Chớ Gần Công Tử - Vu Tâm Yên

Chương 87: Quay về phía Bắc




Editor: dzitconlonton
Hai ngày sau, Hứa Ưởng lại tới sơn trang. Lúc này đây, Tấn Dương công chúa liền theo hắn tới thăm tẩu tử, cùng với các chất tử, chất nữ.
Cố Trăn cùng Tấn Dương công chúa gặp mặt, khi nói đến cuộc nổi loạn của Hoài vương, tự nhiên lại ôm đầu khóc một hồi. Cuối cùng, Tấn Dương công chúa an ủi Cố Trăn: “Hoàng tẩu, ngươi đừng thương tâm nữa. Ngươi an tâm ở lại ở chỗ này, đợi Tam Hoàng huynh bình định thế cục, tự nhiên sẽ đến đón các ngươi.”
Nghe Tấn Dương công chúa nói như vậy, nghĩ đến cái chết thảm thiết của Cố Khiên và Lý Hoảng, Lăng Tuyết Quân không khỏi ảm đạm trong lòng. Xem ra, Tấn Dương công chúa còn chưa biết tin Lý Hoảng đã chết. Nhưng nghĩ lại, cảm thấy việc này có chút không đúng. Người chạy trối chết như mình đều nghe nói Tề vương cùng Cố Khiên bị hại, không có lý nào mà Tấn Dương công chúa không biết a?
Lăng Khâm cũng nghe trong đó có chút khác thường, hắn kề miệng vào tai Lăng Tuyết Quân, nhẹ giọng hỏi: “Hình như Tấn Dương công chúa còn chưa biết chuyện của Tề vương? Có phải Ngô vương sợ nàng thương tâm, không dám nói cho nàng biết?”
Lăng Tuyết Quân lắc đầu, nói: “Muội cũng không rõ lắm.”
Lăng Khâm là một người không thể giấu giếm những điều trong lòng. Ban đầu không dám đem chuyện Lý Hoảng và Cố Khiên bị sát hại nói cho Cố Trăn cùng Lục phu nhân, là sợ các nàng quá đau buồn, không có lợi cho việc chạy trốn. Hiện tại mọi người đã đến Vĩnh Ninh, lại có Hứa Ưởng và Tấn Dương công chúa chiếu cố, đã an toàn rồi, chuyện của Lý Hoảng và Cố Khiên, cũng nên nói rõ ràng.
Thế nhưng, hắn thật sự không nhẫn tâm trực tiếp nói cho mấy nữ nhân về tin của Lý Hoảng và Cố Khiên đã chết. Vì thế, hắn suy nghĩ một lát, sau đó ngẩng đầu, hỏi Tấn Dương công chúa: “Công chúa, ngươi có biết hiện giờ Tề vương ở nơi nào không?”
Tấn Dương công chúa nâng mắt lên, nhìn Lăng Khâm một cái, lắc đầu, nói: “Sau khi Ngũ Hoàng huynh làm loạn, Hoàng huynh vẫn không đưa tin cho ta, ta cũng không biết bây giờ hắn ở nơi nào.”
Nghe vậy, Lăng Khâm thở dài một hơi, nói: “Hiện giờ bên ngoài truyền đủ loại tin đồn, thậm chí ta còn nghe được người ta nói Tề vương đã bị hại. Tề vương đã lâu không lộ diện, chỉ sợ một số người ủng hộ Tề vương thật sự cho rằng hắn bị hại, ngược lại đầu nhập vào Hoài vương, vậy thì chuyện sẽ bị hỏng rồi.”
Cố Trăn nghe được lời Lăng Khâm nói, che miệng, nước mắt cũng sắp chảy xuống: “Thật sự có người nói Vương gia bị hại? Không, không! Vương gia sẽ không chết đâu!”
“Vương phi chớ vội, Tề vương sẽ không sao.” Hứa Ưởng lại quay mặt lại, nói với Lăng Khâm, “Lăng công tử, chuyện ngươi có thể nghĩ được, thì Tề vương tự nhiên cũng nghĩ được. Hắn nhất định sẽ âm thầm nghĩ liên lạc người ủng hộ mình, nhất định sẽ không phát sinh biến cố.”
“Ồ?” Lăng Khâm ngước mắt lên, cười như không cười nhìn Hứa Ưởng, hỏi, “Vì sao Hứa tướng quân khẳng định Tề vương không có chuyện gì như vậy? Vì sao khẳng định Tề vương sẽ liên lạc với người của hắn như vậy? Ngươi có tin tức gì chính xác không?”
