Chờ Hừng Đông

Chương 64: Đừng sợ, em ở đây




Lúc Vương Vu Dạng tỉnh dậy, trước mắt anh là trần nhà trắng xóa.

Nhớ tới trước khi ý thức biến mất, anh cảm nhận được cơ thể của thanh niên bảo vệ mình căng cứng lên, tiếng nổ tung và rên rỉ đau lớn vang lên cùng một lúc, sắc mặt anh thay đổi, lập tức muốn đứng lên theo phản xạ.

Kết quả, lưng vừa nhấc lên đã đổ sập về giường.

Vương Vu Dạng đang định lên tiếng, ngoài cửa đã có tiếng bước đi dồn dập, Hùng Bạch bặm môi ỉu xìu mở cửa vào, hai mắt nhìn người trên giường.

"Chú!"

Hùng Bạch tỉnh táo lại, mừng rỡ kêu to vồ tới, cậu nhóc nắm chặt tay Vương Vu Dạng, mừng đến phát khóc: "Chú tỉnh rồi, quá tốt rồi. Mẹ nó, thật sự quá tốt rồi!"

"..."

Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn cửa phòng: "Cậu ấy đâu?"

Đôi ngươi Hùng Bạch đảo sang chỗ khác, Vương Vu Dạng bắt được, nhíu mày, hỏi lại lần nữa.

"Ở bệnh viện ạ." Hùng Bạch nhỏ giọng nói.

Vương Vu Dạng trầm xuống.

Hùng Bạch cảm thấy được sự kỳ lạ của chú khiến người ta sợ hãi, vội vàng đôn lời: "Chú ơi chú đừng lo lắng ạ, lão đại đã vượt qua nguy hiểm rồi, thể chất của anh ấy hơn người bình thường, khả năng phục hồi lại nhanh, mấy ngày nữa là xuất viện được rồi ạ."

Tiếng nói khựng lại, cậu nhóc rủ đầu xuống: "Cơ mà ý..."

Tim Vương Vu Dạng vọt đến cổ họng: "Cơ mà thế nào?"

Hùng Bạch dẩu dẩu môi: "Đầu lão đại bị thương, cạo trọc mất tiêu."

Tim Vương Vu Dạng trở về chỗ: "Ra vậy..."

Hùng Bạch nhìn phản ứng của chú, cứ tưởng là chú không vui, chán ghét rồi, nhất thời như gà mẹ bảo bọc gà con: "Lão đại cháu có vóc người kia gương mặt kia khí chất kia, đầu trọc cũng hơi bị đẹp trai á!"

Vương Vu Dạng không khỏi bật cười: "Nhóc nghĩ tôi là người nông cạn hẹp hòi như vậy?"

Hùng Bạch chớp mắt mấy cái, không phải ạ?

Vương Vu Dạng đẩy bàn tay mềm mại trắng trẻo như ngọc của thiếu niên nọ ra, đau đầu, không muốn nói nữa.

Hùng Bạch lại muốn nói, muốn nói rất nhiều, cậu nhóc tìm đại đề tài mở đầu: "Chú, chú biết chú ngủ mấy ngày không? Bốn ngày, đủ bốn ngày luôn đấy."

Vừa nói vừa chìa bốn ngón tay ra trước mặt anh.

Vương Vu Dạng nghe thế, hít sâu một hơi, lâu như vậy?

"Vốn chú cũng ở bệnh viện, bác sĩ kiểm tra nói chú không có vấn đề gì, không rõ vì sao lại bất tỉnh, cháu làm giấy tờ rồi chạy lên chạy xuống hai tầng."

Hùng Bạch nói năng lộn xộn, không biết nói cái gì với cái gì: "Chú và lão đại một người tầng trên một người tầng dưới, không ở cùng một phòng. Lúc lão đại vừa tỉnh đã hỏi chú ở đâu, cháu trả lời là ở bệnh viện."

"Chú không biết lúc đó đâu, lão đại vừa nghe anh hôn mê ở tầng dưới, rút phựt kim truyền ra xuống giường, đi được bao nhiêu thì vết thương hở ra bấy nhiêu, tới nửa đường thì ngất đi, lúc tỉnh lại câu đầu tiên đã bắt cháu mang chú về nhà, cháu cũng gấp lắm, nói chú bất tỉnh mà, phải ở bệnh viện lỡ đâu có bất trắc cũng có thể điều trị ngay chứ."

