Chó Hoang Của Thiếu Nữ - Khúc Tiểu Khúc

Chương 37




Hai giờ rưỡi chiều Chủ nhật, Biệt Chi lái xe dọc theo đường cao tốc sân bay

thành phố Sơn Hải thẳng tiến vào nội thành.

Trong xe đang bật loa ngoài, giọng nói lo lắng của Biệt Ngọc vẫn không ngừng

dặn dò.

“Biệt Chi, chị đừng có coi thường lời nói của em, nhìn cái gã kia là biết ngay

không phải hạng người tử tế gì rồi, loại người này rất nguy hiểm! Ai biết được

trước đây anh ta từng làm gì? Trông giống hệt mấy tên đầu gấu trong trường của

em, suốt ngày trốn học đánh nhau bị mời phụ huynh….”

“Được, chị biết rồi.” Biệt Chi vừa nghe vừa nén cười.

Canh Dã quả thật cách xa hai chữ ‘tử tế’ tới vạn dặm. Còn về chuyện trước đây

anh là người thế nào thì chắc hẳn không ai rõ hơn cô.

“Thưa anh, rất xin lỗi, máy bay của chúng ta sắp cất cánh rồi, xin anh vui lòng

kết thúc cuộc gọi được không ạ?”

Giọng tiếp viên hàng không vang lên từ điện thoại của Biệt Ngọc, Biệt Chi hoàn

hồn: “Em lên máy bay đi, chị sắp vào nội thành rồi. Chiều nay chị còn có việc,

hạ cánh nhớ nhắn tin cho chị nhé.”

“Thôi được rồi, nhưng chị đừng quên lời em dặn đấy…”

Biệt Ngọc bất đắc dĩ cúp điện thoại.

Gần ba giờ chiều, xe của Biệt Chi đỗ ở bãi đậu xe dưới lầu quán rượu Hoành

Đức.

Biệt Chi nói rõ mục đích đến với lễ tân tầng một, đối phương lập tức hiểu ra.

“Là cô Biệt phải không ạ? Chuyện này ông chủ đã dặn dò rồi, phòng giám sát ở

tầng hai, mời cô đi theo tôi.”

“Cảm ơn.”

Nhờ Canh Dã đã đánh tiếng với ông chủ quán rượu từ trước nên việc xin xem

camera giám sát không hề khó khăn, sau khi mô tả vị trí camera cần thiết cho

nhân viên phục vụ, đối phương dựa theo thời gian, trực tiếp tua lại đoạn ghi

hình vào tối hôm đó, cắt ra đoạn Biệt Chi cần.

Đáng tiếc là dường như Phương Đức Viễn rất quen thuộc với kết cấu và vị trí

camera của quán rượu này, ở góc quay có thể ghi hình được, bóng dáng anh ta

đã che khuất Ô Sở gần hết, chỉ nhìn thấy tay anh ta đặt trên vai Ô Sở, là vỗ vai

hay động chạm nhẹ nhàng thì không rõ.

Chỉ với bằng chứng này, muốn anh ta chối tội cũng không khó.

Sao chép đoạn ghi hình tối hôm đó vào USB xong, Biệt Chi cau mày đứng dậy,

bỗng nhiên dừng lại.

Trong đầu cô hiện lên câu nói của Phương Đức Viễn tối hôm đó.

[……Ồ, đây là địa điểm quen thuộc mà sinh viên Đại học Sơn Hải hay tụ tập,

lớp Hóa 2 chọn đấy.]

Lúc đó anh ta đã nói đây là địa điểm quen thuộc.

Cái gọi là “địa điểm quen thuộc” đó rốt cuộc là chỉ việc tụ tập ăn uống, hay là

hành vi đồi bại của anh ta?

Biệt Chi nhìn vào màn hình, chợt thấy trước khi Phương Đức Viễn kéo Ô Sở

vào góc khuất hành lang, anh ta đã thuần thục liếc nhìn camera.

