Chó Hoang Và Xương

Chương 41: Đau không?




Ba bốn giờ sáng, gian buồng tối om om, trên giường trải tấm chiếu, quạt điện chạy kêu tiếng vù vù, cơn gió thoảng mơn man làn da và mái tóc, đúng là thời điểm lý tưởng cho một giấc ngủ ngon. 

Trần Dị lim dim tìm nước uống, có người đưa cốc nước đến bên môi anh. Anh hớp hai ngụm nước lạnh, đụng vào vùng da mát rượi của người bên cạnh, bàn tay được đà sờ s0ạng tới lui, xúc cảm tuyệt vời như sờ tơ lụa. Mùi hương nhè nhẹ vô cùng quen thuộc, áp sát gần hơn, là một cơ thể duyên dáng lả lướt. Sao anh không biết người trong lòng là ai, cứ tưởng lại nằm mộng một giấc tình xuân ướt át. 

Tiếng hít thở bỗng chốc vang lên giữa màn đêm, bất ngờ trở nên triền miên dai dẳng. Trần Dị mơ màng nghĩ: Bỏ mẹ, mơ kiểu này thì thật quá rồi. Đầu óc nhất thời chưa kịp xoay chuyển, bàn tay đã giành phần trước giở trò xấu xa. Những chỗ không nên sờ bị anh bóp nắn chả kiêng nể gì sất. Anh phát hiện người trong mộng cứng ngắc khẽ run, luồng hơi nóng rẫy phả vào hõm vai mình, toàn thân căng chặt như đang nhẫn nhịn. 

Muốn hôn cô, bờ môi bèn tự giác hôn từ gò má xuống, không chút kiềm chế cũng chẳng lo sẽ làm cô sợ, dễ dàng cạy mở đôi môi anh đào, chiếc lưỡi tức khắc luồn vào mặc sức tung hoành khuấy đảo. Anh đã tưởng tượng ra vô số kiểu hôn môi, nhưng chỉ có khi mơ mới được thỏa niềm vui thích. 

Không biết do thân thể trong cơn mơ quá non nớt đơ cứng, hay do sự k1ch thích chân thực đến mức mãnh liệt, anh chợt nghe thấy hai chữ “Trần Dị” thổi qua tai cùng một giọng như khóc như oán, móng tay găm vào thịt làm anh râm ran đau. Con mắt hơi say thình lình choàng mở, kế đó nhìn thẳng vào người trước mắt mình. Một cặp mắt trong trẻo sáng ngời ánh nước, đong đầy lưu luyến nhìn anh đăm đăm. 

Tất cả mọi thứ… không phải mơ. 

Trần Dị hoàn toàn tỉnh táo lại, mồ hôi tuôn đầm đìa, mắt trợn tròn, cả người cũng đóng băng, đực mặt chẳng thốt nổi một câu. Tay anh rụt phắt về như bị điện giật, lăn mình sang nửa giường bên kia, giọng khàn khàn run rẩy: “Tao… mày…” 

Anh đang nằm trên chiếc giường trong buồng cô. 

“Anh uống say.” 

Khuôn mặt xinh xắn của Miêu Tĩnh bừng đỏ vì tim đập loạn nhịp, vẻ lạnh lùng cao ngạo âm thầm rút lui, nét nhu mì và quyến rũ ẩn hiện giữa hàng lông mày. Cô run run nhổm dậy ngồi bó gối, co rúm trước mặt anh, thái độ bình tĩnh và có chút do dự.  

“Mẹ kiếp tao… chó thật…” Mặt mũi Trần Dị tái xanh, cả cái gáy cũng tê rần, thứ giữa hai ch@n còn ngóc đầu dựng thẳng lên trời, anh khó khăn muốn che chắn để lăn xuống giường. Hai mươi năm qua anh chưa từng rơi vào tình cảnh khốn đốn và mất mặt thế này, não chết máy ngay lập tức. Cũng may gian buồng mờ tối, cứu vãn tí thể diện còn sót lại của anh.  

“Trần Dị.” 