Hứa Ưởng dừng một chút, lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết.”
Thấy bộ dạng này của Hứa Ưởng, Lăng Khâm càng cảm thấy hắn biết cái gì. Vì thế, hắn thăm dò nói: “Hứa tướng quân, nếu ngươi biết cái gì thì mau nói cho chúng ta biết đi. Cũng đỡ cho chúng ta không biết chuyện gì, cả ngày suy nghĩ lung tung. Đặc biệt là Vương phi và Tuyết Quân, lo lắng cho phu quân nhà mình, dọc đường đi cơm nước ăn không ngon. Ngươi nói ra sự tình, để các nàng an tâm đi.”
Nghe vậy, Hứa Ưởng nở nụ cười, nói: “Kỳ thật, ta cũng không biết cụ thể, ta chỉ có thể nói cho các ngươi biết, mọi chuyện đều nằm trong tay Tề vương, các ngươi không cần lo lắng.”
Lăng Khâm sửng sốt: “Nói như vậy, Tề vương thật sự còn sống?”
“Tất nhiên.” Hứa Ưởng ngước mắt lên, nhìn Lăng Khâm, “Tề vương kinh doanh nhiều năm, làm sao có thể dễ dàng bị Hoài vương đánh bại?”
“Tề vương còn sống? Còn Lục Lang thì sao? Hắn vẫn còn sống không? “Lăng Tuyết Quân đứng dậy, vẻ mặt vội vàng nhìn Hứa Ưởng.
“Cái này…” Hứa Ưởng dừng một chút, nói, “Cố Lục Lang vẫn ở cùng một chỗ với Tề vương, Tề vương không sao, nói vậy hắn cũng không sao.”
“Cám ơn trời đất! Lục Lang không sao! Lục Lang còn sống!” Lăng Tuyết Quân vừa khóc vừa cười.
“Tuyết Quân, con làm sao vậy?” Thấy bộ dáng của Lăng Tuyết Quân như thế, Lục phu nhân hoảng hốt, “Con cũng đừng quá kích động, cẩn thận đứa nhỏ trong bụng.”
Tấn Dương công chúa nghe Lục phu nhân nói, sửng sốt một chút, hỏi: “Lăng Tuyết Quân, ngươi mang thai hả? Đứa nhỏ này là của Cố Khiên?”
Lăng Khâm nghe Tấn Dương công chúa nói như thế, trong lòng vô cùng bất mãn, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, nói: “Công chúa, lời này của ngươi không đúng lắm! Lục Lang là phu quân của Tuyết Quân, hài tử trong bụng nàng không phải của hắn thì là của ai?”
Cố Trăn nghe vậy, vội vàng nhìn Tấn Dương công chúa một cái, nói: “Uẩn Lan, lời này của ngươi quả thật không ổn.”
Tấn Dương công chúa cũng biết mình lỡ lời, liền không tự nhiên cười cười, nói: “Lăng Tứ công tử, ngươi đừng đa tâm, ta chỉ thuận miệng nói như vậy, cũng không có ác ý gì. Mong huynh muội các ngươi đừng để trong lòng.”
Lăng Khâm hừ hừ, không nói gì. Ngược lại Lăng Tuyết Quân nói với Tấn Dương công chúa, “Sẽ không để trong lòng, ta biết công chúa không có ác ý.” Mặc kệ Tấn Dương công chúa có suy nghĩ gì, dù sao kiếp trước và kiếp này, mình và Cố Khiên có thể thành thân, bọn ta đều dốc sức. Đối với việc này, trong lòng Lăng Tuyết Quân vẫn vô cùng cảm kích.
Tấn Dương công chúa nhìn Lăng Tuyết Quân vẻ mặt đầy nước mắt, rồi nhìn thoáng qua bụng nàng, mím môi, không nói gì nữa.
Lục phu nhân thật vất vả mới khuyên được Lăng Tuyết Quân, hỏi: “Tuyết Quân, lúc nãy sao con lại kích động như vậy? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
“Mẫu thân, con, con vẫn cho rằng Lục Lang và Tề vương không còn.” Lăng Tuyết Quân lau nước mắt, nói: “Hôm nay nghe nói chàng còn sống, con thật sự rất vui mừng.”
Nghe vậy, Tấn Dương công chúa nhíu nhíu mày, nói: “Lăng Tuyết Quân, làm sao ngươi có thể nguyền rủa phu quân nhà mình chết?”
