Chó Hoang Và Xương

Chương 38: Kỳ thi đại học năm ấy cứ thế lặng yên kết thúc




Nếu đã quen với điệu bộ ba lăng nhăng của Trần Dị rồi nhìn sang vẻ hăm hở trong bộ âu phục giày da của anh, không chỉ mình Miêu Tĩnh, mà ngay đám Ba Tử cũng thấy Trần Dị đang lột xác chóng mặt. 

Trở nên mạnh mẽ hơn, sắc bén hơn, và cặp mắt ẩn chứa đầy tham vọng. 

Trạch Phong Mậu bỏ vốn gây dựng sự nghiệp ở Đằng Thành, ngoài những mối hợp tác tư bản thì ông ta còn có quan hệ với cả hai giới chính trị lẫn kinh doanh. Mười mấy năm lún sâu, rất nhiều thủ đoạn ngầm của ông ta chủ yếu phụ thuộc vào băng đảng Trương Thực. Băng hội anh em này đương nhiên cũng có kỷ luật tổ chức, cũng phân biệt trên dưới, có tôn ti trật tự; hành sự không được huênh hoang; không được tùy tiện bắt nạt, xưng vương xưng bá; việc ma chay cưới hỏi của các nhà phải ủng hộ lẫn nhau. Dĩ nhiên Trạch Phong Mậu cũng vung tay hào phóng, nào tặng nhà, tặng xe, phát thưởng cuối năm. Loạt xe đậu ngoài cửa hộp đêm toàn là xe sang, nhiều nhất là Cadillac và Mercedes-Benz, Hummer. 

Trần Dị theo chân Trương Thực làm việc, đầu óc nhanh nhạy, dù mặt mũi non nớt, ấy nhưng vẫn xử lý công chuyện rất giỏi, ứng phó được với mọi kiểu thái độ từ vui cười, mắng chửi đến mọi kiểu khách hàng từ kiêu căng đến sĩ diện. Ban đầu Trương Thực cho anh làm tài xế lái xe, chạy vặt chuyển lời. Hộp đêm thường thường chiêu đãi những nhân vật tai to mặt lớn có quyền thế, anh có thể giải quyết trơn tru hơn mấy tên thô kệch, gan dạ và bản lĩnh hơn tên quản lý chiêu đãi, kỹ năng xã giao cũng coi như không tệ. Ngoài ra Trương Thực còn đứng tên một công ty đầu tư và công ty mậu dịch, có khi phục trách một vài công trình hoặc dự án, Trần Dị đi theo, chẳng những không chạm tay vào được chút lợi ích nào mà còn phải nhiệt tình lấy lòng. Trương Thực ngoảnh mặt làm thinh một thời gian, thấy anh không tham lam hấp tấp, quả thực là một nhân tài. Trạch Phong Mậu cũng nghe nói, một lần nọ quay về Đằng Thành còn uống một chén rượu do Trần Dị kính. 

Trần Dị có rất ít quyền lên tiếng, cũng cần đề phòng đồng nghiệp xa lánh. Chủ yếu vì nhỏ tuổi, chưa làm chuyện lớn lao gì, không có nền tảng vững chắc, dựa vào tí trí khôn vặt mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi từ một nhân viên an ninh trở thành người khiến ai trong hộp đêm cũng phải nể mặt, nên ắt có kẻ ghen ăn tức ở. 

Tết năm đó, Trần Dị được thưởng mấy vạn, đây có lẽ là số tiền lớn nhất anh từng nhận, và cũng bị anh tiêu hết sạch trong một chớp nhoáng như mọi khi. Anh dùng toàn bộ số tiền để hối lộ những người xung quanh, cuối cùng giữ lại một ít mời đám đàn em Ba Tử đi ăn uống tưng bừng đón chào năm mới. 

