Biệt Chi không nhớ nổi mình đã ngủ quên lúc nào.
Nói “mê man” có lẽ chính xác hơn.
Chỉ biết khi tỉnh lại, rèm che nắng khép hờ hé lộ một khe hở, ánh sáng rực rỡ
chói mắt khiến cô ngỡ như mình đã đến thiên đường.
May mà không phải, nếu không thì đó nhất định là kiểu chết nhục nhã đến mức
khiến cô phải tìm kiếm xem “làm sao để ma tự tử” mất.
Biệt Chi vô thức nghĩ.
Cùng với ý nghĩ đó, rất nhiều hình ảnh rời rạc và mơ hồ hiện lên trong đầu,
khiến gò má cô nóng ran lên.
Đúng lúc này.
“Cốc cốc.”
Một tiếng gõ cửa lười biếng vang lên bên ngoài phòng ngủ.
Biệt Chi phản ứng theo bản năng, kéo chăn mỏng trùm kín đầu.
Đáng tiếc là làm vậy cũng không cản nổi tiếng bước chân của ai đó đang đi vào
phòng ngủ, hơn nữa còn càng lúc càng gần.
Cho đến khi tấm chăn mỏng sột soạt, người nọ dường như đã ngồi xuống mép
giường.
“Cạch.”
Không biết đặt cái gì trên tủ đầu giường.
Biệt Chi nhắm mắt nằm im bất động, thầm niệm trong lòng: ‘Mình đang ngủ
đang ngủ đang ngủ…..’
“Dậy chưa?” Giọng nói trầm thấp của Canh Dã vang lên bên tai, xen lẫn tiếng
cười.
Biệt Chi không cần suy nghĩ: “Chưa.”
Không khí im lặng.
Biệt Chi: “….”
Canh Dã quay đầu đi, bật cười.
Đôi má vốn đang nóng bừng của Biệt Chi càng trở nên đỏ ửng trước tiếng cười
trầm ấm của anh.
Thế là những khung cảnh trong đầu không còn tĩnh lặng nữa, giống như bộ
phim câm bỗng nhiên được lồng thêm âm thanh, Biệt Chi bất giác nhớ lại
những lời anh nói, nụ cười của anh, cả hơi thở gấp gáp mà anh phả bên tai cô.
Sự xấu hổ dâng lên tột độ, các ngón tay nắm chặt mép chăn của cô gái bỗng siết
chặt lấy nhau.
“Đã buổi chiều rồi, nhịn đói lâu không tốt cho dạ dày đâu.” Canh Dã nhẹ nhàng
kéo cổ tay cô gái qua lớp chăn mỏng: “Dậy ăn chút cháo đã nhé?”
“Không dậy đâu.” Biệt Chi úp mặt vào chăn, lầm bầm, “…Muốn giữ thể diện.”
Canh Dã cười thầm: “Ồ, ý em là anh không muốn giữ thể diện?”
“…”
Nhớ lại những lời Canh Dã nói bên tai tối qua, Biệt Chi thoáng im lặng.
Khuôn mặt cô đỏ bừng.
Cô gái dưới chăn dường như khẽ nghiến răng, cô quay mặt sang phía bên kia,
nhỏ giọng nói: “Anh vốn dĩ đã không cần thể diện rồi.”
Ánh sáng le lói trên lớp chăn bỗng bị bóng tối thay thế.
Chàng trai nằm đè lên, giữ chặt cô gái ở dưới lớp chăn.
Canh Dã khẽ cười, nụ cười xen lẫn một tiếng thở dài khe khẽ: “Anh thừa nhận
là tối qua anh làm hơi quá đà, nhưng hình như việc mất khống chế lần này
không phải lỗi hoàn toàn ở anh, phản ứng của em thực sự quá rõ ràng, nên anh
mới…”
“——”
Biệt Chi vội vàng kéo chăn xuống, muốn bịt miệng anh lại.
Tiếc là lần này anh đã dự liệu từ trước, dễ dàng nắm lấy cổ tay cô rồi ghì chặt
lên đỉnh đầu.