“Tấn Dương công chúa, lời này của ngươi lại nói sai rồi.” Lăng Khâm tức giận nhìn Tấn Dương công chúa một cái, lại nói, “Sau khi chúng ta chạy từ kinh thành ra, Tuyết Quân nghe ở trên đường người ta nói Tề vương và Lục Lang đều bị Hoài Vương hại, nếu không phải nàng vừa lúc biết trong bụng mình có cốt nhục của Lục Lang, chỉ sợ cũng không sống tới hôm nay. Dọc đường đi, nàng sợ Cố phu nhân và Vương phi biết chuyện Lục Lang và Tề vương bị hại, chỉ có một mình mình đem nước mắt nuốt vào bụng. Rõ ràng trong lòng mình đau đớn khó chịu đến tột cùng, mà còn phải giả vờ không có chuyện gì với Vương phi và Cố phu nhân, ngươi nói như vậy có dễ dàng với nàng không? Sao ngươi có thể nói những lời như thế với nàng?”
Nghe Lăng Khâm nói xong, Lục phu nhân kinh hãi kêu lên: “Tuyết Quân! Sao con lại tự mình gánh vác mọi chuyện? Tại sao con không nói với mẫu thân và để cho mẫu thân chia sẻ cùng con?”
“Con sợ mẫu thân biết chuyện của Lục Lang, rồi bị bệnh thì làm sao bây giờ? Làm sao chúng ta có thể trốn thoát được?” Lăng Tuyết Quân rưng rưng nước mắt nói, “Cho dù chúng ta không sợ, nhưng mấy đứa nhỏ này phải sống đi ra mới được.”
“Nha đầu con à!” Lục phu nhân lau nước mắt, dùng ánh mắt yêu thương nhìn Lăng Tuyết Quân, thở dài, nói: “Làm sao ta có thể tốt với người khác đây? Sau này có chuyện gì thì phải nói với mẫu thân, đừng có giữ buồn bực trong lòng, mẫu thân sẽ đau lòng.”
“Mẫu thân…” Lăng Tuyết Quân nức nở nói không nên lời.
“Được rồi, dù sao cũng sợ mấy chuyện không đâu rồi. Sau này cũng không được như vậy nữa.” Lục phu nhân lấy khăn thêu ra, thay Lăng Tuyết Quân lau nước mắt, nói, “Đừng khóc, không tốt cho hài tử.”
“Vâng.” Lăng Tuyết Quân gật đầu, sau đó từ từ ngừng rơi nước mắt.
Ban đầu cho rằng sẽ là một hồi phong ba bão táp, nhưng lại hóa thành vô hình.
Tuy rằng vẫn không có tin tức chính xác của Lý Hoảng và Cố Khiên, nhưng Lăng Tuyết Quân cảm thấy, chỉ cần biết hắn còn sống, vậy là đủ rồi. Mặc kệ trận chiến đoạt vị này của Lý Hoảng và Lý Dương rốt cuộc ai thắng ai thua, nàng tin tưởng, chỉ cần Cố Khiên còn sống, hắn nhất định sẽ đến tìm mình và hài tử.
Cũng may, Lý Hoảng và Cố Khiên cũng không để cho nàng cùng hài tử chờ thật lâu.
Lăng Tuyết Quân đến Vĩnh Ninh còn chưa tới một tháng, liền nghe nói đại chiến đoạt vị ở Bắc triều đã kết thúc. Kết quả cuối cùng giống như kiếp trước, Lý Hoảng thắng.
Lăng Tuyết Quân từ trong miệng Hứa Ưởng biết được, Lý Hoảng dẫn theo một đội tinh binh sớm lẻn về kinh thành, sau đó lợi dụng tâm phúc của mình ở trong hoàng cung, đem hành quân mượn được của Hứa Ưởng đi vào hoàng cung, rồi đào hầm một ngày một đêm, trực tiếp đào địa đạo đến tẩm điện hạ của Hoàng đế, sau đó cứu được Hoàng đế mà Lý Dương nghiêm mật canh giữ.
Bởi vì Lý Dương hạ độc Hoàng đế, khiến Hoàng đế vẫn còn hôn mê, Lý Hoảng tìm thần y giải độc cho Hoàng đế. Sau khi Hoàng đế tỉnh lại, việc đầu tiên chính là hạ chỉ bắt Lý Dương.