Cô chỉ vào màn hình hỏi: “Nhân viên trong quán rượu của các anh có thể nhớ rõ

vị trí và góc quay của mỗi chiếc camera như anh ta không?”

“Chuyện đó khó lắm, quán rượu nhiều camera như vậy ai mà nhớ hết được.”

Nói xong, nhân viên phục vụ bỗng nhiên hiểu ra, “Ý cô là, đây không phải lần

đầu anh ta giở trò đồi bại ở hành lang quán rượu chúng tôi——”

Sắc mặt nhân viên phục vụ trở nên khó coi.

Rõ ràng đối với loại biến thái không có đạo đức nghề nghiệp này, người bình

thường nhìn thấy đều cảm thấy ghê tởm như gặp phải gián.

Biệt Chi trầm tư suy nghĩ.

Mấy giây sau, cô gái khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo.

“Hệ thống camera của các anh có chức năng nhận dạng khuôn mặt hoặc tìm

kiếm hình ảnh không?”



Sau khi thu thập được không ít “chiến lợi phẩm” từ quán rượu Hoành Đức, sáng

hôm sau Biệt Chi đã trực tiếp gửi bản sao lưu cho chủ nhiệm Lưu.

Hồ sơ được gửi vào sáng thứ Hai, kết quả xử lý được đưa ra vào chiều thứ Ba.

Trong lúc Phương Đức Viễn đang thu dọn đồ đạc trong văn phòng, phòng Công

tác Sinh viên Đại học Sơn Hải cũng đã gửi email thông báo xử lý đến hòm thư

của từng cố vấn học tập đang công tác.

Mặc dù để giảm thiểu ảnh hưởng xấu, trong email đã mô tả mờ nhạt việc

Phương Đức Viễn quấy rối sinh viên là “có vấn đề nghiêm trọng về đạo đức và

hành vi thiếu trách nhiệm”, nhưng các cố vấn viên đều hiểu rõ trong lòng.

Bầu không khí trong văn phòng im lặng đến ngột ngạt.

Mọi người đều ngầm hiểu, rất ăn ý coi Phương Đức Viễn đang thu dọn đồ đạc

rời đi là không khí.

Ngày thường anh ta tỏ vẻ người tốt, quan hệ với mọi người không tệ, nhưng

trước vấn đề tác phong bại hoại đạo đức này, dù là giáo viên nam hay giáo viên

nữ cũng không muốn dính dáng gì đến anh ta nữa.

Mặc dù trước mặt không ai nói gì, nhưng trong phần mềm trò chuyện lúc này lại

đang náo nhiệt.

“Đúng là con sâu làm rầu nồi canh.”

Mao Đại Ninh chụp màn hình nội dung email của phòng công tác sinh viên cho

Biệt Chi xem, khoanh đỏ hai câu trong đó.

[…..sẽ tiếp tục tăng cường xây dựng tác phong, phẩm chất nhà giáo……tăng

cường quản lý đội ngũ giáo viên……]

“Cứ chờ xem.” Mao Đại Ninh gửi một biểu tượng cảm xúc khóc lớn, “Tần suất

họp hành gần đây nhất định sẽ tăng lên theo cấp số nhân.”

Biệt Chi đáp lại bằng một nụ cười.

Đối với việc Phương Đức Viễn bị đuổi việc, Biệt Chi không muốn liếc mắt nhìn

lấy một cái.

Cô không có hứng thú đánh người khi họ đã ngã ngựa, huống hồ nhìn từ góc độ

của cô, người như Phương Đức Viễn căn bản không thể nói là ở trong giếng, mà

giống như ở trong cống ngầm bẩn thỉu hôi hám hơn. Một nơi như vậy nếu ném

xuống một hòn đá, dù chỉ bắn lên một giọt bùn thì cũng sẽ khiến người ta buồn

nôn.