Gương mặt đỏ ửng xấu hổ của cô hiện ra trước mặt anh.
“Cuối cùng cũng chịu ló đầu ra rồi à?” Canh Dã cúi người xuống, áp sát vào
người cô, nụ cười đầy ý trêu chọc.
Lúc này cô vẫn chưa dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy kia. Biệt Chi cắn chặt
đôi môi đỏ, ngoảnh mặt sang một bên: “…Anh mắng em là con rùa.”
“Không phải con rùa, là ốc sên.”
Canh Dã khẽ cười, anh tiến lại gần hơn, áp vào tai cô thì thầm: “Mềm mại trắng
nõn, cầm cũng không cầm được, cứ như muốn tan chảy trong vòng tay anh
vậy.”
“…!”.
Cuối cùng cô cũng không chịu đựng được nữa, quay phắt gương mặt đỏ bừng
lại: “Canh Dã, anh không cần mặt mũi nữa hả?”
“Cần mặt mũi làm gì?” Canh Dã khẽ nhướng mày, như thể đang hỏi rất thật
lòng: “Đêm qua tới lúc cao trào anh thậm chí còn không thiết sống nữa, cảm
giác nếu có thể ôm em cho đến chết chắc là tuyệt vời lắm.”
Biệt Chi mắng: “Anh biến thái.”
Ánh mắt Canh Dã dần trở nên sâu thẳm, anh vùi đầu vào cổ cô, cười đến mức
mái tóc đen dày rủ trước mặt Biệt Chi cũng run lên: “Em quên rồi sao?”
“?”
“Tối qua em cũng mắng như vậy đấy.”
“…”
Mấy mảnh ký ức vụn vặt chợt ùa về.
Ví dụ như chàng trai mặc áo chỉnh tề dựa lưng vào tường, còn cô gái thì đang
khóc lóc thảm thiết trong vòng tay anh, chiếc váy ngủ mỏng như cánh hoa bung
ra, những ngón tay thon dài của anh siết chặt lấy mắt cá chân mảnh khảnh của
cô, những đường gân xanh nổi trên cánh tay anh vừa kiềm chế lại cuồng loạn.
Chiếc áo sơ mi trắng của anh ướt đẫm một mảng đỏ tươi trên vai, hình như là bị
cô cắn rách, cô vừa khóc nức nở vừa mắng anh, thỉnh thoảng lại tắt cả tiếng.
Giọng nói trầm khàn của chàng trai vang lên bên tai cô, vẫn còn vương chút
cười cợt, bảo cô cứ mắng tiếp đi, còn anh thì kéo ghì cô xuống.
Biệt Chi mơ hồ nhớ lại những cảnh tượng đó, nhất thời cảm thấy xấu hổ không
chịu được.
Có cái lỗ nào để chui xuống không nhỉ, cho cô chui vào đi, cả đời này cô không
muốn ra ngoài nữa.
“Vốn từ để mắng chửi của Chi Chi nhà chúng ta ít ỏi quá, chỉ biết mắng đi
mắng lại mấy câu đó thôi.”
Canh Dã cười không nhịn được, chất giọng khàn khàn vừa gợi cảm lại mê
người.
“Anh vẫn thích em vừa khóc vừa mắng anh hơn.”
“…”
Cản cũng không được, mắng cũng không nghe.
Biệt Chi đành bỏ cuộc.
Để mặc anh.
Dường như cảm nhận được sự buông xuôi của cô gái, Canh Dã nới lỏng các
ngón tay đang siết chặt cổ tay cô. Anh khẽ nâng cằm cô lên, đặt lên môi cô một
nụ hôn dịu dàng: “Không mắng nữa à? Vậy dậy nào, uống cốc nước rồi ra bàn
ăn sáng lúc ba giờ chiều nhé?”
Biệt Chi gật đầu lia lịa.
“Tự dậy được không?”