"Lão đại trông cực kỳ khủng bố, hai con mắt đỏ ngầu nhìn cháu như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Cháu lập tức làm thủ tục xuất viện cho chú, không dám hó hé gì mà đưa chú về luôn, hôm qua chú về, hôm nay đã tỉnh rồi."

Vương Vu Dạng phớt lờ ánh mắt mới lạ của Hùng Bạch, cử động cơ thể một chút, hoàn toàn nhũn ra, như thể bị rút đi toàn bộ xương cốt, không có cảm giác đau đớn: "Không có thương tổn gì."

"Không có." Hùng Bạch xác nhận câu nói của anh, "Chú ơi, lúc xảy ra chuyện lão đại chắn cho chú trong ngực ạ?"

Vương Vu Dạng "Ừm" một tiếng, bảo vệ rất chặt, dùng toàn bộ sức lực.

Cảnh tượng đó hiện lên trong tâm trí anh, trong vòng một đến hai giây, thanh niên lao đến chỗ anh một cách kiên quyết, không chút do dự.

"Cháu biết mà." Hùng Bạch nói khẽ, "Vết thương của anh ấy toàn ở sau lưng, rõ ràng muốn làm lá chắn."

Vương Vu Dạng trầm mặc.

Hùng Bạch cũng không nói gì, chỉ túm lấy phần drap giường nghịch nghịch.

Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

"Chú, đám chúng cháu đều là trẻ mồ côi, đứa thì bị vứt bỏ, không ai muốn, chỉ liều mình nhặt mạng lên kiếm tiền, không sợ chết, chết thì chết, thường sẽ không có ai nhặt xác cho."

Hùng Bạch vò drap giường nhăn nhúm lại: "Lão đại là đội trưởng vì anh ấy tàn nhẫn với bản thân mình hơn bất kỳ ai khác, không muốn sống, cho nên anh ấy mạnh nhất. Xưa nay nhiệm vụ anh ấy nhận chưa từng thất bại, dù nguy hiểm đến đâu cũng có thể hoàn thành, tất cả mọi người ai cũng sùng bái anh ấy."

"Có một lần bị thương rất nghiêm trọng, anh ấy đau đến không chịu được. Cháu nói anh ấy hít ma túy đi, anh ấy nhất định không hít, gắng gượng tự mình vượt qua."

Bàn tay mân mê tóc rối bên tai của Vương Vu Dạng khựng lại.

"Lần đến chỗ của Tôn Thành Chu làm nhiệm vụ, cháu an ủi chú nói rằng lão đại không việc gì, chú nói cháu tín nhiệm mù quáng cháu còn phản bác. Cháu vẫn luôn xem anh ấy như một vị thần, mãi cho đến khi anh ấy hỏi cháu có muốn gia đình hay không, có người mình thích hay không, cháu mới vỡ lẽ anh ấy chỉ là con người, cũng sẽ rơi vào cái bẫy tình yêu như vậy."

Hùng Bạch nhăn mũi, ra vẻ trưởng thành: "Tình yêu là gì? Tình yêu chính là mỉm cười nhận lấy bông hoa đồng đầy gai nhọn từ tay người mình yêu, lòng bàn tay rớm máu."

Nói một hồi mắt lại đỏ ửng: "Chú ơi, lão đại là mối tình đầu của cháu. Anh ấy ngây thơ và rất yếu đuối, một ngày nào đó không cần anh ấy nữa, chú hãy chọn cách rời đi thật dịu dàng nhé. Nếu không anh ấy sẽ chẳng tài nào chịu nổi."

Một lúc lâu sau, Vương Vu Dạng mới mở miệng: "Đã không cần còn có thể dịu dàng?"

Hùng Bạch im lặng.

Vương Vu Dạng nói: "Tiểu Bạch, đỡ tôi dậy."

Hùng Bạch vội vàng dìu anh lên.

Vương Vu Dạng xỏ dép dưới giường, mồ hôi lạnh tuôn đầy trán, sắc mặt trắng bệch, môi không có chút huyết sắc, tay chân lạnh lẽo.

Hùng Bạch lo lắng: "Chú, hay là chú cứ nằm xuống đi."

Vương Vu Dạng lắc đầu: "Đến bệnh viện."

Hùng Bạch ngơ ngác, thầm nghĩ ba chữ ngắn gọn này còn hàm chứa nhiều thứ hơn cả đống lời lẽ thao thao bất tuyệt, là lời đáp lại tình cảm của lão đại trực tiếp và mạnh mẽ nhất của chú.