Hoàng đế lộ diện, chuyện Lý Dương giết huynh độc phụ rõ ràng khắp thiên hạ, ngoại trừ mấy tâm phúc của hắn ra, những người còn lại nhao nhao phân rõ giới hạn. Mặc dù Lý Dương phản bội mọi người, nhưng hắn không cam lòng, vẫn ngoan cố chống cự, cuối cùng bị người của Lý Hoảng bức đến mức không thể lui. Lý Dương là một người tính tình cương nghị, thà chết còn hơn đầu hàng Lý Hoảng. Chiến đấu đến cuối cùng, thấy đại thế đã đến, liền nhảy xuống từ trên thành lâu Chu Tước môn, đầu óc vỡ ra mà chết. Sau khi Trương Đức phi biết được tin nhi tử đã chết, cũng tự treo cổ trong Cảnh Dương cung, Nam Dương công chúa bị người của Lý Hoảng bắt được, nhốt ở Vân Điện.
Đến lúc này, Lý Hoảng đại thắng. Mặc dù độc trên người Hoàng đế đã giải, nhưng thân thể vốn dĩ cũng không tốt lắm, trải qua kiếp nạn này, lại liên tiếp gặp tai nạn như vậy, liền vội vàng hạ chiếu lập Lý Hoảng làm Thái tử, lệnh cho hắn giám quốc, còn mình thì ở hậu cung dưỡng bệnh.
Lăng Tuyết Quân và Trăn, Lục phu nhân nghe được tin này, nhịn không được vui mừng mà khóc. Chịu khổ nhiều như vậy, rốt cuộc đến ngày vân khai nguyệt minh.
Hứa Ưởng đưa tín thư cho Lý Hoảng, nói cho hắn biết bốn mẹ con Cố Trăn cùng Lục phu nhân, Lăng Tuyết Quân đều đang tạm trú trong sơn trang của mình.
Bên này, Lý Hoảng và Cố Khiên đang phát rầu vì không tìm được đám người Cố Trăn cùng Lăng Tuyết Quân, người phái đi cũng đều không có tin mà trở về. Đang lúc Lý Hoảng cùng Cố Khiên tìm mọi cách lo lắng, thư của Hứa Ưởng đúng lúc đưa đến, hai người lúc này mới biết được tung tích của thê tử mình, vội vàng phái người đi nghênh đón.
Mười ngày sau, người của Bắc Triều đến nghênh đón Cố Trăn, Lăng Tuyết Quân và Lục phu nhân đến Hoài Bắc. Mà hoàng đế Nam triều thì phái Hứa Ưởng tự mình đưa các nàng qua sông Hoài, tỏ vẻ hữu nghị.
Ngồi trong thuyền đi về, Cố Trăn dựa vào bên cửa sổ, nhìn thuyền hướng về phía bờ bên kia, trong lòng kích động không thôi.
Nhìn Cố Trăn hai mắt phiếm lệ quang, Hứa Ưởng cười nói: “Vương phi, tại hạ nói Tề vương sẽ nhanh chóng nghênh đón ngươi, không nói sai chứ?”
“Mượn lời cát của Hứa tướng quân.” Cố Trăn ngẩng đầu lên, cảm kích nhìn Hứa Ưởng, nói, “Mấy ngày nay, nhận được sự chiếu cố của tướng quân, thật sự vô cùng cảm kích.”
“Vương phi nói quá lời.” Hứa Ưởng chắp tay, nói, “Có thể dốc sức vì Vương phi cùng thế tử, tại hạ rất vinh hạnh.”
“Mặc kệ như thế nào, ân cứu giúp của tướng quân trượng nghĩa, ta cùng hài tử kiếp này sẽ không quên.” Cố Trăn mỉm cười nói.
“Vương phi nói như vậy, có thể chiết sát Hứa Ưởng.” Hứa Ưởng cuống quít nói.
“Được rồi, hai người các ngươi đừng khách khí nữa.” Lăng Tuyết Quân ở một bên cười nói, “Vương phi nói lời cảm ơn là nên, Hứa công tử cứu chúng ta, cũng là nên.”
Nghe vậy, Cố Trăn cùng Hứa Ưởng liếc nhau, đều cười.
Đúng lúc này, Lăng Khâm hét lớn: “Ai! Tuyết Quân, muội đến xem! Người đứng ở phía trước có phải là Lục Lang hay không?”