“Em đâu có tàn phế, sao không dậy được——”
Giọng điệu cố tỏ ra mạnh mẽ bị cơn đau nhức ở thắt lưng đánh bại, Biệt Chi
thất bại trong việc xuống giường, mặt mày thoáng cứng đờ.
Canh Dã bật cười, cúi người bế Biệt Chi đang cuộn tròn trong chăn mỏng lên.
Hai gò má của cô gái ửng hồng, cô im lặng vùi mặt vào lòng anh, không còn
mặt mũi nào nhìn ai nữa, xấu hổ muốn khóc.
Canh Dã vừa khẽ cười vừa cúi đầu xuống xoa bóp eo cho cô.
“Xin lỗi, là lỗi của anh, lần sau…”
Biệt Chi dựng tai lên nghe.
Thế nhưng Canh Dã lại không nói tiếp.
Mặc kệ sự ngượng ngùng đang bao phủ, Biệt Chi ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực
anh, nói thay anh: “Đọc theo em, lần sau không dám nữa.”
Canh Dã có chút tiếc nuối: “Chuyện không chắc chắn thì anh không muốn lừa
gạt em.”
“?”
“Tối qua nếu anh còn lý trí thì đã không bắt nạt em như vậy. Cho nên nếu lần
sau em vẫn nhiệt tình đáp lại anh…”
“Anh đổ oan cho em.” Biệt Chi tức giận nghiến răng, “Em… nào… có.”
“Bản năng cũng tính.”
“!”
Biệt Chi từ bỏ tranh luận.
Tranh luận chuyện này với một người không biết xấu hổ là gì như Canh Dã
chẳng khác nào đang tự hành hạ bản thân mình.
Quên đi, quên đi, quên hết đi…
Biệt Chi vừa ra khỏi phòng ngủ vừa tự thôi miên bản thân, đi ngang qua ban
công, bỗng nhiên cô khựng lại.
Canh Dã lập tức nhận ra, hơi nhíu mày: “Vẫn không thoải mái sao? Hay là anh
ôm em ra phòng ăn nhé?”
“…Cái đó.”
Biệt Chi giơ tay chỉ ra ban công.
Bộ áo sơ mi và quần tây dưới giá phơi quần áo đang bay phấp phới trong gió là
thứ mà cô quá quen thuộc.
Cô gái không chút cảm xúc quay đầu lại: “Vứt đi.”
“Hửm?” Canh Dã khẽ cười, “Chất liệu lụa Thiên Tằm đấy, mắc lắm.”
Biệt Chi im lặng, trong tiềm thức có chút do dự.
Quần tây bằng lụa Thiên Tằm, thảo nào lại lạnh như vậy, dường như hơi ấm đủ
để thiêu đốt cô của anh cũng không thể xua đi cái lạnh lẽo mà nó để lại trên
người cô.
Bên trong và bên ngoài giống như hai thế giới băng và lửa——
Cô gái đột nhiên cứng đờ.
Chưa đầy hai giây sau, gò má vừa mới dịu xuống đã nhanh chóng đỏ bừng.
“Vứt đi rồi cũng có thể mua cái mới.” Canh Dã thong thả nói tiếp, mang theo
chút hờn dỗi khó hiểu: “Hơn nữa, anh phát hiện ra rồi, em quả nhiên thích loại
này hơn.”
“Em… đâu có.”
“Phản ứng tự nhiên của cơ thể là thành thật nhất.” Canh Dã cúi thấp người
xuống, nâng cằm cô lên, buộc cô phải ngẩng mặt nhìn anh.
Như một kiểu trả thù vậy, anh hơi nghiêng người ghé sát vào tai cô: “Tối qua
em suýt chút nữa đã làm anh ướt sũng.”
“…!”
Canh Dã dừng lại giây lát, khẽ nhướng mày, nửa cười nửa tiếc nuối nói: “Tiếc là
anh đã ký hợp đồng với câu lạc bộ hàng không CN mất rồi, nếu không, anh
cũng có thể cân nhắc tìm một công việc mà ngày nào cũng được mặc vest.”