Anh đặt chỗ tại một nhà hàng hải sản, còn bao luôn một phòng karaoke xa hoa dành cho hoạt động cả ngày. Trần Dị kéo Miêu Tĩnh đi ăn cơm giải trí, Miêu Tĩnh lạnh mặt không chịu, kết quả hai người cãi cọ một trận, Miêu Tĩnh bị lôi ra ngoài. Lần ấy là lần đầu tiên Miêu Tĩnh ngồi chung một bàn cùng đám Bảo Mao. Suốt từ đầu chí cuối, cô hờ hững nhìn đám người này hút thuốc, uống rượu, khoác lác. Cô ngồi cứng đơ bên cạnh Trần Dị, thậm chí đến tư thế cầm đũa cũng có vẻ tách biệt với thế giới. Đám anh em ngồi quanh đứa nào đứa nấy cũng bối rối, chủ động trêu đùa cho Miêu Tĩnh nói chuyện. Chính trò trêu đùa ấy đã gây nên chuyện. Sắc mặt Trần Dị càng lúc càng tệ, bảo mọi người đừng để ý con mọt sách. Miêu Tĩnh sa sầm mặt. Trên bàn cơm, hai anh em nói chuyện với nhau bằng thái độ sặc mùi thuốc súng, người khác nhìn mà giật mình. 

Sau cùng Miêu Tĩnh gác đũa bảo no rồi, muốn về nhà viết bài. Cô đi ra khỏi nhà hàng, mái tóc buộc đuôi ngựa tung cao, một mình bước chầm chậm giữa con phố thênh thang trong bầu không khí tết vắng lạnh, quạnh quẽ. 

Chẳng bao lâu, Trần Dị đuổi theo ra ngoài, giận dữ đứng đằng sau gọi tên cô. 

“Mày sưng sỉa quái gì? Tết nhất ăn có bữa cơm, trước mặt anh em không nể mặt tao được tí à?” 

“Em không sưng sỉa, em là con mọt sách, em phải về làm bài tập.” 

“Miêu Tĩnh, mày lại bị chạm dây thần kinh nữa đấy à?” 

“Anh mới bị chạm dây thần kinh, anh mới thần kinh đấy!” 

“Tao thần kinh chỗ nào?” Anh rống to, “Mày trưng bản mặt kia cho người ta xem, sao càng ngày mày càng giở chứng với tao thế hả? Tao cho mày ăn cho mày mặc, đáng lẽ mày nên tốt với tao tí chứ?” 

“Đúng, anh cho em ăn cho em mặc, rồi một ngày nào đó em sẽ trả hết tất cả tiền cho anh!” 

“Mày lại bắt đầu rồi đấy.” Anh tức tối, qua đuôi mắt bỗng liếc thấy có những xiên quả đỏ rực, “Ăn kẹo hồ lô không?” 

“Không ăn.” 

“Thế rốt cuộc mày làm sao?” 

“Chả làm sao.” 

“Mấy đứa kia nói đùa thôi, những chuyện này không liên quan gì đến tao cả, tự tao có chừng mực, cái gì không nên đụng tao sẽ không đụng đâu.” 

Trần Dị bước lẹ hai bước, duỗi tay quàng lấy eo cô, siết chặt vòng eo nhỏ kéo tới bên mình, thuận tay đẩy về phía hàng lan can ở cạnh, ôm Miêu Tĩnh trong lòng, chìa tay: “Nhìn kìa, trên sông có thuyền đèn.” 

Anh nghiêng đầu hôn chụt một cái vào cổ cô, dịu dàng nói: “Tết rồi, đừng dỗi nữa.” 

Trái tim Miêu Tĩnh khẽ nảy, dằn nén sự bực bội trong lòng, cau có nhìn dòng sông trước mắt. 

Hai cánh tay anh ôm ghì, vóc người cao lớn áp sát tấm lưng cô, hơi thở dày đậm, cằm cọ cọ đỉnh đầu cô. Miêu Tĩnh cảm nhận được yết hầu và cổ anh trượt qua tóc mình. 

“Còn mấy tháng nữa là thi đại học, đợi khi nào mày đi, không gặp mặt nhau nữa, lẽ nào cũng phải gọi điện chửi tao mỗi ngày?”  

“Mày không giống những đứa con gái khác, liệu có thể nào hy vọng vào tao chút được không, tao nhớ ngày xưa mày đâu có thế này.” 

