Chó Hoang Và Xương

Chương 55: Marry me? (Golden và chó hoang.)




Mới sáng bảnh mắt, chủ nhà Pierre lại cãi nhau với cô bảo mẫu Leah, và nguồn cơn của cuộc cãi vã là một túi bánh mì mất tích. 

Tivi phát tin tức rằng một vụ nổ vừa xảy ra ở khu ổ chuột, có mấy người thương vong, cảnh sát đang cực lực lên án những hành vi kh ủng bố hèn hạ kiểu này. 

Trần Dị đặt điện thoại xuống, kể Miêu Tĩnh nghe chuyện hôm qua có du khách Trung Quốc nọ đụng trúng ăn cướp, khi liều lĩnh chống cự thì bị đâm một nhát phải nhập viện. May mắn là không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đã tạo nên nỗi lo sợ kinh hoàng trong lòng người dân.  

Lượng mưa nắng ở Bogota dồi dào như nhau, dân cả thành phố phân chia thành các cấp bậc từ một tới sáu: người nghèo ăn chẳng đủ no, người giàu lại vàng son ngợp bóng, như những đô thị hiện thực huyền ảo được khắc họa dưới ngòi bút của các nhà văn. Lúc ấy Miêu Tĩnh quyết định lựa chọn đất nước Colombia này, là đã đánh cược rằng Trần Dị ắt sẽ theo cô tới đây. Và như mong muốn, ở Bogota gần như cô bị hạn chế mọi khu vực hoạt động, chưa lần nào có cơ hội ra ngoài một mình. Muốn tự do à? Vào rừng mơ nhé. 

Tư Nam và Miêu Tĩnh đăng ký một khóa học nhảy salsa. Cuối tuần Trần Dị lái xe chở hai người đi học, anh đứng bên ngoài lớp hút thuốc suốt một tiếng đồng hồ, thầy giáo dạy nhảy salsa không cách nào tránh khỏi những lần chạm phải cặp mắt giận dữ u ám, đang cố kiềm chế sự cáu kỉnh của Trần Dị. 

Nếu anh thầy dạy nhảy có màu mắt xanh này ăn nói bình thường một chút, nghiễm nhiên ánh nhìn của Trần Dị sẽ hiền lành hơn rất nhiều. 

“Chụp với tôi một bức nhé? Tôi muốn đăng lên trang cá nhân, để lũ bạn thôi thấy rằng thiên sứ thực sự tồn tại.” 

Lần đầu nghe câu ấy, Miêu Tĩnh không dằn nổi nụ cười, tất thảy những lời ngon tiếng ngọt hiếm khi cô được nghe từ Trần Dị lại bù đắp hết nhờ miệng của người đàn ông khác. 

Vào buổi trò chuyện sau giờ học, thầy giáo lân la hỏi Miêu Tĩnh sống ở khu nào. Chẳng đợi cô trả lời, anh ta đã chợt bật ra: “Ồ, tôi biết rồi, em sống trong trái tim tôi.” 

Trước khi Miêu Tĩnh kịp phản ứng lại vì màn tỏ tình đầy trắng trợn thế này, cô nàng Tư Nam giỏi tiếng Tây Ban Nha đã tu ừng ực nửa chai nước, vặn đóng nắp chai với một vẻ hết sức thản nhiên. 

Quen rồi, chỉ mỗi thế. 

Mặc dù chưa đến mức quấy rối tình d*c, song kiểu v3 vãn và chòng ghẹo, sự vồ vập cùng những câu khen ngợi luôn phóng thẳng về phía bạn và khả dĩ diễn ra ở bất cứ địa điểm nào trong cuộc sống hằng ngày này, vẫn khiến Miêu Tĩnh mất rất nhiều thời gian để tập làm quen. 