Trong bệnh viện, Chu Dịch vừa thay thuốc, có phần choáng váng. Hắn thấy người tiến vào, lập tức tỉnh táo trong nháy mắt, vết thương giống như chẳng còn đau nữa, tinh thần cực kỳ tốt, hai mắt sáng ngời, rất giống kiểu hồi quang phản chiếu.

Vương Vu Dạng nhìn thấy hắn muốn đi xuống, lạnh mặt lên tiếng: "Nằm xuống."

Chu Dịch không nói gì nằm về giường bệnh.

Hùng Bạch: "..."

Cậu nhóc nín cười đỡ chú về ghế ngồi, nhanh nhẹn đóng cửa chuồn mất.

Hùng Bạch cũng không chuồn đi đâu xa, cậu nhóc ở bên ngoài canh chừng, hết đến gần lại ra xa, đấu tranh tư tưởng một hồi, rốt cuộc vẫn chọn thỏa mãn bản tính hiếu kỳ của nhân loại, đứng ở cạnh tường.

Phòng bệnh đơn, thiết bị y tế kín đặc, mùi thuốc sát trùng khá nồng, khứu giác của Vương Vu Dạng nhạy cảm đến biến thái, ngửi được quá nhiều mùi vị.

Mùi thuốc, thức ăn thừa trong giỏ rác, mùi trong nhà vệ sinh, mùi thuốc kháng sinh, mùi máu... khiến hô hấp không được thông thoáng, anh hít sâu mấy hơi, dựa vào lưng ghế nhìn thanh niên.

Chu Dịch bị nhìn chăm chú, hơi khó chịu: "Tỉnh rồi?"

Vương Vu Dạng hỏi ngược lại: "Không thì người cậu nhìn thấy là ai?"

Chu Dịch nghẹn họng.

Vương Vu Dạng thở dài: "Tại sao lại làm như vậy?"

Chu Dịch không đáp.

Vương Vu Dạng nhìn băng gạc quấn trên đầu hắn, nhìn đầu bị cạo trọc, lại nhìn vẻ gầy gò của hắn: "Bị thương ở đâu?"

Chu Dịch vẫn không nói gì.

Vương Vu Dạng bất đắc dĩ: "Hai mươi bốn sao lại như bốn tuổi thế, trẻ con như vậy."

Mặt Chu Dịch không có cảm xúc.

Vương Vu Dạng xoa gương mặt nhợt nhạt của mình: "Tiểu Dịch, hôm nay chú dạy cậu một điều, con người trước tiên phải học được cách yêu bản thân, sau đó mới có thể yêu người khác."

Khóe môi khô khốc của Chu Dịch mấp máy: "Anh có ý gì?"

Vương Vu Dạng vẫn không thả tay xuống, vùi cả mặt mình vào trong: "Sau này em đừng làm như vậy nữa."

Lồng ngực dưới lớp áo bệnh nhân của Chu Dịch không ngừng phập phồng do hơi thở hỗn loạn.

Vương Vu Dạng không khỏi buồn cười, đứa nhỏ này phản ứng kiểu gì thế? Vẫn còn giận?

Trong lòng anh nghĩ, nếu tôi không động tâm, cậu chắn là việc của cậu.

Nhưng lại cứ động lòng rồi, không thể để em chắn, cũng không nỡ lợi dụng em.

"Cơ thể này của chú..." Vương Vu Dạng suy nghĩ một lúc, vẫn chọn từ không quá rõ ràng để hình dung, "Có vấn đề."

"Em dùng cơ thể trẻ tuổi khỏe mạnh của mình để bảo vệ cơ thể kỳ quái này của chú, không đáng. Lần sau gặp chuyện tương tự em phải bảo vệ bản thân đầu tiên, những chuyện khác sau đó tính tiếp, được không?"

Giọng Chu Dịch khàn khàn, cứng ngắc lạnh lẽo đến cực điểm: "Đó là chuyện của tôi."

Vương Vu Dạng tức giận cười: "Tùy hứng."

Chu Dịch nghiêng đầu sang một bên.

Chu Dịch ngồi trên ghế một hồi, cảm giác mình hồi phục được chút sức lực mới nhích ghế đến bên giường: "Tiểu Bạch đi nhanh quá, quên mất gọi nhóc ấy lấy ghế vào."

Chu Dịch thấy nhịp thở anh không ổn định, thái dương giật giật: "Anh không thoải mái ở đâu?"

"Ở đâu cũng không thoải mái." Vương Vu Dạng thở dài, "Tiểu Dịch nhà chú không nghe lời, phiền lòng ấy mà."