Miêu Tĩnh nhoài người ra lan can, đôi mắt nhìn dòng sông chất đầy muộn phiền và mông lung. 

Ra tết, học kỳ cuối cùng của năm 12 chính thức bước sang. Học sinh các trường cấp 3 trọng điểm phải chịu áp lực khổng lồ. Trần Dị cũng biết hiện giờ là giai đoạn then chốt nên không muốn chọc giận cô nữa. Ngày thường nói gì, làm gì với đám anh em luôn cố ý vô tình tránh mặt Miêu Tĩnh. 

Song cuộc sống của chính anh thì chẳng mấy yên bình, có kẻ giở trò ngáng chân anh. Đám đàn em tay sai của Trương Thực cũng khoảng mười mấy người, địa vị có trên có dưới. Tuy bề ngoài nghe lời Trương Thực răm rắp, thực tế lại coi Trạch Phong Mậu là Thiên Lôi, sai đâu đánh đấy. Lục đục xích mích và âm mưu tính toán ngầm nhiều vô số, nhưng hầu hết đều giữ hòa khí ngoài mặt. Cũng có người có ý kiến với Trần Dị, vì cùng chung một hộp đêm nên thường xuyên tạo rắc rối cho anh, khiến mọi thứ trở nên khó chịu. 

Trần Dị muốn loại trừ những kẻ cản đường mình. 

Ban đầu là “phòng chơi thuốc” của hộp đêm xảy ra chuyện. Con đường kinh doanh này được giữ bí mật vô cùng chặt chẽ. Không biết là vì mạng lưới quan hệ của hộp đêm quá mức lớn mạnh hay do nguyên nhân khác, mà chưa một lần nào bị phát giác trong những buổi giám sát thông thường. Trần Dị biết từ cuối năm ngoái đã có cảnh sát điều tra ngầm, sau đó có một viên cảnh sát ngầm bị lộ dấu vết điều tra, Trần Dị âm thầm che giấu giúp người cảnh kia thoát thân thuận lợi, dẫn dắt chuyển hướng những dấu vết khả nghi sang đối thủ có một số mâu thuẫn với Trương Thực. Tên đối thủ này rất có tiếng ở Đông Bắc. Hai băng đảng tranh nhau địa bàn, giành chuyện làm ăn, đen ăn đen là hết sức hiển nhiên. Cá mè một lứa cả, chả ai sạch sẽ hơn ai. 

Trần Dị thấp cổ bé họng, thân phận địa vị không có gì nổi bật, ngày qua ngày nghiêm túc ngồi bán mạng ở công trường, lửa không cháy đến người anh được. Anh chỉ hóng chuyện nên chuyện càng lớn càng tốt. Tốt nhất là hai băng đảng làm to chuyện một chút, những kẻ tính khí nóng nảy nhảy vào đánh đánh giết giết, để Trạch Phong Mậu và Trương Thực dồn nhiều tâm trí hơn cho việc trừng trị chỉnh đốn, chẳng hạn như đưa họ tới căn cứ ở Vân Nam nghỉ ngơi. 

Việc chỉnh đốn cũng không cần gấp gáp. Vì tìm được vài kẻ có điều mờ ám thật nên Trạch Phong Mậu hiếm khi lộ diện nay lại đến hộp đêm, khuôn mặt luôn luôn ôn hòa bấy giờ cũng có phần bất mãn, tiến hành xử trí mấy tên ăn cây táo, rào cây sung có mắt như mù. 

Lúc này dù đang theo dõi sít sao án đấu súng của “Hàn Ca” nhưng Chu Khang An vẫn can thiệp vụ ẩu đả này. 

Có lẽ phía sau Trạch Phong Mậu còn có mối buôn bán chất gây nghiện, nhưng ông ta không chạm tay, người phụ trách đường dây là hai lão già đã sát cách bên ông ta từ những năm đầu. Ngay cả Trương Thực cũng không hề tham gia, mọi sự diễn ra cực kỳ kín kẽ. Lần đó có kẻ gặp bất ổn, Trương Thực bèn chọn hai người thông minh, đẩy Trần Dị tới trước mặt Trạch Phong Mậu. 