Cô cất giọng yếu đuối gọi tên anh, nhích sang kéo góc áo anh. Mắt hai người thoáng chạm nhau, ánh mắt cô như đang níu giữ chút nỗ lực cuối cùng, thẳng người dậy. Mọi điều đang diễn ra nằm gọn trong mắt anh. Miêu Tĩnh vươn bàn tay run ôm lấy anh. 

“Trần Dị…” Thanh âm thì thầm du dương, “Anh đừng đi… ở lại đây…” 

Mặt cô tựa vào đầu vai anh, khẽ khàng cọ cọ, bờ môi mềm thấm ướt nhẹ nhàng ấn vào da thịt ấm áp, rồi cọ mạnh hơn một chút, vùi mặt vào cổ anh, lặng lẽ rủ rỉ tên anh từng tiếng một như đang đầu độc. 

Tâm trí anh rặt một màu trắng xóa, yết hầu lên lên xuống xuống, giọng khàn đặc nói chẳng tròn chữ: “Ở lại làm gì?” 

“Làm gì cũng được.” Giọng cô cũng run theo, cố gắng phá bỏ sự ngại ngùng của mình. 

“Trần Dị…” 

Mắt Trần Dị tối sầm, chất đầy mê man, người cứng đơ bất động. 

Cô ghì chặt hai cánh tay, xoay eo, đưa anh lên giường. Người anh thuận đà nghiêng qua, lông mày khẽ nhíu, đôi con ngươi đen sẫm nhìn cô chòng chọc, khàn giọng hỏi cô có biết bản thân đang làm gì hay không. 

Miêu Tĩnh đáp rằng mình biết, gắng ra vẻ thản nhiên đối mặt với anh. 

“Không hối hận chứ?” 

“Không hối hận.” 

Ánh mắt sắc bén của anh nhìn cô không rời: “Vì sao phải làm vậy?” 

Mắt cô chớp lóe, môi hồng ấp úng: “Không vì gì hết, cảm ơn anh thôi.” 

Cảm ơn? 

Anh thực sự rất cảm ơn cô, cảm ơn cả nhà cô! 

Mắt anh lại thay màu u ám, nét mặt ngượng ngạo, hiển nhiên câu nói ấy đã hóa cây kim đâm anh một phát đau điếng, trái tim đột nhiên cũng như bị khoét mất một miếng. Người anh ngã xuống bên cạnh, gối đầu nằm song song với cô, ngón tay sờ môi mình, bất giác muốn làm một điếu. Anh dán mắt lên trần nhà, thời gian cứ thế trôi thoăn thoắt, sắc trời mờ ảo từ từ chuyển trong xanh, chiếc bóng mờ trong căn buồng dần trở nên rõ rệt. Những vết tích thuở thơ ấu anh để lại trong đây nay phai mòn hết cả, đã trở thành lãnh địa của riêng cô, nào là áp phích treo trên tường, sách vở bút viết trên bàn học, gấu bông và mớ đồ linh tinh ở đầu giường. 

Anh quay đầu, người cạnh bên mình bỗng dưng biến từ một bóng hình gầy gò nhỏ xíu thành cô thiếu nữ yểu điệu thướt tha, có đôi mắt đẹp và gương mặt yêu kiều, tay chân mềm oặt và làn da trắng sứ. Cô nhận ra ánh nhìn dò xét của anh, bèn ngoảnh đầu nhìn về phía anh. Con mắt hai người đều phẳng lặng và sâu thẳm. 

Như những bóng mây và bầu trời đang chao đảo, mặt nước trong như gương chợt hé mở. Nhịp hô hấp của anh bị đình đốn mấy lần, hai mắt sáng rỡ tiến đến gần, ban đầu là trao một nụ hôn thật sâu và dữ dội, tách cánh môi người kia ra. Đầu lưỡi anh trắng trợn quét qua từng chiếc răng, truyền nước bọt và hơi thở qua đó. Cô hổn hển không tài nào thở nổi, mắt lấp lánh như mây ráng chiều. Sau cùng, cô chủ động khơi dậy chiếc lưỡi ngát thơm m*t lấy lưỡi anh, dẫn dụ anh hệt một con con cá nhỏ, còn đâu vẻ thanh cao xa cách như vầng trăng cô độc, rõ ràng là cũng hấp dẫn, phong tình và đầy mỹ lệ. 

