Chó Hoang Và Xương

Chương 19: 19: Môi Người Đàn Ông Bỗng Nhiên Hạ Xuống





Miêu Tĩnh và nhóm đồng nghiệp dắt nhau về quê của một đồng nghiệp mở tiệc BBQ.

Mái nhà nông với khoảng sân nhỏ, lũ trẻ nghịch ngợm và con chó vàng, đây vườn rau kia ruộng dưa, bầu không khí vui vẻ dễ chịu.

Lư Chính Tư hóa thân thành anh thợ nướng thịt, Miêu Tĩnh ngồi cạnh làm các món xiên.

Trong những dịp giao lưu thế này, trình độ hòa nhập của Miêu Tĩnh kém xa so với người khác, không đủ tự nhiên phóng khoáng và cởi mở hòa hợp.

Sự xa cách cô đem lại thường nằm ở điểm ấy, khó lòng mà đồng cảm.

Từ vẻ ngoài mặt và kiểu ăn nói của cô, người khác chả tài nào do thám được những gì cô nghĩ hay những chuyện cô từng trải qua, có đôi phần kín đáo, thâm sâu khó dò.
Chơi trọn một ngày, Lư Chính Tư đưa Miêu Tĩnh về nhà.

Bắt gặp khuôn mặt nhẵn mịn của cô dường như có điều phiền não và thoáng nỗi ưu tư, cậu ta bèn gửi mấy bức ảnh chụp tập thể cho cô xem.

Dù ngồi ngay bên lò nướng lửa khói mịt mùng, song trông cô vẫn giữ nguyên vẻ dịu dàng đoan trang, khóe môi chứa ý cười nhàn nhạt, không hứng khởi lắm, cũng chẳng quá hững hờ.
“Tết âm lịch năm nay chị về quê không? Tôi nhớ hình như chị từng nhắc mẹ chị sống ở quê.” Trùng hợp hôm nay nói tới chủ đề này, Lư Chính Tư chân thành mời, “Nếu chị về, hai chúng ta, còn cả một đồng nghiệp trong xưởng xe, có thể lái xe về nhà chung.”
Còn vài tháng nữa mới đến Tết.
Miêu Tĩnh mỉm cười lắc đầu: “Chắc không về đâu.”
“Muốn ở lại Đằng Thành ăn Tết à?” Lư Chính Tư hỏi cô, “Lần trước chị về quê là lúc nào?”
“Năm vừa bắt đầu đi làm.” Cô chống tay đỡ cằm, “Công tác ở tỉnh Z, đúng lúc tiện đường nên về xem thử.

Nhiều chỗ quên hết sạch rồi.”
Thậm chí cả gương mặt của Ngụy Minh Trân cũng trở nên phai mờ.

Cô rất bình tĩnh gọi một tiếng “mẹ”, Ngụy Minh Trân thì tuôn nước mắt lã chã, xúc động muôn vàn.

Miêu Tĩnh nán lại ngồi một chốc, ăn xong bữa cơm là đi luôn.
“Những Tết âm lịch trước kia kỹ sư Miêu ở đâu?”
“Ở công ty tăng ca cho kịp dự án.

Dạo kia theo bạn trai cũ của tôi về nhà anh ấy, các vùng có phong tục đón năm mới khác nhau, không khí mùa xuân lễ hội ở một vài nơi phải gọi là tưng bừng.”

Cứ thế hai người chuyện trò về văn hóa đón Tết khắp các vùng miền.

Đến nơi, Miêu Tĩnh tạm biệt Lư Chính Tư.

Không sớm nữa, hôm nay mọi người đã mệt cả ngày, cậu ta còn phải về công ty cùng một người đồng nghiệp nên Miêu Tĩnh không giữ cậu ta lại nội thành.
Lên tầng mở cửa, căn nhà thoang thoảng mùi thuốc lá.

Trần Dị cũng ở nhà, ngồi bắt chéo chân trong buồng chơi game.

Hôm nay Miêu Tĩnh bị lò nướng hun suốt nửa ngày trời, cô về buồng thay quần áo, dọn dẹp đồ đạc, gội đầu tắm rửa.

Bước tới ban công, cô thả chậm bước, chiếc máy giặt kê trong góc đã được đổi hẳn sang loại thiết kế cửa trước mới toanh, chiếc máy giặt cũ thì biến đi đâu mất rồi.
Miêu Tĩnh thả lỏng cơ mặt, ném quần áo vào máy, sau đó thu mớ đồ đã phơi khô ở ban công.