Trần Dị xoa xoa đầu ngón tay, độ tàn nhẫn của chuyện này đã vượt qua mức bình thường, một khi đặt chân vào là không thể thoát ra nữa. Anh đứng trước Trạch Phong Mậu, nói mình nhát gan, không muốn làm. 

Trạch Phong Mậu cười nhạt, hỏi anh: “Một tháng cho cậu mười vạn, không muốn làm?”

“Tôi tham lam, sợ bước vào cánh cửa này rồi thì mười vạn cũng chẳng thỏa mãn nổi. Đến lúc ấy dù là mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn cũng dám nghĩ. Con người có dã tâm quá, dễ gặp thất bại.” 

“Khẩu khí ghê gớm đấy, còn mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn cơ à.” Trạch Phong Mậu chế giễu, “Không đo lường xem năng lực mình ở đâu.” 

Trần Dị cúi đầu. 

Trạch Phong Mậu không ép buộc anh. Nhưng Trần Dị đã lọt mắt xanh của Trạch Phong Mậu, không sao thoát được, rồi vẫn ngã vào đó. 

Trần Dị được thế nước lên thuyền lên, đám đàn em sau lưng hưởng lây theo, đi đường ngẩng đầu ưỡn ngực. Hộp đêm cũng chuẩn bị cho họ một con xe riêng để lái đi hóng gió tán gái, trông rất ra gì. 

Vấn đề phát sinh ở Ba Tử. Cậu ta là người thân thiết nhất với Trần Dị. Đám tay sai chịu trách nhiệm phân phối và giao hàng, Ba Tử theo chân đồng nghiệp, nửa đêm cầm số tiền trong tay muốn giao hàng đến một khu biệt thự nằm ở ngoại thành. Trần Dị ngăn cản, gọi điện hỏi mấy câu, bảo Ba Tư đưa hàng cho anh, rồi mặc đồ định ra ngoài tìm Ba Tử.  

Giờ đó Miêu Tĩnh hãy chưa ngủ, biết khoảng thời gian này Trần Dị cứ thần thần bí bí, chuyện gì cũng gạt cô, hễ nửa đêm là phải đi. Nghe anh nói chuyện điện thoại mà lại xuất hiện những từ ngữ kia, thoáng chốc người cô cứng ngắc, máu toàn thân lạnh buốt. Trần Dị vừa ra khỏi nhà, cô tức tốc chạy theo nhưng vẫn không ngăn được bước chân anh.  

Miêu Tĩnh gọi luôn cho cảnh sát. 

Cảnh sát được cử tới rất nhanh. 

Một cuộc gọi khác kịp thời nối đến đội cảnh sát hình sự. 

“À, đội trưởng Chu… người ta báo có kẻ hút m@ túy…” 

“Gì… khỉ thật.” 

Trần Dị được thả ở cổng đồn cảnh sát nhờ một cú điện thoại reo đúng lúc, nếu chậm một bước, phải vào đồn thì rắc rối to. 

Anh lao về nhà, quật mạnh áo khoác của mình lên người Miêu Tĩnh mấy phát. Lần đầu tiên Miêu Tĩnh chứng kiến cảnh anh với ánh mắt hung hiểm và bộ mặt đáng sợ như thế. Khóa kéo áo sắc nhọn quẹt qua má Miêu Tĩnh làm cô nhói đau. Anh nổi cơn thịnh nộ: “Mẹ kiếp mày điên rồi à? Mày muốn gi3t chết ông thì lên đây luôn đi, mẹ kiếp chắc tao bóp ch3t mày mất thôi!!!” 

“Con mẹ mày, tao nuôi sói mắt trắng còn có ích hơn là nuôi mày!” Trần Dị ném phịch chiếc áo xuống đất, đá tan tành mấy cái ghế, mặt đất một đống hỗn độn, đáy mắt anh đỏ au, “Mày cút ngay cho tao, thi đại học xong rồi cút cho khuất mắt tao! Cút xa xa vào, cả đời này đừng về đây nữa!” 