Răng môi quấn quýt không buông, ngọn lửa lan tràn đã thiêu rụi lý trí. Khung xương của hai người đều rất đẹp, một vẻ đẹp cân đối tự nhiên và ngập tràn sức sống thanh xuân. 

“Chỗ này à?” 

“Em không biết.” Giọng cô nhỏ như muỗi kêu. 

Lúc này anh lại thấy chẳng còn sợ hãi gì hết, mặt dày ghé vào tai cô cười khẽ, ngữ khí ngang ngược: “Không giống như trong đ ĩa.” 

Trong con mắt thuần khiết mê ly ấy đang trào dâng làn sóng của d*c vọng. Anh bây giờ hưng phấn hơn bao giờ hết, cô em gái lãnh đạm khép kín của anh cũng là một người phụ nữ dễ thương và đầy khêu gợi, có tình yêu và nhục d*c giống anh. 

Anh kề sát lại, ngón tay vuốt v e gò má ửng đỏ rịn mồ hôi của cô, thấp giọng hỏi cô có đau không. 

Cô khẽ bảo không đau, chỉ thấy mệt lả đi. Cô nằm nghiêng người, ngoài kia trời đã sáng bửng. Cái nắng giữa hè xuyên qua tấm rèm hoa nhí hắt vào buồng, quầng sáng nhu hòa chảy tràn trên da cô như tráng một lớp men sứ. Trần Dị ôm cô từ đằng sau, kê cằm trên đỉnh đầu cô, gạt lọn tóc lên gối đầu, lau đi những giọt mồ hôi nóng hổi sau gáy cô. 

Xung quanh chẳng có chuẩn bị gì, Miêu Tĩnh còn đang trong trạng thái này, anh không dám cử động tùy tiện. Nhớ tới điều gì đó, anh kề tai cô hỏi có cần ra ngoài mua thuốc không. Cô lắc đầu bảo mình vừa qua kỳ s1nh lý, nằm gối lên cánh tay anh chìm vào giấc nồng. 

Lúc Miêu Tĩnh thức dậy lần nữa đã là mười giờ rưỡi sáng. Trần Dị ra ngoài mua ít đồ, anh gọi điện cho Ba Tử, báo rằng hôm nay sẽ ở nhà trông, anh không yên tâm về Miêu Tĩnh. Hút thuốc xong, anh vào buồng xem Miêu Tĩnh, cô cuộn người thành một nắm nho nhỏ, anh sáp lại gần, thấy cô đã mở mắt, ngẩn ngơ nhìn tấm rèm còn khép chưa mở. 

Bình sinh lần đầu tiên Trần Dị biết đến khái niệm gọi là dịu dàng. Thân hình cao to tráng kiện như thể teo nhỏ lại, ngồi xổm trước mặt cô, hai tay chống bên mép giường hỏi cô có đói bụng không? Có chỗ nào không thoải mái không? Anh mua quà sáng và thuốc mỡ, bưng cốc sữa và món cô thích vào đút cho cô ăn. Miêu Tĩnh ngồi nguyên trên giường ăn vài miếng. Vì người nhớp nháp mồ hôi nên cô muốn vào phòng tắm dội nước một cái, Trần Dị bế luôn cô dậy, vặn vòi hoa sen rửa ráy sạch sẽ cho cô. Ánh mắt hai người cũng không được tự nhiên, ngoài sự thận trọng thì tựa hồ đã đạt đến một trình độ hiểu ngầm nhất trí. Miêu Tĩnh dời mắt đi, nghiêng đôi bờ má phớt hồng. 

Phòng tắm mờ sương, hơi nóng ẩm ướt bao trùm khắp gian phòng, hơi thở đan cài vào nhau còn nặng hơn cả độ ẩm, con mắt mờ nhòe đi vì bọt nước bắn tung tóe và vô vàn những cảm xúc phức tạp. Chẳng biết sao lại nhớ về nụ hôn đầu của hai người, khung cảnh và bầu không khí kỳ diệu lạ thường. Trần Dị duỗi tay lau nước trên mặt mình, ôm cô trong lòng, rồi ngẩng đầu hôn lên khuôn mặt tựa cánh hoa kia. Anh bỗng lại thấy may mắn, may rằng nhà này chỉ có hai người họ, chỉ có hai người sống nương tựa lẫn nhau, tất cả đã có vận mệnh định sẵn không cần nói cũng hiểu. 