Cô vắt bộ váy dài màu lam nhạt lên khuỷu tay, nét mặt hơi sững, đôi mày thanh tú khẽ cau.
Váy hơi ẩm.
Hiệu ứng âm thanh trò chơi vang ầm ầm trong buồng, Miêu Tĩnh ngồi ở sô pha im lặng gấp quần áo rồi ôm chồng đồ của mình về buồng, chồng đồ của Trần Dị vẫn nằm yên trên sô pha, đợi anh tự ra lấy.

Trần Dị chơi game xong đi ngang, duỗi tay cầm lấy chồng đồ, bất chợt động tác cứng đờ.

Chiếc váy kia đã bị Miêu Tĩnh lặng lẽ vứt vào thùng rác bên cạnh.
“Không hỏi tại sao em vứt à?” Cô ngồi trước bàn ăn, đang ăn gì đó, đưa lưng về phía anh, nhưng sau lưng như mọc mắt, thản nhiên tung một câu như thế.
Trần Dị nuốt nước bọt, nhún vai, căng thân hình cao lớn, mím bờ môi khô khốc.
“Giặt lại váy à? Nhưng giặt hơi qua loa, có cả mùi nước hoa, đường chỉ khâu chỗ eo bị giãn ra nữa.” Miêu Tĩnh đẩy ghế đứng dậy vào phòng bếp, giọng lành lạnh, “Trần Dị, Đồ Lị mặc váy của em trông đẹp không?”
Ngón tay anh chạm môi, mùi thuốc lá vương lại đậm nồng, anh vờ trấn định: “Đồ cô ấy bị bẩn, mặc tạm.”
“Em hỏi là có đẹp không? Trông đẹp không?”
“Đền cho cô bộ mới.” Trần Dị đút hai tay vào túi, cong lưng, uể oải đứng ở cửa phòng bếp, “Tự cô mua hay tôi mua cho cô đều được.”
“Khỏi cần, một cái váy thôi mà, cũng chẳng đáng bao tiền.” Cô xoay người, nụ cười như trăng thanh gió mát nở rộ trên gương mặt, “Đền tiền thì khách sáo quá, đâu thể mặt dày cỡ đấy.

Em ở đây mấy tháng trời, không trả được lấy một xu tiền thuê nhà.

Nhưng tiền thuê nhà vẫn cần tính nhé, em đã quyết định cuối tuần này sẽ dọn đến công ty, cho hai anh chị không gian riêng tư.”
“…” Anh nhíu chặt mày, cặp mắt sâu hút nhìn cô, yết hầu lên xuống, “Cuối tuần này?”

“Vâng, em đăng ký ký túc xá rồi, vậy thì em và Lư Chính Tư cũng tiện qua lại hơn.”
Miêu Tĩnh về buồng, lấy một tấm thẻ ngân hàng cũ kỹ đưa tới trước mặt anh.

Cô đặt ở bàn ăn, đầu ngón tay trắng ngần gõ gõ tấm thẻ, ngữ khí lãnh đạm, “Em chuyển tiền thuê nhà vào thẻ này, anh còn nhớ mật khẩu thẻ chứ? Anh cầm đi.”
Tấm thẻ ngân hàng đó.
Sắc mặt Trần Dị phút chốc sa sầm, mắt ánh lên vẻ bực bội, cáu kỉnh mím môi: “Miêu Tĩnh, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“Không làm gì cả, em cũng nói với anh rồi đấy.” Giọng điệu của Miêu Tĩnh cũng có đôi chút gắt gỏng, “Trời lạnh, đi làm tan làm bất tiện, em lại hay tăng ca, ở công ty tiện hơn.”
“Cô lái xe tôi mà đi làm.” Giọng anh gượng gạo, “Nếu muốn dọn sao ngay từ đầu không ở công ty luôn đi? Cần gì phải ở đây rồi đi đi về về cho hành xác.”
“Trước kia không biết, giờ biết rồi.” Miêu Tĩnh nhếch khóe môi, đôi mắt trong veo, cất giọng lạnh nhạt, “Nếu anh thực sự không chờ nổi, đêm nay em sẽ dọn đi ngay, không quấy nhiễu hứng thú của anh chị.”
“Tùy cô.”
Mắt anh sáng quắc sắc bén, thể hiện thái độ dửng dưng, đá cửa nhà cái sầm làm lớp bụi rơi rớt.
Quả nhiên Miêu Tĩnh quay gót về buồng dọn hành lý, cô lôi hết quần áo và đồ dùng hằng ngày ra ném vào vali.