Tuy nhiên, Phương Đức Viễn rõ ràng không thể nuốt trôi cục tức này.

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, anh ta vốn định ôm thùng xách túi rời đi trong sự

im lặng và tiễn biệt kỳ lạ của mọi người. Chỉ là càng đến gần cửa văn phòng,

bước chân anh ta càng thả chậm.

Cho đến khi sắp bước ra khỏi văn phòng, Phương Đức Viễn đột nhiên dừng lại.

Anh ta quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt nổi đầy gân xanh vì kìm nén.

Trong văn phòng, những ánh mắt đang lặng lẽ nhìn về phía anh ta đồng loạt dời

đi chỗ khác.

Mà Phương Đức Viễn không nhìn ai, chỉ nhìn chằm chằm vào bàn làm việc

cạnh cửa sổ ở giữa.

Khác với những người khác, cô gái ngồi đó đang lặng lẽ cúi đầu, ngón tay gõ

đều trên bàn phím, không thể nói là chuyên tâm nhưng cũng có thể nhìn ra cô

không hề quan tâm đến sự rời đi của anh ta, thậm chí còn lười liếc mắt nhìn qua.

Phát hiện này càng khiến cơn giận dữ trong lồng ngực Phương Đức Viễn như

núi lửa sắp phun trào. Nhưng với kinh nghiệm và thói quen nhiều năm, anh ta

vẫn cố nghiến răng nghiến lợi, chỉ dùng giọng khàn khàn nói: “Biệt Chi, thủ

đoạn của cô cũng thâm thật đấy.”

Không có gì bất ngờ, Biệt Chi ngẩng đầu khỏi máy tính. Ánh mắt cô nhìn sang

đây gần như lãnh đạm.

“Cô đừng tưởng tôi không biết! Những thứ trong tay chủ nhiệm Lưu là do cô

đưa cho ông ta!” Phương Đức Viễn gần như lạc giọng, “Lén lén lút lút làm

chuyện này, còn quay phim lại tố cáo để đuổi tôi đi, cô cũng tốn tâm tư quá rồi

đấy!”

“…”

Giữa những ánh mắt ngạc nhiên của các giáo viên khác trong văn phòng, Biệt

Chi dừng lại hai giây, khẽ cười: “Thầy Phương, ồ, không đúng, anh không xứng

đáng với cách gọi này.”

Trong lúc biểu cảm của Phương Đức Viễn méo xệch, Biệt Chi chậm rãi đẩy ghế

ra, đứng dậy: “Anh Phương, tôi thấy anh không chỉ có vấn đề về đạo đức sư

phạm mà ngay cả tố chất nghề nghiệp cơ bản cũng không có —— Ví dụ như từ

‘lén lén lút lút’, nó không phù hợp với tôi chút nào, tôi không hề né tránh bất kỳ

ai, càng không phủ nhận lời khai của mình, ngược lại nó rất phù hợp để miêu tả

những chuyện bẩn thỉu mà anh đã làm.”

Biệt Chi vừa thản nhiên nói, vừa đi vòng qua bàn làm việc hướng về phía cửa.

Mao Đại Ninh sợ hãi vội vàng đưa tay kéo cô lại.

Biệt Chi vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô ấy trấn an, sau đó bước về phía người đàn

ông có ánh mắt nham hiểm ở cửa văn phòng.

“Được, được lắm, vậy chắc cô Biệt xứng với tấm gương đạo đức, xứng với hình

mẫu giáo viên lắm nhỉ?” Phương Đức Viễn nhìn chằm chằm cô với vẻ đầy hằn

học, ánh mắt lướt qua toàn bộ văn phòng, “Tôi khuyên mọi người hãy cẩn thận,

sau này ở chung với một giáo viên không chấp nhận một chút sai lầm nào như

vậy, e rằng những ngày tháng nơm nớp lo sợ sẽ không còn xa.”