Anh bế Miêu Tĩnh về buồng, sấy tóc mặc đồ cho cô. Anh thích cảm giác tận tình chăm sóc một người từng li từng tí thế này, anh còn mua thêm thuốc giảm đau và thuốc dán, bối rối đưa cho Miêu Tĩnh. Ở hộp đêm thường xuyên xuất hiện vài tin tức về những cuộc mây mưa kh ủng bố nghe rợn cả người, làm anh cũng hơi sợ, không dám bất cẩn. 

Miêu Tĩnh túm làn váy lắc đầu, mặt mày bơ phờ. 

Vậy là Trần Dị đành đi súc miệng, nhoài người ra giường, chống tay cúi thấp người, xoa dịu nỗi đau đớn và khó chịu của cô. 

Mái đầu mềm như nhung có đôi phần ngây ngô, bờ vai cùng tấm lưng rộng rãi và cấu tạo xương thu hẹp dần xuống dưới tạo thành đường nét khỏe khoắn, uyển chuyển. Khuôn mặt điển trai nghiêm túc nhưng chẳng hề mất đi sự phóng khoáng, mang một vẻ gợi cảm vừa vô tư vừa ngông cuồng. Khóe môi ươn ướt hé nở nụ cười mờ ám hư hỏng nhất. Ngậm lấy bờ môi thấm nhuần hương vị thuộc về cô, anh vén mái tóc rối bời đẫm mồ hôi của Miêu Tĩnh, dán môi bên tai cô nói những lời làm người ta đỏ mặt tía tai. 

Hai người ôm khít nhau không chừa kẽ hở, má kề má, đầu lẫn cổ rúc vào nhau, như cặp tình nhân đang đắm say trong tình yêu nồng cháy hay đôi vợ chồng đã bên nhau dài lâu. Ngoài cửa sổ vàng ruộm nắng chiều hoàng hôn, ánh đỏ phơn phớt đổ loang trên da thịt hai ngươi, tựa như đang tô đậm lớp vỏ rực rỡ lóa mắt. Anh hôn người con gái trong vòng tay. 

Lúc ở hiệu thuốc, Trần Dị tiện thể mua luôn một hộp áo mưa, anh không mở miệng đòi hỏi mà chỉ cọ mặt vào vai cô. Hai người chung sống bao nhiêu năm trời, sự ăn ý đã khắc sâu tận xương tủy. 

Xóa tan nỗi âu sầu bi thương khó nói nghẹn ứ lòng bấy lâu nay, những trải nghiệm tiếp sau đây đương nhiên là hạnh phúc. Người ấy là người đặc biệt nhất trong cuộc đời, hết thảy hỉ nộ ái ố đều có liên quan đến nhau, tình cảm dẫu mong manh song không thể nào đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ giữa hai người, niềm vui sướng cũng càng thêm tràn đầy nảy nở. 

Hôm đó Miêu Tĩnh hầu như không xuống giường đi lại nổi, bị bắt nằm ngây trên người, nghe tiếng loảng xoảng lách cách trong bếp, là tiếng Trần Dị đang nấu mì cùng tiếng huýt sáo trầm bổng êm ái. Xong xuôi, anh c ởi trần bưng hai bát mì ra. Nhìn điệu bộ vừa mãn nguyện vừa ung dung tự tại của anh, cô không kìm được nụ cười, bị anh trông thấy, bèn rụt rè giấu ý cười đi. Anh vờ lạnh lùng rảo bước đi qua, hỏi cô cười cái gì, cô chẳng chịu thừa nhận. Trần Dị đưa tay quệt khóe môi cô, Miêu Tĩnh ngửa ra giường tránh anh, bị anh nhanh tay nhanh mắt tóm lấy, lại một cái hôn dây dưa quyến luyến. Anh xoa đầu cô, bế cô ra ngoài ăn cơm. 

(còn tiếp)