Chu Dịch: "..."

Vương Vu Dạng nhìn đứa nhỏ nằm trên giường bệnh, trên đường đến bệnh viện đã hỏi qua tình hình của hắn, nhưng anh vẫn muốn nghe chính miệng hắn nói, hắn thì hay rồi, vẫn cứ như mấy lần trước.

"Buổi tối chú không về nhà, ở lại với em."

Chu Dịch đột ngột ngẩng đầu.

Vương Vu Dạng nhìn hắn, dịu dàng cười: "Có được không?"

Chu Dịch kinh ngạc nhìn chằm chằm anh như trúng độc, yết hầu giật giật: "Được."

Vương Vu Dạng hỏi việc xảy ra sau khi anh hôn mê.

Chu Dịch nhìn người trước mặt mình không hề chớp mắt: "Sau khi tôi đưa anh ra ngoài, cả căn phòng đã nổ tung."

Khi đó hắn bị thương, dùng hết sức bình sinh cùng ý chí mới có thể không ngã xuống, mỗi lần chỉ có thể mang một người ra ngoài. Hắn không thể vì manh mối mà bỏ người đàn ông này lại, mang nghiên cứu viên ra trước, người nào quan trọng hơn hắn không cần phải nghĩ.

Vương Vu Dạng nghe lời hắn kể cũng đoán được tương đối, nghiên cứu viên nọ tuy đã chết, nhưng vẫn có tiến triển mới, một bước tiến vô cùng lớn.

Ván cờ này tỏ tường hơn rất nhiều.

Nghiên cứu viên biết nguyên chủ, hơn nữa cảm xúc trong đôi mắt kia cũng đủ để nói lên rất nhiều điều.

Một, nguyên chủ làm việc tại phòng thí nghiệm đã nhiều năm, thực hiện một nghiên cứu.

Hai, thí nghiệm trong tay nghiên cứu viên nọ tương đồng với của vật thí nghiệm nọ, Lưu Phong và Hà Trường Tiến, ánh mắt người kia nhìn nguyên chủ như đang nhìn cấp trên...

Ba, nguyên chủ đã từng tham gia nghiên cứu.

Bốn, anh đã xảy ra chuyện gì, nghiên cứu viên nọ cho rằng anh đã chết, bằng không đã chẳng nhìn anh như thể gặp quỷ.

Vương Vu Dạng mơ hồ có cảm giác, đầu sợi len đã sắp lộ ra, chỉ còn một vài bước cuối cùng: "Là bom à?"

"Không giống." Chu Dịch hỏi, "Lúc đó anh có ngửi được mùi gì không?"

Vương Vu Dạng cố gắng nghĩ một lúc, lắc đầu: "Chuyện xảy ra trong một tích tắc, rất mơ hồ."

Chu Dịch trầm giọng: "Tương tự với vụ nổ xe của Hà Trường Tiến, nó rất mạnh, tôi nghi ngờ có thể là một loại khí gas."

Vương Vu Dạng ngẫm nghĩ trong chốc lát: "Giết người diệt khẩu."

"Hẳn vậy." Chu Dịch nhìn anh, "Giải quyết nghiên cứu viên, đồng thời cảnh cáo chúng ta."

Vương Vu Dạng cầm quýt trên tủ lột vỏ: "Tiếp tục."

Chu Dịch nhìn anh lột vỏ quýt: "Nghiên cứu viên đó chỉ sợ từng tham gia thí nghiệm, sau đó trốn đi, còn mang theo loại thuốc nào đó."

Vương Vu Dạng tìm giỏ rác, phát hiện cách đó hơi xa, không muốn đứng dậy nên thả lên đầu tủ.

"Thuốc bị đánh cắp là phiên bản đầu tiên của thí nghiệm."

Chu Dịch gật đầu.

Kết hợp manh mối vừa tìm ra với trước đây, hẳn nhiên sẽ suy đoán được điều này.

Vương Vu Dạng hỏi: "Là hai ống thuốc em lấy ra?"

"Có thể."

Chu Dịch nói: "Tên đó trốn rất kỹ trong tầng hầm của, sau này chuyển đến Mạch Sơn, không có người ở thành phố S ra mặt, hắn chỉ chăm chú thí nghiệm, rất kín kẽ, người giết hắn vẫn luôn không thể tìm được hắn."

"Lần này, khoảng tám mươi phần trăm là thông qua chúng ta mới phát hiện ra được."

Vương Vu Dạng lột xơ quýt: "Em nói trong đó không có vật giám sát."