Trước khi đi cô gọi một cuộc cho Trần Dị, dặn rằng sẽ thả chìa khóa nhà về chỗ cũ.

Cô để lại một số tiền trả phí điện nước, trong buồng còn ít hành lý lớn tạm thời chưa dọn, chờ khi nào rảnh sẽ về đem đi.

Bên chỗ Trần Dị ồn ào huyên náo, cũng láng máng nghe thấy giọng đàn ông nói chuyện cạnh cô.

Anh nhăn mày, sốt ruột cúp mày, mặt mũi càng lúc càng âm u, khí thế càng lúc càng khủng bố, nghiến răng chửi thề hai câu.
Mẹ kiếp phụ nữ phiền hà muốn chết, từ lúc Miêu Tĩnh về Đằng Thành là anh chưa có một ngày nào được thoải mái, một đống chuyện tồi tệ lớn nhỏ, bàn tay cầm gậy bóng cũng run run.

Người xung quanh cười anh thất thủ, Trần Dị thẳng tay quăng cây gậy lên bàn bóng, đầu kêu ong ong.

Anh ra ngoài, đi đến phòng tập quyền anh của người bạn, trút những quả đấm tàn khốc vào bao cát, bước lên sàn đấu, mồ hôi nhễ nhại khiến cơ ngực trơn trượt láng bóng.

Cuối cùng chủ phòng tập đá một cú làm anh ngã lăn ra đất, người Trần Dị đầm đìa mồ hôi nằm dưới đất thở hổn hển, bị người ta túm dậy.
“Hôm nay chú sao thế? Cú nào cũng dã man.”
“Thua bóng, bực mình.”
Có người buồn cười: “Chú mà cũng thua bóng á?”
“Đâu ít lần tôi thua bóng.” Trần Dị lắc chai nước uống một ngụm, mặt mày tối tăm, “Đến giờ cũng chẳng còn lại gì.”


Điều kiện ở tòa ký túc xá của bộ phận kỹ thuật tốt hơn một chút so với bộ phận chế tạo xe.

Thường sẽ là phòng hai người, toilet riêng, giống phòng khách sạn tiêu chuẩn.

Nhân viên nữ ở mấy tầng trên cao, nhân viên nam ở tầng dưới.

Vì phòng không quá lớn nên không nhiều chỗ chứa đồ.

Cũng có nhiều nhân viên thuê nhà ở ngoài, còn kiểu dọn từ nhà đến công ty như Miêu Tĩnh thuộc vào loại hiếm.

Bạn cùng phòng của cô là một kỹ sư nữ của trung tâm mua hàng.

Sau vài lần tiếp xúc, hai người cũng khá hợp rơ.

Cô tầng trên, Lư Chính Tư tầng dưới, cách nhau không xa, hiển nhiên Lư Chính Tư rất vui vì cô dọn tới ký túc xá.

Dẫu xét từ bất kỳ mặt nào, thì ở chung với Miêu Tĩnh luôn là việc khiến người khác cảm thấy mãn nguyện.
Công ty có trung tâm hoạt động, có phòng yoga và phòng gym.

Sau khi tan làm mọi người cũng có thể rủ nhau đánh cầu lông hoặc bóng bàn.

Ở phương diện này, công đoàn đã làm vô cùng tốt.

Mọi người đều là thanh niên trẻ, rất nhiều hoạt động thể thao được tổ chức, Miêu Tĩnh cũng bớt giờ tăng ca, bèn gọi bạn kéo bè ra sân bóng xem thi đấu, đỡ nhàm hơn là ru rú trong văn phòng vẽ vời.

Mọi người biết Miêu Tĩnh và Lư Chính Tư thân thiết, biết chắc chắn giữa hai người có gì đó, chỉ là không công khai.

Ở công ty có kha khá người muốn theo đuổi Miêu Tĩnh, nhưng tất cả đều bị Lư Chính Tư cản đường.
Sau khi Miêu Tĩnh im ỉm dọn đến công ty, một tuần lễ yên bình trôi qua.

Lư Chính Tư và cô có nhiều thời gian lui tới hơn, cậu ta đã hiểu rõ về việc xã giao và thói quen hằng ngày của cô.

Tuy nhiên ai ngờ lại nhận được điện thoại của Đồ Lị, hỏi cậu ta có biết tin tức gì về Miêu Tĩnh và Trần Dị không.
Trần Dị hoàn toàn phớt lờ Đồ Lị.

Đồ Lị tự hại tự kiêu, cũng không làm ra nổi hành vi sống chết đeo bám hay hèn mọn cầu hòa.