“Chuyện này không cần phải lôi kéo người khác cùng chết chìm đâu.” Biệt Chi

cắt ngang.

Cô gái dừng lại bên cạnh chiếc bàn làm việc cách Phương Đức Viễn hai mét,

một tay vịn vào mép bàn, ngồi xuống. Cô nghiêng người, nhìn anh ta như thể

đang nhìn một cục đất bẩn dưới chân.

“Muốn lôi kéo những giáo viên khác cùng chung mối thù thì cũng phải xem lại

vị thế của mình trước đã. Đừng nói là làm giáo viên, ngay cả làm người đối với

anh cũng đã trèo cao rồi, chuột cống trong cống rãnh sao có thể trơ trẽn nhảy

lên sân khấu thế?”

“——”

Sắc mặt Phương Đức Viễn vốn đã đỏ bừng, lúc này gần như tím tái.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một: “Biệt Chi, cô đừng có được

nước lấn tới.”

“Được nước lấn tới? Ồ, ý anh là chó cùng rứt giậu ấy hả?”

Trong văn phòng đã có những giáo viên khác bắt đầu toát mồ hôi thay cho Biệt

Chi, duy chỉ có cô là tâm điểm của mọi ánh nhìn, nụ cười trên môi vụt tắt, thay

vào đó là vẻ lãnh đạm.

Dưới ánh mắt độc ác như tẩm độc của Phương Đức Viễn, Biệt Chi đứng dậy, cô

không lùi mà tiến lại từng bước ép sát Phương Đức Viễn đang đứng ở cửa văn

phòng.

“Kỳ lạ thật, tôi chỉ là không thể khoanh tay đứng nhìn loại cặn bã như anh tác

oai tác quái, sao anh lại xem tôi như người chẳng ra gì thế?”

Biệt Chi dừng lại ngay trước mặt Phương Đức Viễn.

Giọng nói của cô gái dịu dàng từ tốn, nhưng ánh mắt lại giống như lưỡi dao sắc

lạnh dần dưới ánh sáng.

“Người chẳng ra gì mới sợ bị đe dọa.” Cô gái hơi cúi người, “Còn như tôi, tôi

chỉ sợ anh cứ ngoan ngoãn cút đi như thế thôi. Nếu anh không làm thêm điều gì

quá đáng hơn thì làm sao đủ để cho một công dân tuân thủ pháp luật như tôi trút

giận?”

Cô lạnh lùng nhìn anh ta, trong mắt không hề có chút sợ hãi.

“Mao Mao.” Biệt Chi nhìn chằm chằm Phương Đức Viễn không chớp mắt, thản

nhiên hỏi, “Chỉ khi nào anh ta ra tay trước thì việc tự vệ mới được coi là phòng

vệ chính đáng, đúng không?”

Giống như cơn gió lạnh giá từ Nam Cực ập đến, sương giá phủ kín, khiến cả

văn phòng im phăng phắc.

Mao Đại Ninh xoa xoa da gà da vịt nổi lên vì giọng nói lạnh lẽo của Biệt Chi,

gượng cười nói: “Đúng, đúng vậy.”

“Ồ.” Biệt Chi tiếc nuối đứng thẳng dậy, liếc nhìn Phương Đức Viễn, “Anh xem,

luật pháp công bằng biết bao, ngay cả loại người như anh mà cũng được bảo vệ.

Huống chi là những người vô tội kia, anh nói có đúng không?”

“…”

Câu nói đầy ẩn ý này cuối cùng đã khiến cảm xúc gượng gạo trong mắt người

đàn ông sụp đổ.

Phương Đức Viễn từ lúc biến sắc cho đến khi quay đầu bỏ đi nhanh đến nỗi như

thể có con quái vật đáng sợ nào đó đang đuổi theo sau lưng muốn chém anh ta.