Chú mèo nhím nhỏ nhẫn nhịn đến cực điểm cuối cùng cũng bùng nổ.
Cô gái mặt lạnh tanh túm lấy cổ áo Canh Dã, kéo người thanh niên đang định
đứng dậy xuống, hung hăng cắn một cái vào cổ anh.
Gần như trút giận, đáng tiếc là cuối cùng vẫn thu lại lực trước khi cắn rách.
Biệt Chi lấy lại trọng tâm, hướng về phía Canh Dã, bực bội càu nhàu: “Sớm
muộn gì em cũng sẽ tức giận đến mức đồng quy vu tận với anh thôi.”
Canh Dã sờ sờ dấu răng mới toanh trên cổ, có hơi kinh ngạc, anh đứng thẳng
lưng dậy: “Vậy thì tốt quá, anh rất mong chờ.”
Chàng trai khẽ xốc quần lên, uể oải xoay người theo bóng cô: “Địa điểm em
chọn, cách thức anh quyết định, được không?”
Tên đàn ông chó chết mặt dày.
Biệt Chi mím chặt môi, hai má đỏ bừng, cô không nói một lời quay đầu đi về
phía phòng ăn.
–
Sau khi kết thúc chuyện ở Bắc Thành, Biệt Chi cùng Canh Dã trở về thành phố
Sơn Hải.
Tháng 12 đã là cuối kỳ, các cuộc thi đua và đánh giá trong trường đều bước vào
giai đoạn cuối cùng. Dưới sự dẫn dắt của “tiền bối” Mao Đại Ninh, tuy rằng
Biệt Chi đã bớt đi không ít đường vòng, nhưng vẫn phải đến cuối tháng 12 mới
hoàn thành xong phần lớn công việc trong học kỳ này.
Tuần thi năm nay diễn ra sau Tết Dương lịch, các đánh giá liên quan có thể tạm
hoãn đến lúc đó, Biệt Chi cuối cùng cũng có chút thời gian nghỉ ngơi.
Nhưng không khéo là tháng này Canh Dã có hai tuần huấn luyện bay tập trung
ở tận Bắc Thành, còn một tuần nữa mới về.
Biệt Chi cũng không lãng phí thời gian.
——Cuối cùng cô cũng tìm thấy tấm danh thiếp mà Lâm Triết đưa cho cô ở
bệnh viện hôm đó, thông qua số điện thoại trên đó, cô đã hẹn gặp Lâm Triết.
Hôm ấy là chiều thứ Bảy, ở quán cà phê cách văn phòng luật sư Triết Thịnh của
Lâm Triết không xa.
Lâm Triết vốn đang tăng ca xử lý một tập hồ sơ vụ án trong văn phòng luật sư,
kết thúc sớm hơn giờ hẹn nửa tiếng, anh ấy bèn xuống lầu trước, đến quán cà
phê ngồi đợi.
Biệt Chi đến muộn hơn anh ấy mười phút.
Cuối tuần, quán cà phê tuy còn khá yên tĩnh nhưng người ra vào cũng không ít.
Nhưng cho dù là vậy thì khi cô gái mặc chiếc áo phao màu trắng sữa ngắn, bên
trong là váy xếp ly và quần tất, chân đi bốt da cừu bước vào, vẫn dễ dàng thu
hút ánh nhìn của rất nhiều người.
Mái tóc dài buông xõa mềm mại sau chiếc áo len cổ lọ của cô gái, một bên vén
ra sau tai, để lộ chiếc cằm thon gọn và vành tai nhỏ nhắn trắng nõn.
Vành tai mịn màng như ngọc dương chi phơn phớt ửng hồng, như thể bị gió
đông lạnh lẽo bên ngoài nhiễm lạnh.
Trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền mảnh, cuối dây chuyền là một viên ngọc
bích.
Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh, sống mũi cao thẳng, đôi môi anh đào, lẽ ra
là một dung mạo dịu dàng vô hại nhất, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú
của cô gái lại gần như không có chút cảm xúc nào. Ngoại trừ hai gò má trắng
nõn hơi ửng hồng do lạnh làm dịu đi phần nào khí chất của cô, thì cảm xúc tổng
thể có thể nói là lãnh đạm.
Song, đôi mắt của cô lại trong veo và thuần khiết, tựa như mảnh đất cuối cùng
trên thế gian chưa từng nhuốm bụi trần.
Kết hợp lại tạo nên một vẻ đẹp mê hoặc chết người.
Cho dù Lâm Triết nhìn cô với cái nhìn tiêu cực là “người phụ nữ ác độc đã đá
bạn thân của mình”, thì anh ấy cũng phải thừa nhận rằng, vẻ ngoài và khí chất
đối lập nhưng lại hài hòa một cách tự nhiên của Biệt Chi quả thực có sức hút
khó cưỡng đối với đa số đàn ông.
Thế nên mới không có gì lạ khi hai trong số ba người bạn thân của anh ấy đều
gục ngã dưới tay cô.
Nghĩ đến Kỳ Diệc Dương đang lên cơn bệnh và mối quan hệ anh em không thể
cứu vãn được giữa ba người bọn họ, Lâm Triết thở dài, ánh mắt đầy cảm thông
lướt qua những người đồng giới xung quanh vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô
gái.
Đừng nhìn nữa, mấy người không thể cướp được cô ấy khỏi con chó hoang
hung dữ và tàn nhẫn đang bị xích sau lưng cô ấy đâu. Cậu ấy mà nhe răng một
cái là mấy người quay đầu bỏ chạy không kịp đấy.
Lâm Triết vừa thầm nghĩ vừa đứng dậy chủ động giơ tay ra hiệu với cô gái đang
nhìn quanh trong quán, lên tiếng chào hỏi.
Biệt Chi nhìn thấy từ xa, sắc mặt hơi dịu lại, cô khẽ gật đầu với anh ấy rồi bước
tới.
Đợi cô đi đến trước mặt, Lâm Triết phớt lờ ánh mắt thù địch hoặc dò xét của
những người đồng giới xung quanh, chủ động tiến lên kéo ghế cho Biệt Chi:
“Cô Biệt.”
“Chào buổi chiều, luật sư Lâm.” Sau khi đến, Biệt Chi vừa cởi áo khoác vừa
chào hỏi rồi ngồi xuống.
“?”
Nhìn nét mặt của Biệt Chi, Lâm Triết rất khó phán đoán đây là cách xưng hô
thông thường hay là cô đang trêu chọc anh ấy.
Anh khựng lại giây lát: “Cô cứ gọi tôi là Lâm Triết là được rồi.”
“Ừm.” Giọng Biệt Chi nhàn nhạt, giống như đang cười mà không rõ ràng, “Vậy
cậu cũng gọi tôi là Biệt Chi là được rồi.”
Lâm Triết: “…”
Hóa ra không phải cái nào cả, là đang gọi anh ấy thôi.
Mở đầu là một màn chào hỏi xã giao.
Xét cho cùng, hồi cấp ba bọn họ cũng không thể nói là quen thân lắm.
Không giống như Canh Dã, Biệt Chi không thích hợp với đám đông, cho dù là
nhóm nam hay nhóm nữ.
Ban đầu Lâm Triết cũng giống như nhiều bạn học cùng khóa, cảm thấy cô bạn
chuyển trường này xinh đẹp và dịu dàng, nhưng tính cách thì thật sự rất khinh
người, ai nói chuyện cũng không thèm để ý, muốn kết bạn chắc cũng phải lựa
chọn kỹ trong lòng mấy lượt mới miễn cưỡng chọn được vài ba người vừa ý.
Sau đó anh ấy phát hiện ra hình như không phải vậy, người ta đối xử bình đẳng
với tất cả mọi người —— không để ai vào mắt cả.
Ai chủ động tiếp cận cô mà không sợ bị gai nhọn trên người cô đâm phải thì
người đó mới có khả năng ở bên cạnh cô.