"Không có."

Chu Dịch nheo mắt, trầm tư nhìn người đàn ông nọ một cái.

Vương Vu Dạng ăn hai múi quýt, đút một múi cho thanh niên nọ, thấy hắn mím môi, hỏi: "Không ăn à?"

Chu Dịch há miệng.

"Có việc này." Chu Dịch nói, như có như không đưa mắt nhìn anh, "Lúc anh hôn mê trong bệnh viện có làm kiểm tra cho anh, báo cáo ở ngăn kéo bên tay trái, anh xem thử."

Vương Vu Dạng lấy ra.

Chu Dịch im ắng: "Nhìn ra gì không?"

Vương Vu Dạng xem lại một lần nữa: "Tiểu Dịch, nói thẳng ra đi, chú đã lớn tuổi rồi, tư duy không sánh nổi với lớp trẻ mấy đứa."

Mặt Chu Dịch giật giật.

"Tài liệu của nguyên chủ ghi là nhóm máu A, kiểm tra lần này lại cho kết quả nhóm máu O."

"Thay đổi nhóm máu à..."

Vương Vu Dạng chợt nhớ ra mình nhóm máu O.

Chu Dịch nhìn anh như vậy, biết anh đã nắm được trọng điểm: "Nhóm máu của nguyên chủ biến thành của anh."

Vương Vu Dạng đặt báo cáo xuống, đưa tay vò vò trán.

Chu Dịch trầm mặc một lúc lâu, nắm lấy bàn tay đặt trên đùi mình kia, phát hiện anh không từ chối thì siết chặt mười ngón tay lại với nhau, dùng cách thức đơn giản mà ngốc nghếch như vậy an ủi anh, thầm nói, đừng sợ, em ở đây.

Vương Vu Dạng nắm lại tay hắn, yên lặng trong hai, ba phút: "Tiểu Dịch, em để đầu trọc xấu hơn chú tưởng tượng."

Nửa bên mặt Chu Dịch đen lại.

Vương Vu Dạng cười: "Bình thường em để đầu đinh, chú cứ nghĩ không khác với để trọc bao nhiêu, bây giờ mới thấy thiếu tóc vẫn hơi khác biệt, không giống với lúc còn tóc."

Nửa bên mặt còn lại của hắn cũng tối sầm.

Vương Vu Dạng xoa xoa cái đầu trọc lốc của hắn: "Phải chóng mọc tóc ra đấy."

Một giây sau, trên đầu Chu Dịch tiếp nhận thứ xúc cảm mềm mại lành lạnh, hắn không khống chế được ôm người đàn ông nọ vào lòng.

Vương Vu Dạng nói: "Đừng kiếm chuyện, trên người em toàn vết thương, lộn xộn người đau là em chứ không ai."

Chu Dịch không nói gì, cứ ôm ghì anh vào ngực như thế, cánh tay chi chít vết thương siết chặt lấy, có đau hắn cũng bằng lòng.

Tiếng nói chuyện trong phòng bệnh liên tục hơn nửa giờ, Chu Dịch nói muốn đi vệ sinh, Vương Vu Dạng dìu vào.

Chu Dịch không gãy chân, chỉ là nhiều vết thương, có hai chỗ sâu đến tận được tận xương, hắn chịu đựng quen rồi, không cảm thấy có việc gì.

Lần này lại ra vẻ yếu ớt các thứ, dựa vào người anh, muốn anh chăm sóc mình.

Vương Vu Dạng đỡ thanh niên đứng trước bồn cầu, tùy tiện liếc mắt nhìn, toàn thân tê dại như bị dòng điện chạy thẳng qua, chết người.

Chu Dịch giấu nhẹm cảm xúc ngượng ngùng vào trong: "Có chuyện gì?"

Vương Vu Dạng phẩy phẩy tay, tạm thời không muốn nói chuyện với hắn.

Đi chưa được mấy bước, Vương Vu Dạng thật sự không nhịn được nói một câu, hơi có chút ước ao, có chút phiền muộn, lại có chút sợ, giọng nói rầu rĩ.

"Tiểu Dịch, sao em lại dài như vậy chứ?"

Chu Dịch bị giọng điệu tựa như nũng nịu thủ thỉ kia làm cho ngẩn người ra: "Cái gì dài như vậy?"

Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn nhìn: "Kia."

Chu Dịch hiểu, quai hàm lập tức căng ra, sắc đỏ ửng không kìm được lan đến hai bên tai: "Thì là dài như vậy."