Cuộc đối đầu kết thúc chóng vánh khiến Biệt Chi mất hứng. Cô gái quay người

lại, vẻ mặt bình tĩnh như thể vừa vứt một đống rác. Cô đi thẳng đến bàn làm

việc, phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của nửa văn phòng.

Cho đến khi Mao Đại Ninh hoàn hồn, nhìn cô với vẻ khiếp sợ: “Chi Chi, hình

tượng của cô trong lòng tôi ngày càng vĩ đại rồi.”

Các đồng nghiệp còn lại cũng phụ họa theo.

Biệt Chi không tiện từ chối, chỉ có thể nhếch môi cho qua chuyện: “Cũng đâu

phải lúc nào tôi cũng ‘ngầu lòi’ như vậy, chỉ là tôi biết thừa anh ta chẳng dám

làm gì đâu.”

“Hả? Tại sao?” Mao Đại Ninh vẫn còn chút hoảng sợ, “Vừa rồi ánh mắt anh ta

nhìn cô khiến cô sợ chết khiếp.”

“Tên đó chỉ dám ức hiếp mấy cô gái nhà lành có hoàn cảnh khó khăn, tính tình

hiền lành và hướng nội thôi.” Giọng điệu Biệt Chi lạnh nhạt, “Đúng là đồ hèn

hạ, chỉ giỏi ức hiếp người yếu đuối. Bề ngoài càng hung dữ chứng tỏ bên trong

càng nhát gan.”

Mao Đại Ninh ngẫm nghĩ mấy giây rồi chợt hiểu ra, giơ ngón tay cái với Biệt

Chi. Sau đó lại tiếc nuối quay đầu lại: “Tiếc là Hà Vân không có ở đây, nếu

không để cô ta tận mắt chứng kiến cảnh tượng hùng tráng vừa rồi của cô, chắc

chắn về sau cô ta cũng không dám đắc tội với cô nữa.”

Biệt Chi khẽ cười: “Đừng có tung tin đồn nhảm, tôi rất dịu dàng với con gái đấy

nhé.”

“Hình như cô Biệt có bạn trai rồi nhỉ?” Từ Thành Lỗi ngồi ở bàn làm việc đối

diện lên tiếng nhắc nhở, “Nếu tiện thì mấy hôm nay cô nên nhờ bạn trai đưa đón

đi làm thì hơn, cứ coi như là phòng hờ.”

“Bạn trai tôi hiện tại đang ở thành phố khác…”

Biệt Chi còn chưa nói hết câu.

Chiếc điện thoại đặt bên cạnh bỗng rung lên một cái.

Cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn màn hình, đầu tiên là ngẩn người, sau đó khóe

mắt cong cong thành một vòng cung dịu dàng.

Mao Đại Ninh ngồi bên cạnh nhìn thấy rõ ràng nhất. Không giống những nụ

cười lạnh lùng, nhạt nhẽo hay giả tạo trước đó khiến người ta lạnh sống lưng,

khoảnh khắc này đáy mắt cô gái ánh lên ý cười rạng rỡ, là xuất phát từ tận đáy

lòng.

Mao Đại Ninh bất giác chống cằm ngắm nhìn, thuận tiện trêu chọc: “Cười ngọt

ngào thế này, chắc là bạn trai nhắn tin tới đây mà.”

Biệt Chi đang cầm điện thoại lên định trả lời, nghe vậy ngẩng đầu lên, vẻ mặt

hoang mang: “Có sao?”

“Chậc chậc chậc…”

Mao Đại Ninh quay đầu đi chỗ khác: “Nồng nặc mùi vị yêu đương ấy chứ.”



Lúc gửi tin nhắn cho Biệt Chi, Canh Dã đang đi qua khuôn viên trường đại học

Sơn Hải, hướng về phía tòa nhà văn phòng của viện Lý học.

Lúc này là giờ lên lớp cuối cùng của buổi chiều, trên con đường rợp bóng cây

trong khuôn viên trường không có nhiều sinh viên.