Nơi đây thịnh hành văn hóa dating, chuyện tan tan hợp hợp ở các cặp tình nhân là rất thường thấy, quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ không quá nghiêm túc. Việc người lạ lại gần bắt chuyện với Miêu Tĩnh trước mặt Trần Dị khi hai người ở những nơi như nhà hàng và quán bar cũng không lấy gì làm hiếm gặp. Dẫn đến hậu quả là mặt mày Trần Dị chuyển màu đen xì ngay sau đó, nhìn chòng chọc người lạ kia như hổ rình mồi, trông vẻ sắp sửa đánh nhau. 

Coi thân xác 1m87 lù lù của anh chết rồi đấy à? 

Đàn ông Mĩ Latinh thường mang những đặc tính ở giống golden: hăm hở và bện hơi người, hay vung vẩy cái đuôi và thở hổn hển, chúng yêu bạn đến nỗi trong mắt chỉ có mình bạn. Nhưng sau vẻn vẹn vài lần người khác trêu đùa chúng, chúng sẽ quay ngoắt đi luôn và chạy tót theo người ta.   

*Golden: một giống chó (gâu đần).

Còn tương ứng với Trần Dị có lẽ là hình tượng của một con chó hoang: im lìm cụp đuôi, ánh mắt vững vàng găm đúng vào mục tiêu, thi thoảng nhe răng gầm gừ vài tiếng hòng đe dọa; lúc nổi cơn hung bạo thì cắn cổ đè trên giường, khi xuống giường lại lười biếng xù lông. Mọi điều lặp đi lặp lại theo vòng tuần hoàn, nó phải ngấu nghiến con mồi cho kỳ sạch vụn bã. 

Chẳng ít lần Miêu Tĩnh bị anh hành lên hành xuống: tỷ như khi cô lịch sự nở nụ cười với anh chàng đẹp trai tỏa nắng trong nhà hàng, hàn huyên thêm vài câu với vị khách ba lô tới từ Bắc Âu, hay một tin nhắn điện thoại nào đó đến bất chợt vốn không nằm trong tầm kiểm soát của cô. Cuối cùng đã góp phần lấp đầy ngăn kéo tủ đầu giường bằng cả tá những gói màng nhôm vuông vắn đủ màu xanh đỏ tím vàng, số lượng tiêu hao trong vòng một năm nghe mới thật là giật gân. 

Nếp sống nơi này rất cởi mở, đời sống tình d*c phóng khoáng, anytime, anywhere, that’s fine. 

“Đừng lôi đi làm ra làm cái cớ, giờ không điên, chả nhẽ đợi về hưu mới làm à?” Anh nói giọng lôm côm, “Trò này cũng giống như ăn cơm ấy mà, cơn thèm ăn được k1ch thích là quen ngay thôi.” 

Miêu Tĩnh thật không thể không dành cho anh một cái lườm nguýt. 

Trần Dị trơ mặt cười: “Em không thấy dạo này em ăn nhiều hơn à?” 

Cô lạnh mặt ngó lơ anh, nhưng màu đỏ lựng lại chín đều đôi gò má, toát lên nét hấp dẫn và mỹ miều khó tả. 

Miêu Tĩnh nhận thấy hình như mình béo hơn xưa một chút, có thể nguyên nhân là do cô đã hấp thụ quá nhiều đồ ngọt ăn kèm kem bơ. Đống đồ lót mang từ trong nước sang lần lượt bị xếp xó, cô không sao tìm được từ bất kỳ thương hiệu nội y nào ở đây một bộ có kích cỡ tương đối vừa vặn với mình, mà kể cả vừa đi chăng nữa thì thiết kế cũng quá ư là cháy bỏng. Trần Dị xích lại gần đo đạc bằng cả hai tay, còn cắn tai cô thủ thỉ những câu rạo rực tóe lửa. 

Sau rất nhiều dịp được chiêm ngưỡng vẻ đẹp ngực tấn công mông phòng thủ của gái Latinh, Trần Dị cho rằng sắc vóc trước mắt mình đây mới gợi cảm và lung linh hơn bội phần. Anh uể oải hút điếu thuốc, đầu mày khẽ chau, con mắt đen thẳm đắm đuối nhìn cô đang điều chỉnh dây áo ngực chất tơ màu xanh lá nhạt, thịt da không tì vết hằn dấu tay anh, dấu vết anh đã lưu lại trong cuộc điên vì bóp siết quá trớn, mang màu đỏ phớt, và trông nổi bần bật. 