Ví dụ như Canh Dã.
Thời cấp ba, Lâm Triết chẳng thể hiểu nổi vì sao hai con người ấy lại đến được
với nhau. Trong mắt anh ấy, hai người họ hồi đó cứ như hai cực nam châm trái
dấu.
Canh Dã như một ngọn lửa cháy âm ỉ mà mãnh liệt, còn Biệt Chi lại giống một
khối băng trong suốt mà lạnh lùng kiên cố.
Cho đến một lần anh ấy tận mắt chứng kiến cảnh hai người họ ở bên nhau.
Nói sao nhỉ.
Ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt kia vì không muốn làm tan chảy khối băng nên
đã kìm hãm bớt khí thế hừng hực của mình, hạ thấp nhiệt độ, biến thành một
khối cầu sáng rực ấm áp.
Còn tảng băng kiên cố lạnh lẽo kia vì muốn giữ cho ngọn lửa không bị dập tắt
nên đã tự tan chảy những góc cạnh sắc bén, che giấu đi sự lạnh giá của bản
thân, biến thành một khối pha lê lấp lánh.
Từ ngày hôm đó, Lâm Triết bỗng ngộ ra rằng hai người bọn họ là một cặp trời
sinh, kiểu người qua đường như anh ấy tuyệt đối không thể chia cắt được.
“Chào cô, cà phê của cô đây ạ.”
“Cảm ơn.”
Chờ đến khi Lâm Triết hoàn hồn thì cuộc chào hỏi xã giao giữa họ đã kết thúc.
Nhìn theo bóng người phục vụ đã rời đi, cuối cùng Lâm Triết mới ngồi thẳng
lưng lên một chút, thận trọng bắt đầu câu chuyện chính thức: “Hôm nay cô hẹn
tôi, hẳn là không chỉ muốn mời người bạn cấp ba này một ly cà phê đâu nhỉ?”
Biệt Chi nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt cốc cà phê xuống.
“Ừm, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.” Cô gái khẽ ngừng lại, “Là chuyện liên quan
đến Canh Dã.”
Trong miệng hơi đắng khiến cô vô thức nhíu mày. Không biết là do cà phê hay
vì nhớ đến vết sẹo trên bụng của Canh Dã nữa.
“Haha, cô không nói thì tôi cũng biết, chắc chắn là chuyện liên quan đến Canh
Dã.” Lâm Triết cười nói, “Chứ cô cũng đâu vì người khác mà tìm tôi được?”
Biệt Chi không nói gì.
Xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, cô đang quan sát từng thay đổi nhỏ trên nét
mặt và động tác của Lâm Triết, sau đó dễ dàng đưa ra kết luận ——
Tuy rằng giọng điệu của anh ấy rất ung dung, làm ra vẻ “Tôi nhất định biết gì
nói nấy không giấu diếm”, thái độ rất thân thiết, nhưng cơ thể lại căng cứng,
thậm chí có dấu hiệu của tư thế phòng bị.
Biệt Chi hiểu ra, cô cụp hàng mi đen nhánh xuống: “Hình như, Canh Dã đã dặn
cậu rồi nhỉ.”
Lâm Triết ngẩn người: “Hả?”
“Có vài chuyện, có phải anh ấy đã dặn cậu không được nói với tôi không?” Cô
gái thản nhiên hỏi, rồi lại nhấp một ngụm cà phê.
“…”
Lâm Triết chậm rãi rụt người vào trong ghế, nuốt một ngụm nước bọt.
Nhớ ra rồi.
Thời cấp ba có rất nhiều nam sinh hoặc công khai hoặc âm thầm thích Biệt Chi,
còn anh ấy ngoại trừ lần đầu gặp mặt ra thì luôn giữ khoảng cách an toàn với cô,
nguyên nhân chủ yếu không phải vì không đủ sức hấp dẫn, mà là vì sợ hãi.
Nỗi sợ hãi dễ dàng bị người ta nhìn thấu, bị người ta nắm trong lòng bàn tay.