Tuy nhiên, dù là vậy thì Canh Dã với khuôn mặt đẹp trai ngời ngời đi dọc con

đường vẫn bị các sinh viên đại học đang ở giai đoạn nhiệt tình, táo bạo và nhàm

chán nhất của cuộc đời xin WeChat ba lần, hỏi hai lần về chuyên ngành và năm

học.

Không thể nhịn được nữa, Canh Dã quay đầu bước vào siêu thị trong trường.

Khi đi ra, anh đã đeo khẩu trang dùng một lần và đội mũ lưỡi trai, toàn thân

được che chắn kỹ càng.

Khuôn mặt có thể che được, nhưng vóc dáng thì không. Đặc biệt là làn da trắng

lạnh, vai rộng eo thon và đôi chân dài miên man. Hôm nay máy bay vừa hạ

cánh xuống thành phố Sơn Hải, trước khi đến đây anh vẫn ghi nhớ thiết lập sa

cơ lỡ vận của mình, cố tình đi đường vòng đến MOON chọn một chiếc áo

phông trắng in hình đơn giản nhất, quần jean dài xanh nước biển đã giặt qua vài

nước.

Kết hợp với chiếc mũ lưỡi trai đã sờn trên đầu, trông anh giống hệt một nam

sinh viên đại học nghèo khó và đẹp trai.

Mặc dù đã đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, nhưng với vóc dáng cao ráo nổi

bật và khí chất ung dung thư thái không thể giấu được, anh vẫn thu hút mọi ánh

nhìn trên đường đi.

Được cái là không có ai trực tiếp đến bắt chuyện nữa.

Canh Dã đã quen với những ánh mắt dõi theo, anh thản nhiên đút tay vào túi,

cúi đầu bước qua nửa khuôn viên trường, cho đến khi đến tòa nhà văn phòng

của viện Lý học.

Bước lên bậc thang, đôi chân dài thoáng khựng lại.

Canh Dã không mấy chắc chắn dùng đầu ngón tay nâng mũ lưỡi trai lên, đôi

mắt đen láy khẽ lướt qua hành lang.

Anh chỉ biết Biệt Chi ở trong tòa nhà này, nhưng không biết tầng nào phòng

nào.

Canh Dã dừng lại bên cạnh cột hành lang, nghiêng người dựa vào đó, cúi đầu

lấy điện thoại ra định nhắn tin hỏi Biệt Chi.

Đầu ngón tay thon dài hơi cong của anh vừa chạm vào điện thoại thì một bóng

đen đổ dài xuống, bao phủ ánh hoàng hôn sắp tắt. Cùng lúc đó, một giọng nữ cố

gắng tỏ ra dễ thương vang lên: “Xin chào, xin hỏi anh tìm ai vậy?”

“….”

Canh Dã khựng lại, nhướng mày hờ hững nhìn lên.



Hà Vân đã đi theo chàng trai trước mặt được một đoạn đường.

Cô ta vừa đi xuống từ tòa nhà số 2 thì nhìn thấy một anh chàng cao ráo nhưng

có vẻ lạnh lùng xa cách đi ngang qua.

Ban đầu chỉ là vô thức đi theo một đoạn, sau đó cô ta càng lúc càng ngạc nhiên

khi phát hiện ra hướng đi của đối phương và cô ta đều là về phía tòa nhà văn

phòng viện Lý học.

Đây quả là duyên phận trời ban.

Nhìn thấy chàng trai có vẻ không chắc chắn đường đi, dừng lại ở hành lang, Hà

Vân lập tức kìm nén nhịp tim đang đập loạn, bước về phía người đó.

Lúc này đứng gần, cô ta có thể nhìn rõ các chi tiết hơn.

Ví dụ như dưới lớp áo phông trắng rộng thùng thình của chàng trai là đường nét

cánh tay gợi cảm, kéo dài đến những ngón tay thon dài sắc bén.