Giọng anh như vừa ngâm qua thức rượu nồng, ngón tay nhẹ nhàng mơn trên làn da mát lạnh, trơn bóng như lụa: “Đau hả em?” 

“Hơi nhức đấy.” Cô nghiêng đầu ngó mắt, nghía một lượt cơ thể mình, giọng hơi pha điệu hờn trách, “Chưa hết đâu.” 

Đúng là vẫn còn thật, vì không liệu trước được rằng da cô mềm mại tới vậy. Trần Dị xoa cằm, nhìn Miêu Tĩnh mặc vào chiếc sơ mi và váy dài, khoác thêm cái áo len dáng rộng. Những vết tích gợi tình kia tức thì bị giấu kín, lần nữa đưa cô trở về dáng hình xa cách và mộc mạc quen thuộc – nếu cánh môi mọng không bị anh nhay cắn đến chỗ sưng phù mức độ nhẹ. 

Cuộc sống trôi qua theo lối đặc sắc muôn màu nhưng không làm bớt phần giản đơn và ổn định. Cuối tuần họ đi xem phim, thường các rạp ở Trung Quốc không chiếu phim Mĩ. Hai mái đầu chụm vào nhau, tập trung dõi theo dòng phụ đề tiếng Tây Ban Nha là một việc khá tốn sức. Xem phim xong thì di chuyển sang ngôi trường đại học nằm gần đó ăn cơm. Khi đến khu sinh viên đánh ván bida, có cô sinh viên nọ cứ dán mắt vào bộ bàn tọa cong cớn của Trần Dị, mạnh dạn bước tới chuyện qua chuyện lại nhằm tán anh. 

Miêu Tĩnh ngồi bên cạnh, khẽ nhướng mày, nhìn Trần Dị chống gậy bóng nói chuyện với hai cô em thân hình chữ S. 

Trần Dị cầm gậy chỉ Miêu Tĩnh, bảo mình có bạn gái rồi. Cô nàng kia dửng dưng nhún vai, vẫn khăng khăng đòi anh lưu số phôn, bảo có thể tìm đến mình sau khi chia tay. 

Giờ đến lượt Miêu Tĩnh nhẹ nhõm thở phào, không rời mắt khỏi chiếc quần bò rách tồi rách tàn anh đang mặc, hình ảnh cơ đùi săn chắc và bờ m ông căng mẩy của anh chợt kéo về trong óc. 

Sắp sửa tết nhất, Miêu Tĩnh hỏi Trần Dị có muốn về nước không, cô được nghỉ phép hai mươi ngày để về thăm gia đình người thân. 

Vé máy bay khứ hồi dĩ nhiên là đắt tiền, Trần Dị hỏi cô có định đi thăm Ngụy Minh Trân không, cô lắc đầu: “Không, em không thăm bà ấy, về Đằng Thành thôi.” 

Khi sang tới Colombia, Miêu Tĩnh từng gọi cho Ngụy Minh Trân mấy lần, kể về mấy chuyện công việc và tình hình sống, và không hề có những mối liên hệ gần gũi nào nữa. Ngụy Minh Trân còn trẻ, có gia đình và con cái, vẫn chưa phải lúc cần sự quan tâm của đứa con gái này. 

Về Đằng Thành ư? Anh vẫn giữ liên lạc với cả đám Ba Tử và Bảo Mao, tuy nhiên cách quãng chứ không liên tục, không tội gì phải cất công về đấy thăm nom. Vả chăng, đón năm mới ở đâu chả như nhau, ngày xưa họ còn chẳng có lấy một năm nào ăn cái Tết ra hồn ra dáng, thà thôi cũng tiết kiệm được kha khá tiền phải ngốn cho hai tấm vé khứ hồi. 

