự căm hận.
Cốc! Cốc!
- Ai?
- Là em đây!
Giọng của Dương Mỹ Lệ chậm rãi vang lên, trong giọng nói cũng dễ dàng nghe ra sự hào hứng.
- Hiện tại anh không có tâm trạng để tiếp đãi em!
Dương Quyền Triết lạnh giọng, tờ báo trên tay vốn đã nhăn nhúm liền bị ông ta quăng xuống dưới đất không khác gì một miếng rác bị người ta vứt bỏ.
- Ồ, vậy sao? Chậc, vậy em với mẹ đành về trước đây, tạm biệt.....
Cạch!
- Mẹ...
Dương Quyền Triết nhìn người phụ nữ đứng tuổi trước mắt mình khẽ gọi, trong ánh mắt vốn là sự giả tạo tàn nhẫn bỗng chốc hiện lên sự quan tâm kính trọng.
- Ừm, tâm trạng lại có gì không tốt nữa sao?
Người phụ nữ với vài nếp nhăn trên mặt hiền hậu nói.
Sau đó chậm rãi bước vào phòng.
- Sao em lại đưa mẹ đến đây, sức khỏe của bà ấy vốn không được tốt?
Dương Quyền Triết cau mày nhìn em gái mình hỏi.
- Là mẹ muốn đến gặp anh!
Dương Mỹ Lệ cũng không vòng vo mà khẽ đáp.
- Triết à, tính tình của con vẫn không thay đổi!
Mẹ của ông ta cúi xuống nhặt tờ báo dưới đất lên rồi nói.
"......"
- Đấu nhiều năm như vậy rồi, quả thật có chút phiền não...
Lâm Gia Thi thở dài một hơi bất lực.
- Mẹ không cần lo lắng, con nhất định sẽ khiến họ phải trả giá!
Dương Quyền Triết kiên định nói với mẹ mình.
- Hay là thôi đi, dù sao chuyện cũng đã qua rất nhiều năm rồi, ân oán gì cũng đã không còn quan trọng khụ! Khụ!
- Mẹ, mau ngồi xuống đi!
Nhìn sắc mặt mẹ mình xanh xao, Dương Quyền Triết liền không ngăn được sự lo lắng.
Sắc mặt của bà ấy sao lại kém như vậy...
Trái ngược với sự lo lắng của ông ta, Dương Mỹ Lệ một bên lại thản nhiên nhâm nhi tách trà.
Trong ánh mắt lộ ra tia sáng quái lạ.
- Cũng là do bà già này liên lụy con...
Lâm Gia Thi cười khổ, ánh mắt thương xót nhìn Dương Quyền Triết đang lo lắng trước mặt.
- Không liên lụy gì cả! Những gì họ nợ chúng ta thì sớm muộn gì cũng phải trả mà thôi!
Dương Quyền Triết nắm lấy tay mẹ mình, ánh mắt dịu dàng lên tiếng trấn an.
- Đứa con ngốc này....con và Mỹ Lệ là gia tài duy nhất của mẹ.
Nếu cả hai đứa gặp chuyện, thì người làm mẹ này biết sống làm sao? Khụ! Khụ! Chưa kể đến chuyện xưa đã qua lâu như vậy, oán giận, tủi nhục gì cũng từng chút tan biến rồi, vả lại vì hai đứa dù có cực khổ ra sao người làm mẹ này cũng cảm thấy xứng đáng!
Lâm Gia Thi mỉm cười, bàn tay xoa nhẹ mái tóc của Dương Quyền Triết.
- Mẹ...
Dương Quyền Triết nghẹn ngào, ông ta gác đầu lên chân mẹ mình.
Giọng nói ngập ngừng chậm rãi vang lên.
- Con sẽ đòi lại công bằng cho mẹ...mẹ không cần lo lắng! Những kẻ đó chắc chắn sẽ phải đền tội, mẹ phải mau khỏe mạnh để chứng kiến ngày bọn họ trả giá!
Dương Quyền Triết lúc này không khác gì một đứa trẻ yếu đuối nằm trong lòng mẹ mình chờ được an ủi vỗ về.
Có lẽ đối với tất cả mọi người, Dương Quyền Triết là một con người tàn nhẫn, ác độc nhưng dẫu vậy trong lòng ông ta vẫn luôn có một ánh sáng duy nhất đó là mẹ và em gái của mình.
Dù là bất kỳ ai, ông ta đều không nương tay mà sát hại chỉ duy hai người phụ nữ này là ông ta luôn dốc lòng để bảo vệ....