Cánh tay trắng ngần của Miêu Tĩnh in hằn những vết đỏ dài, cặp mắt ngấn lệ mở trừng trừng nhìn Trần Dị. 

“Miêu Tĩnh, ông cảnh cáo mày, về sau mày còn dám nhắc, dám hỏi, dám nói, dám nhúng tay vào chuyện của tao nữa thì kiếp này tao với mày không đội trời chung, đếch có dính dáng mẹ gì hết. Hôm nay Trần Dị tao nói được là làm được.” 

Giọng anh run rẩy, khàn khàn: “Nếu mày khinh thường, thấy tao ngứa mắt thì giờ cũng cút được rồi đấy. Tao sẽ coi như không có đứa như mày tồn tại, đời này chưa bao giờ quen biết mày.” 

“Cút!” 

Bát đĩa rơi xuống đất kêu từng tiếng giòn tan, mảnh vỡ văng trúng bắp chân Miêu Tĩnh. Miêu Tĩnh co vai run lẩy bẩy, nhìn anh giận đến độ cổ chuyển màu đỏ gay, yết hầu lên xuống liên tục, thực sự sắp nổ tung tới nơi. 

Anh quát mắng cô xong thì xoay người bỏ đi, mấy hôm liền không thèm về nhà. 

Miêu Tĩnh ở lại trong nhà một mình, gặp hai cảnh sát an ninh đến đăng ký hộ tịch, theo sau là một người độ trung niên mặc bộ quần áo giản dị, trình thẻ cảnh sát của mình ra, tên là Chu Khanh An. Người này cũng chỉ hỏi han về tình hình trong nhà, thấy Miêu Tĩnh lặng thinh chẳng nói năng gì, lại còn một thân một mình ở nhà, bèn cho Miêu Tĩnh một dãy số: “Tôi là cảnh sát nhân dân, sau này có bất cứ chuyện lớn nhỏ gì cứ gọi điện cho tôi, tôi sẽ giúp giải quyết mọi việc nằm trong phạm vi khả năng của mình.” 

Quan hệ giữa Trần Dị và Miêu Tĩnh đột nhiên bị đóng băng. Một hôm nọ trở về nhà, Trần Dị hút thuốc, mặt mày u ám, căn dặn Miêu Tĩnh: “Mày đừng ở nhà này nữa, dọn sang trường học đi, yên tâm chuẩn bị thi đại học của mày. Còn lại có cần đồ gì thì tự ra ngoài mua.” 

Trường học có khu nhà dành cho giáo viên, một số thầy cô sẽ dành phòng cho học sinh trong trường tá túc. Kỳ thi đại học đang cận kề, Trần Dị yêu cầu Miêu Tĩnh dọn khỏi nhà, anh sẽ tìm chỗ trọ cho cô. 

Không muốn nhìn thấy cô trong nhà. 

Xuân tháng tư tươi sáng ấm áp, sinh nhật mười tám tuổi của Miêu Tĩnh im lìm trôi qua. 

Chẳng có bất kỳ một thanh âm nào. 

Trước khi thi đại học, cô gặp Trần Dị một lần, hai người hẹn ăn cơm ở quán ăn ngoài trường học. Nét mặt anh ngày càng nặng nề dữ tợn, chẳng buồn đụng đũa, chỉ nhìn cô cúi gằm ăn cơm. 

“Ôn tập thế nào rồi?” 

“Tàm tạm.” 

“Chủ nhiệm lớp mày nói điểm mấy lần thi thử của mày tốt lắm.” 

“Bình thường.” 

“Anh gọi điện cho chủ nhiệm lớp em à?” 

“Ông ấy gọi cho tao.” 

“Định đăng ký nguyện vọng trường nào?” 

“Chưa nghĩ xong.” 

“Đi xa một chút, thủ đô hoặc là Lâm Giang đều được, nguyện vọng tự mày chọn đi.” 

“Vâng.” 

Nói hết mấy lời đơn giản, anh bảo có việc rồi vội vàng rời đi. 

Kỳ thi đại học năm ấy cứ thế lặng yên kết thúc. 

(còn tiếp)