Edit: Nananiwe
Mấy chục năm qua trong lòng Dyson vẫn luôn giấu một bí mật, đó là tự tay mai táng người mà Kỳ Dương thích nhất.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2.
Nốt Ruồi Son Nơi Đáy Mắt
3.
Như Giấc Mộng Ban Đầu (Tự Mộng Sơ Giác)
4.
Em Thấy Núi Xanh
=====================================
Năm ấy lúc Dyson và Kim Jun Hee đang ăn sáng thì nhận được tin Kỳ Dương nhập viện, thế là cậu vội vã chạy tới bệnh viện.
Lúc nhìn thấy Kỳ Dương, cậu không thể tin được tại sao một người đang yên đang lành lại bị bệnh thành như vậy.
Sau khi khích lệ bạn thân của mình một hồi thì Dyson và Kim Jun Hee ra ngoài.
Vài ngài sau Dyson lên đường tới Hoa Quốc một lần nữa theo lời hứa với bạn tốt.
Lúc tới nơi thì khá muộn rồi, cậu tìm một khách sạn ngủ tạm, định sáng mai sẽ đi tìm người mà bạn mình thích.
Có lẽ do là người da trắng nên khi bước vào Trường Trung học phổ thông số 8 thì rất nhiều học sinh đi qua đi lại đều ngạc nhiên nhìn cậu chằm chằm.
Dyson hỏi lớp 11A9 ở chỗ nào, sau đó cả đường đi đều nghĩ nên giải thích thế nào với crush của bạn mình.
Đứng trước cửa lớp 11A9, Dyson hỏi một bạn nữ xem Văn Cảnh có ở đây không, không ngờ lại nghe bạn nữ kia hốt hoảng nói: "Không, không biết, tôi không biết gì hết."
Dyson bước vào nhà xác của bệnh viện, nơi này có một thiếu niên sắc mặt tái nhợt.
Sau khi nói chuyện với thầy chủ nhiệm lớp thì cậu mới biết thiếu niên này nhảy lầu tự vẫn, nhảy từ tầng thượng của tòa nha dạy học xuống để kết thúc sinh mệnh của mình.
Một bác sĩ trẻ tuổi nói với cậu: "Chuyện này xảy ra từ 15 ngày trước rồi, lúc ấy nó gây chấn động lớn lắm.
Nghe thầy cô giáo và các bạn học sinh kể là cậu bé này rất quái gở, tinh thần không được ổn định cho lắm.
Chủ trọ của cậu bé cũng nói thường xuyên nghe được tiếng khóc thút thít trong phòng cậu bé.
Thế nên có người nói cậu bé bị trầm cảm nặng."
"Mà cậu bé lại không có người thân nào nên thi thể vẫn để ở nhà xác không ai lĩnh về.
Nếu cậu quen cậu bé thì hi vọng cậu hãy an táng cậu ấy, nếu không để lâu thì bệnh viện sẽ xử lý quyên tặng thi thể."
Dyson mua một bó hoa cúc trắng, cúi đầu nhìn thiếu niên cười rạng rỡ trên ảnh.
"Cậu có biết có người đang chờ cậu không? Cậu ấy còn ngốc nghếch đợi mình trở về để tỏ tình với cậu đấy.
Cậu biết không, cậu ấy bị bệnh rồi, nhưng cậu ấy đã viết cho cậu một bức thư đó.
Tôi biết bây giờ cậu không tiện đọc thư nên tôi có thể đọc cho cậu nghe xem cậu ấy viết những gì.
Cậu nghe cho kỹ nhé, lỡ như tôi đọc nhanh quá cậu không nghe được những lời Kỳ Dương muốn nói thì không tốt chút nào."
Gió lạnh thổi qua mang theo giọng đọc có chút vụng về.
Nó dần lan tỏa ra xung quanh, chữ trên thư quen thuộc nhưng lại xiêu xiêu vẹo vẹo rất khó coi, có thể biết được lúc Kỳ Dương viết nó đã run tay đến mức nào.
Dyson ở Hoa Quốc mười bốn ngày mới trở về nước.
Cậu đi thẳng tới bệnh viện, Kỳ Dương trong phòng bệnh vừa điều trị bằng hóa chất xong hiện đang đau tới mức ngất đi, nhìn cũng biết cậu ấy đã nỗ lực điều trị đến thế nào.
Dyson quyếtđịnh nói dối, một lời nói dối có khả năng sẽ khiến cậu áy náy cả đời.
Dyson đã lừa Kỳ Dương, lừa rằng Văn Cảnh đang đợi Kỳ Dương về để cậu yên tâm trị liệu, chờ cậu trở về sẽ tỏ tình với Văn Cảnh.
Một tháng trôi qua, có thời gian rảnh Dyson lại tới thăm bạn tốt và tâm sự với Kỳ Dương về chuyện của Văn Cảnh.
Dyson cảm thấy may mắn vì Kỳ Dương không được đụng tới đồ dùng điện tử như điện thoại, chờ một ngày nào đó Kỳ Dương khỏi bệnh thì cậu sẽ nói cho Kỳ Dương biết sự thật và cũng sẵn lòng nhận lỗi với cậu ấy..