Cô học ngành gì nhỉ, Tâm lý học đúng không? Bẩm sinh đã là thánh thể tâm lý
học rồi.
Lâm Triết một mặt vừa cố gắng chế giễu trong lòng để hóa giải nỗi sợ hãi của
mình; một mặt, anh ấy lấy bản năng của một luật sư ra tự nhủ với mình rằng cô
ấy còn chưa nói gì cả, tuyệt đối không thể để cô ấy moi thông tin được. Thế là
anh ấy cười gượng nói: “Không, chẳng qua là tôi sợ cô hỏi phải những vấn đề
quá nhạy cảm làm tôi khó trả lời thôi.”
“Không nhạy cảm.” Biệt Chi ngước mắt lên, “Tôi chỉ muốn biết, năm năm
trước lúc anh ấy về Lâm Thành tham gia buổi họp lớp, sau đó vì sao lại vào
ICU?”
Lâm Triết: “…”
Xong rồi.
Chuyện này anh ấy thực sự có biết.
Thấy sắc mặt Lâm Triết thay đổi liên tục, lúc trời quang lúc mây đen, dáng vẻ
muốn nói lại thôi, Biệt Chi cũng khẽ nhíu mày.
“Tôi chỉ muốn biết nguyên nhân và tình hình anh ấy bị thương lần đó, có vấn đề
gì khác xảy ra sau đó không, tại sao phải giấu tôi chuyện này?”
Lâm Triết giãy giụa hồi lâu, người như thể bị rút hết sức lực ngã ngồi vào ghế,
tuyệt vọng lên tiếng: “Tôi đã hứa với Canh Dã là sẽ không nói chuyện này với
cô rồi.”
“….Ồ, vậy thôi.”
Biệt Chi im lặng một lúc, cũng không có ý định cố gắng thay đổi suy nghĩ của
đối phương nữa. Cô đặt tách cà phê trong tay trở lại khay, đẩy ra xa, “Cảm ơn
cậu chiều nay đã dành thời gian tới đây.”
Dừng lại giây lát, cô nói tiếp: “Cũng cám ơn cậu đã không ngăn cản anh ấy
quay lại bên tôi. Tôi cứ tưởng cậu là người không muốn bọn tôi tái hợp nhất.”
Lâm Triết ngẩn người vài giây, thấy cô gái đứng dậy định bỏ đi, anh ấy không
nhịn được lên tiếng: “Tôi chỉ sợ sau khi cô quay lại, cậu ấy lại như trúng tà.”
Biệt Chi dừng lại, ngoái đầu nhìn.
“Nhưng tôi càng sợ cô không xuất hiện nữa, để cậu ấy cả đời sống trong u mê,
như cái xác không hồn.”
“….”
Biệt Chi cau mày, vô thức phản bác lại lời Lâm Triết: “Canh Dã sẽ không như
vậy.”
Lâm Triết khẽ nhếch môi, không rõ là đang mỉa mai hay gì khác: “Vậy sao?”
Biệt Chi biết, Lâm Triết là người đứng ngoài cuộc từ đầu đến cuối, trong lòng ít
nhiều gì cũng có oán trách cô.
Cô không muốn giải thích quá nhiều.
Thế là Biệt Chi gật đầu với Lâm Triết, xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay lúc cô vừa mới xoay người, còn chưa kịp bước đi thì giọng Lâm
Triết đã vang lên sau lưng.
“Năm năm trước, ngày 13 tháng 1, 5 giờ 27 phút chiều, Canh Dã đã gửi cho cô
một tin nhắn.”
Giọng anh ấy đều đều như đang đọc thoại của một người khác, bình tĩnh gần
như tê liệt——
“Em nhớ cho kĩ, là ông đây không cần em nữa.”
Biệt Chi đột ngột dừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu.