Cô ta chấp nhận được việc Trần Dị lừa dối hoặc có cảm tình với đứa con gái khác, thế nhưng nếu đối tượng là Miêu Tĩnh, cảm giác đó có lẽ không khác đớp phải ruồi là bao.

Hai người sống chung nhà, không chừng tối đã nằm chung giường.

Ban ngày ra vẻ đàng hoàng trước người khác, lúc riêng tư ai biết đã tằng tịu tới mức độ nào, đúng là đạo đức giả và buồn nôn quá thể.
Lư Chính Tư bị Đồ Lị hỏi vậy cũng sửng sốt.

Cậu ta đang đánh cầu lông trong sân bóng, Miêu Tĩnh ở ngay cạnh, cậu ta bèn kiếm cớ tránh đi, nghe Đồ Lị ở đầu dây bên kia kể lể những điểm khác thường của Trần Dị và Miêu Tĩnh.

Đương nhiên Đồ Lị không nói rõ chuyện mình mặc váy Miêu Tĩnh quyến rũ Trần Dị, chỉ nói hai người này mắt đi mày lại, có điều sâu xa, hỏi Lư Chính Tư có phát hiện sự lạ kỳ của bạn gái mình không.
Nhưng nói đến liếc mắt đưa tình, lại không có chứng cứ để xác minh.

Lư Chính Tư thành thật nói Miêu Tĩnh đã dọn tới ký túc xá công ty, cậu ta và Miêu Tĩnh cùng vào cùng ra, sống cùng một tòa nhà, gần đây không hề gặp Trần Dị, bình thường cũng không thấy Miêu Tĩnh liên lạc với anh.

Nếu nói hồi trước, ngoại trừ điểm hơi lạ là Miêu Tĩnh luôn thờ ơ và chẳng biết bất cứ thông tin gì về Trần Dị khi được hỏi, thì không nhìn ra dấu vết nào khác nữa.
Đồ Lị không tìm thấy chứng cứ chỗ Lư Chính Tư, đành bất mãn cúp máy.

Cô ta vốn định xông thẳng tới trước mặt Miêu Tĩnh làm một trận ra trò, nhưng lấy lý do gì để làm đây? Ngoài những hành động đó của Trần Dị thì cô ta không bắt bớ được tí gì ở hai người họ, Miêu Tĩnh còn dọn tới ký túc xá, không ở với Trần Dị nữa.

Điều này hết sức trái nhân đạo và trái logic.
Lư Chính Tư gọi điện xong, cầm điện thoại lặng im suy nghĩ thật lâu.

Đồ Lị không biết thân phận bạn trai của cậu ta chỉ là trên danh nghĩa, cũng quên hỏi vì sao hôm ấy trời mưa, cậu ta đã vào buồng Miêu Tĩnh rồi nhưng sau đó lại rời đi.
“Sao thế?” Miêu Tĩnh thấy cậu ta bần thần quay về, nét mặt hơi ảm đạm, “Cậu không sao chứ?”
“Ban nãy Đồ Lị gọi cho tôi, nói Trần Dị chia tay chị ấy.” Lư Chính Tư quan sát kỹ vẻ mặt cô, sờ chóp mũi, “Hỏi tôi có biết chuyện này không, tôi bảo không biết.”
Cậu ta thận trọng hỏi: “ Hình như chuyện xảy ra vào mấy hôm trước, kỹ sư Miêu biết không?”
“Thế à.” Miêu Tĩnh cầm vợt cầu lông, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, như vừa tình cờ nghe một câu chuyện vỉa hè chán ngắt, không chút gợn sóng nào, giọng nói êm đềm chân thành, “Tôi biết đâu đấy, Trần Dị không nói với tôi, Đồ Lị cũng chẳng liên lạc với tôi.”
Hai người chơi bóng tán gẫu với đồng nghiệp như thường, chơi đến lúc tối muộn đèn tắt mới về.

Mọi lời nói và cử chỉ của Miêu Tĩnh cực kỳ điềm nhiên, hoàn toàn không có dấu hiệu tâm thần hoảng loạn hay điểm khác lạ nào.

Mọi người hẹn sáng hôm sau nghỉ sẽ đi ăn lẩu, Miêu Tĩnh gật đầu đồng ý.

Lư Chính Tư chia tay cô dưới tòa ký túc, dõi nhìn bóng lưng thướt tha của cô bước lên tầng.
Cậu ta thực sự không hiểu nổi Miêu Tĩnh.
Không hiểu nổi, mới càng thêm tò mò..