Lăng Tuyết Quân vừa nghe, vội vàng nhào tới bên cửa sổ, nhìn về phía bờ bên kia. Chỉ thấy toàn bộ bến phà Hoài Bắc do binh sĩ canh giữ, thoạt nhìn rất trang nghiêm, ở trên đầu bến đò, đứng một đám người. Bởi vì cách khá xa, những người đó thoạt nhìn đều giống như người tí hon, khiến người ta nhìn không rõ lắm. Nhưng mặc dù vậy, Lăng Tuyết Quân vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra, công tử trẻ tuổi mặc cẩm bào màu trắng đứng phía trước chính là Cố Khiên mà mình ngày đêm nghĩ đến.
Nhìn thấy bóng dáng của Cố Khiên, nước mắt liền tuôn ra từ trong mắt Lăng Tuyết Quân. Nàng vội vàng gật gật đầu, kích động nói với Lăng Khâm: “Vâng! Đó là Lục Lang! Thật sự là Lục Lang!” Tuy rằng sớm biết Cố Khiên còn sống, nhưng cho đến hôm nay nhìn hắn đang yên đang lành đứng ở đó, trái tim nàng mới hoàn toàn buông xuống.
Nghe Lăng Tuyết Quân nói như vậy, Lục phu nhân và Cố Trăn cũng nghiêng người nhìn sang bên kia, nhìn thấy Cố Khiên, đều kích động không thôi.
Thuyền dần dần chạy đến bến phà, khuôn mặt của Cố Khiên đã xuất hiện rõ trước mặt Lăng Tuyết Quân. Lúc này, nàng như trở lại kiếp trước yên lặng thích hắn, thật vất vả mới nhìn thấy hắn một lần, trong lòng kích động đến mức dường như không biết nên nhảy như thế nào.
Hứa Ưởng hộ tống Cố Trăn đi xuống thuyền, Lục phu nhân và Lăng Tuyết Quân, Lăng Khâm theo sát phía sau, ba đứa nhỏ do thị nữ dẫn cùng theo xuống thuyền.
Cố Khiên thấy Hứa Ưởng che chở Cố Trăn đi tới, vội vàng nghênh đón, chắp tay nói với Hứa Ưởng: “Hứa tướng quân có lễ!”
Hứa Ưởng đáp lễ: “Cố tướng quân có lễ!”
“Đa tạ Hứa tướng quân ra tay cứu vương phi và mẫu thân và thê tử của tại hạ.” Cố Khiên cười nói với Hứa Ưởng.
Bởi vì Cố Khiên từng thấy Lăng Tuyết Quân lén gọi Hứa Ưởng đến cầu hôn nàng, vì thế Cố Khiên vẫn không thích Hứa Ưởng. Tuy rằng lúc ấy Hứa Ưởng cự tuyệt Lăng Tuyết Quân, nhưng Cố Khiên biết, hắn cũng có tình ý với Lăng Tuyết Quân, cự tuyệt nàng chắc là do bất đắc dĩ. Lần này mặc dù Hứa Ưởng cứu người thân nhất của mình, nhưng hắn luôn nghi ngờ Hứa Ưởng là vì Lăng Tuyết Quân nên mới làm vậy. Nghĩ như vậy, trong lòng hắn luôn cảm thấy như có thứ gì đó bị mắc kẹt, hết sức không thoải mái.
“Cố tướng quân khách khí.” Hứa Ưởng cười nói, “Nói thế nào thì coi mọi người như là thân thích, há thấy chết mà không cứu?”
Cố Khiên lạnh nhạt cười, nói: “Mặc kệ nói như thế nào, đối với ân huệ của Hứa tướng quân, Cố mỗ vô cùng cảm kích.” Dứt lời, hắn lần thứ hai chắp tay thi lễ với Hứa Ưởng, sau đó lại đi tới trước mặt Cố Trăn và Lục phu nhân, hành lễ với hai người.
Lục phu nhân nhìn thấy Cố Khiên, kích động đến lau nước mắt, ngược lại Cố Trăn cố gắng lấy lại tinh thần, tiến lên đỡ Cố Khiên dậy.
Cố Khiên nâng người lên, hai mắt nhìn lướt qua Cố Trăn và Lục phu nhân, thẳng tắp nhìn về phía Lăng Tuyết Quân.
Lúc này, Lăng Tuyết Quân cũng nâng hai mắt rưng rưng lên, bình tĩnh nhìn Cố Khiên. Ánh mắt hai người vừa đụng phải, dường như cuối cùng không thể tách rời.