Những mạch máu màu trắng lạnh nổi lên từ gốc ngón tay, rõ ràng đến từng

đường gân.

Nếu đôi tay này kẹp một điếu thuốc, làn khói trắng lạnh lẽo lượn lờ, chắc chắn

sẽ rất quyến rũ.

Hà Vân nghĩ ngợi miên man, giọng nói bất giác trở nên nũng nịu: “Tôi là cố vấn

học tập của viện Lý học, tôi tên là Hà Vân. Anh tìm ai vậy, tôi có thể dẫn anh

vào.”

Canh Dã đang định đứng dậy rời đi thì dừng lại, anh liếc nhìn cô ta: “Cố vấn

học tập?”

“Vâng, tôi…”

“Vậy cô có biết Biệt Chi không?”

Vừa dứt lời, Canh Dã chợt phát hiện nụ cười trên mặt người phụ nữ cứng đờ, lộ

ra vẻ cứng ngắc không thể che giấu nổi, giống như bị nghẹn một quả trứng gà

không nuốt trôi cũng không nhổ ra được.

Một lúc lâu sau Hà Vân mới hoàn hồn: “Anh…”

Giọng nói trước mặt lạnh lùng gợi cảm lại có chút quen thuộc, nếu đổi lại là

khung cảnh ánh đèn mờ ảo, chắc chắn cô ta sẽ nhận ra đây chính là nhân vật

khiến cô ta và đám bạn phải mê đắm trong quán bar Kinh Thước.

Đáng tiếc là lúc này Hà Vân vừa bị đả kích, giống như bị sét đánh ngang tai,

thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ xem cảm giác quen thuộc đó đến từ đâu.

Cô ta không cam lòng lên tiếng: “Anh với cô Biệt Chi thân thiết lắm sao?”

Canh Dã dường như nhận ra điều gì đó, khẽ cười một tiếng: “Cô ấy là bạn gái

tôi, cô nói xem chúng tôi có thân không?”

“——”

Hà Vân hóa đá tại chỗ.

Vừa rồi chỉ là sét đánh ngang tai, bây giờ mới là sét đánh trúng người.

Nụ cười trên mặt lập tức sụp đổ, Hà Vân chỉ cảm thấy bản thân vừa rồi tốn bao

nhiêu tâm tư suy nghĩ cách quyến rũ đối phương giống như một trò cười, chỉ

ước gì thời gian có thể quay ngược trở lại một phút trước.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi, quay đầu đi vào trong tòa nhà.

Nhưng đi được hai bước, Hà Vân lại có chút không cam lòng dừng lại.

Cô ta hít sâu một hơi, quay đầu lại, cười gượng gạo nói: “Anh đẹp trai, nhắc

nhở anh một chút.”

“?” Canh Dã lười biếng nhướng hàng mi từ dưới lưỡi mũ lên nhìn đối phương.

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như thứ Hai tuần trước bạn gái của anh mới

chia tay bạn trai cũ xong đấy. Cảnh tượng lúc đó náo loạn long trời lở đất, các

cố vấn của viện Lý học chúng tôi đều biết cả.”

Hà Vân dịu giọng xuống.

“Anh có biết cô ta vừa đá người ta xong là quen anh luôn không?”

“…”

Khóe mắt Canh Dã khẽ giật giật.

Mấy giây sau, trước nụ cười đắc ý vừa lộ ra một nửa của Hà Vân, chàng trai từ

từ đứng thẳng người dậy khỏi cột hành lang.

“Cô nhầm rồi, không phải cô ấy vừa đá người ta xong là quen tôi luôn đâu.”

Cách lớp khẩu trang, giọng nói của người đàn ông trầm thấp khàn khàn, vừa gợi

cảm lại lười biếng: “Là tôi làm lốp dự phòng cho cô ấy mấy năm nay, tuần trước

cuối cùng cũng được trở thành bạn trai chính thức.”