Nếu đã không về nước, Miêu Tĩnh bèn đặt vé máy bay và khách sạn, lên kế hoạch đi nghỉ ở biển Caribe cho hai người. 

Cả hai ở lại Bogota mãi đến đêm ba mươi, nhóm bạn bè đồng hương có vài hoạt động tập thể, công ty Miêu Tĩnh và công ty chi nhánh của Brother tại Colombia tìm riêng một sân bãi để tổ chức. Họ cùng nhau gói sủi cảo, xem gala đón xuân, còn có cả những tiết mục do mọi người tự soạn kịch bản và tập diễn trước. Trần Dị làm quen được thêm vài người bạn, mùng một đầu năm rủ rê nhau ra nhà hàng tụ họp ăn bữa lẩu nghe chừng cũng hay. 

*Brother: tập đoàn điện tử và thiết bị điện đa quốc gia của Nhật Bản. 

Hôm giao thừa, Trần Dị lái xe chở cả nhóm đi siêu thị và chợ rau vòng quanh mấy lần. Họ mua thịt bò, cá sống, đồ uống, thức ăn vặt ở siêu thị, kế đó vào khu siêu thị người Hoa mua gia vị và gạo, chỗ chợ chắc chắn sẽ có hải sản, rau dưa và hoa tươi. 

Bữa ấy Miêu Tĩnh tút tát trông xinh tươi hết nấc. Cô và Tư Nam làm hẳn bộ tóc quăn ở một tiệm cắt tóc tên “Khu đông Manhattan”, lột xác thành “Vẻ đẹp Mĩ” quyến rũ quên lối về chỉ trong một tích tắc, cô dứt khoát moi ra cả chiếc váy đắt nhất mà lâu nay bị nhét tận đáy tủ. 

*Khu đông Manhattan: một trong những nơi giới siêu giàu Hoa Kỳ hội tụ. 

*Vẻ đẹp Mĩ: tên một bộ phim. 

Mắt Trần Dị tia cô từ đầu xuống chân, môi hé nụ cười, huýt sáo, đút hai tay vào túi quần: “Xúng xính váy đẹp thế, tối nay có lãnh đạo quá bộ đến thăm à?”  

Đúng thật là sẽ có một vị lãnh đạo cấp cao hạ cố chung vui. Để hợp đôi với cô, một lần hiếm hoi Trần Dị đổi về kiểu trang phục bình thường: áo sơ mi và quần tây đơn giản, giày da bóng loáng và đồng hồ bạc, tinh thần sáng láng, anh tuấn già dặn, vết sẹo mờ mờ nơi ấn đường lại tàng ẩn một nguồn sức mạnh phá tan vẻ văn nhã ấy. 

Thường quen nhìn anh trong những bộ cánh phô trương xuề xòa, nay Miêu Tĩnh được một phen ngớ người. 

“Mặt đực ra đấy làm gì?” Anh ôm choàng vai cô, giọng trong trẻo êm ái, “Đơ toàn tập rồi à?” 

Cô không phản bác, đáp anh một tiếng “ừm” thật lòng. 

Nói nghe thì có vẻ bất công, nhưng rất khó có người đàn ông nào xuất sắc hơn mà lọt được vào mắt cô nữa.  

Mọi người tập trung ở phòng khách tâm sự xem tivi. Lúc gói sủi cảo, Trần Dị đứng cạnh giúp Miêu Tĩnh một tay, hai người kề sát nhau, tương tác vô cùng ăn ý, tăng sức lan tỏa bầu không khí cực thoải mái mà cả hai đã tạo ra, gây ấn tượng mãnh liệt cho thị giác, làm người ngoài nhìn vào còn thấy vui mắt vui tai. 

Các đồng nghiệp của Tư Nam và Miêu Tĩnh chưa bao giờ được chứng kiến Trần Dị trong hình tượng này, mọi người nhao nhao nói đùa, bảo rằng những lúc nhã nhặn trông anh cứ như hô biến thành một con người hoàn toàn khác, tướng tá anh đường hoàng, thảo nào Miêu Tĩnh thích. Mọi người hỏi họ có tính kết hôn không, nhưng ngặt nỗi hiện giờ đang vướng cảnh công tác nước ngoài, người từng trải hẳn nhiên có kinh nghiệm hơn, nào cưới xin nào sinh đẻ rặt những chuyện phiền hà, ai cũng có chỗ khó riêng.