Lâm Triết ngồi phía sau vẫn nhìn theo bóng lưng cô, nụ cười mang theo ý giễu
cợt đầy căm hận: “Quả nhiên là gửi cho cô. Lời nói ngu xuẩn như vậy, Canh Dã
chỉ có thể nói ra với mỗi mình cô mà thôi.”
Biệt Chi bừng tỉnh, con ngươi run rẩy nhìn lại anh ấy: “Sao cậu biết được?”
“Bởi vì tôi đã nhìn thấy.”
Lâm Triết ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô.
Anh ấy nhìn chằm chằm vào cô, rồi như thể đổi đề tài——
“Cái hôm họp mặt lớp đó, cậu ấy nghe trong nhóm có người nói cô cũng sẽ đến
nên mới xin nghỉ về Lâm Thành. Đáng tiếc chỉ là có đứa con gái khác cố tình
mượn danh cô để bịa đặt, muốn gặp cậu ấy mà thôi. Cô thấy không Biệt Chi,
hình như trừ cô ra thì ai cũng biết cô quan trọng với cậu ấy như thế nào.”
Khóe mắt Biệt Chi cũng hơi ửng đỏ, nhưng cô siết chặt tay, kiên quyết nhìn
chằm chằm Lâm Triết: “Còn tin nhắn đó là chuyện gì?”
“Xác định cô không đến, cậu ấy lập tức rời đi. Chỉ đi một mình, không dẫn tôi
theo, trên đường đi thì gặp tai nạn.”
Nói đến đây, Lâm Triết cười nhạo, trong mắt thoáng chút chua xót.
“Sau đó khi cậu ấy tỉnh lại, cậu ấy nhất quyết không nói lý do gây ra tai nạn,
chỉ nói là do bản thân lơ đễnh. Cho đến khi có một nữ sinh cấp ba của trường
Tuyên Đức cùng gia đình mang hoa đến phòng bệnh thăm, bọn tôi mới biết là
——Tối hôm đó khi cậu ấy đang lái xe qua đoạn đường kia thì có một chiếc xe
khác mất lái vì say rượu, lao về phía nữ sinh kia, Canh Dã đã đạp ga lao lên
chắn thay cô ấy.”
Biệt Chi vô thức nín thở, lòng đau như cắt.
Lâm Triết ngước mắt nhìn cô: “À quên mất không nói, hôm đó cô nữ sinh ấy
mặc đồng phục của trường Tuyên Đức, cả mái tóc và bóng lưng đều rất giống
cô hồi cấp ba.”
Giọng anh ấy đều đều như tra tấn: “Cô đoán xem, trong thoáng lơ đễnh đó,
người Canh Dã liều mạng cứu là một người xa lạ hay là cô?”
“…”
Biệt Chi như bị nhấn chìm trong nước, há miệng muốn thở nhưng chỉ thấy ngạt
thở đến cùng cực.
Cô không đứng vững, vịn vào chiếc ghế bên cạnh chậm rãi ngồi xuống.
Cô đã có một dự cảm chẳng lành nào đó, nhưng lại muốn tàn nhẫn với bản thân
hơn bằng cách chính tai nghe rõ…
“Tin nhắn.”
Lâm Triết nghiêng mặt cười, cái tính cách không thấy quan tài không đổ lệ này
thật sự có vài phần giống Canh Dã.
Nhưng khi đối diện với cửa sổ kính trong suốt, Lâm Triết phát hiện mình không
thể nào cười nổi.
Hốc mắt lại đỏ hoe.
“…Hôm đó cậu ấy ở một mình trong xe, xe đã nát bét, cậu ấy không còn sức để
chui ra ngoài, chỉ có thể nằm đó chờ cứu viện. Cũng có thể là chờ chết…”
“Đó là tin nhắn cuối cùng cậu ấy gửi đi trước khi bất tỉnh vì mất máu quá
nhiều.”
Giọng Lâm Triết hơi run, anh ấy quay đầu lại——
“Tôi đoán là lúc đó chắc cậu ấy muốn gọi cho cô lắm, nhưng cô nói xem tại sao
cậu ấy lại không gọi?”