Miêu Tĩnh chưa nghĩ ngợi quá nhiều về việc kết hôn, bèn thuận miệng đáp còn sớm cho qua chuyện, hiện tại công việc mới là thứ chính. Trần Dị khoác vai cô, cũng bảo mình chưa có dự định gì, tóm lại là còn trẻ tuổi, chưa suy xét đến những vấn đề ấy. 

Ăn tất niên xong về nhà, giờ đã khá muộn, nhưng không ai muốn phải chia tay đêm đặc biệt này quá sớm. Trần Dị hỏi cô có muốn tới quán bar uống một ly không, quầng sáng chói lọi lãng đãng chuyển vần trong mắt anh. Thú thực rằng, giờ phút này đây anh cần ngay một quán bar đang hừng hực sức nóng, với những ánh đèn màu hư ảo đong đưa, ôm hôn say đắm người con gái mình yêu trên sàn nhảy, rồi tìm khách sạn nào đó vào làm một nháy. 

Miêu Tĩnh cong môi bảo không muốn, cô chỉ muốn thong dong dạo bộ giữa trời đêm mát lành này. Tháng này ở Trung Quốc đã sang đông, cả Đằng Thành cũng nhuốm luồng hơi lạnh. Tuy khí hậu của Bogota có phần khó chịu, nhưng chưa đến mức rét buốt, hiện giờ là mùa khô, nhiệt độ ban đêm nằm ở mức dễ chịu. Trần Dị đành chiều ý cô, nhét tay cô vào túi mình, bước ngang qua con phố tĩnh lặng, rẽ vào khu thương mại sáng trưng đèn đóm. Trông thấy ven đường có tiệm bán gà rán Hàn Quốc, bèn nán lại mua một phần gà rán cay rát lưỡi, kèm thêm hai chai bia, ngồi trong khoảng sân nhỏ của cửa tiệm vừa ăn vừa nói chuyện. 

Hai người nói biết bao là chuyện, hồi xưa ăn Tết như nào nhỉ, thực ra họ không quá chú trọng về các phong tục lễ nghi, cuộc sống giờ đủ đầy hạnh phúc quá rồi. Trần Dị kể vợ Ba Tử sinh một cô con gái, vừa ăn cỗ đầy tháng mới đây thôi, em bé bụ bẫm yêu cực kỳ. Đến cả Bảo Mao cũng đã phải lòng một cô gái, đang vò đầu bứt tóc rối rít làm đám cưới rồi. 

Gia đình và con cái với hai người mà nói… thật sự khá xa vời. 

Ăn hết gà rán về nhà, đúng lúc nhận được điện thoại của Tư Nam. Cô nàng mời hai người qua nhà chơi, chẳng biết ai lôi ra hai hộp cờ tỷ phú và cờ máy bay, hoặc muốn đánh xì tố và mạt chược cũng được, đặt cược tí tiền, trộm vía cho năm mới phát tài phát lộc. Trần Dị nghe xong nổi hứng ngay, anh thạo chơi bài, hiểu rõ cách chơi, chuẩn một tay sành sỏi lão luyện, chả cần tốn quá nhiều sức đã ăn được bộn tiền. Kết quả nhờ công Miêu Tĩnh lại thua sạch sành sanh. 

Thức chơi suốt đêm mới về nhà ngủ. 

Mùng một Tết ăn xong với nhau bữa lẩu, Trần Dị không bảo đi đâu làm gì, bỗng dưng ra ngoài một chuyến đột xuất. Miêu Tĩnh ở nhà thu xếp hành lý cho kỳ nghỉ, sau cùng hai người ra sân bay Bogota, lên máy bay bay tới biển Caribe nổi tiếng. 

Đảo San Andres. 

(còn tiếp)