Chớ Gần Công Tử - Vu Tâm Yên

Chương 81: Ly biệt




Editor: dzitconlonton
Lăng Tuyết Quân nghe nói Cố Trăn đẩy Ngô Linh ngã xuống đất, khiến nàng ta sinh non, khiến lòng nàng không khỏi nhảy dựng lên. Chuyện này nghe qua, quả thực giống chuyện sinh non kiếp trước của mình. Chỉ là, kiếp trước là Ngô Linh đẩy nàng xuống bậc thang, hại chết hài tử của nàng. Mà khi nàng tố cáo Ngô Linh hãm hại mình thì Ngô Linh tự sát để chứng minh sự trong sạch, thành công khiến nàng không thể biện minh, khiến Cố Khiên hận nàng thấu xương. Nàng rơi vào đường cùng, cũng chỉ có thể giống như Ngô Linh, lấy cái chết để chứng minh mình trong sạch.
Chẳng lẽ là vì kiếp trước Ngô Linh dùng cách này để hại chết hài tử của mình, cho nên, kiếp này lão thiên gia cũng dùng phương pháp tương tự để lấy lại hài tử của nàng ta?
Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân lắc đầu. Tính tình của Cố Trăn dịu dàng, tâm địa thiện lương, tuyệt đối không có khả năng giống Ngô Linh, làm ra chuyện độc ác như vậy. Thêm vào đó, Cố Trăn có nam có nữ, thật sự nghĩ không ra nàng ấy có lý do gì mà muốn hại đứa nhỏ trong bụng Ngô Linh.
Cẩn thận phân tích chuyện này, Lăng Tuyết Quân liền cảm thấy phần lớn là do Ngô Linh ở trong giở trò. Cố Trăn đã sinh con cho Lý Hoảng, mà đứa nhỏ trong bụng Ngô Linh còn không biết là nam hay nữ, cũng không thể mang đến chỗ tốt gì cho nàng ta. Nhưng nếu Cố Trăn có mất đức hạnh của người phụ nữ, mất tín nhiệm trước mặt Lý Hoảng, Lý Hoảng chuyển sang sủng và tin nàng ta, điều đó sẽ có ý nghĩa rất khác đối với nàng ta. Ngô Linh là người có tâm cơ thâm sâu, tự thiết kế chính mình trong kiếp trước, thậm chí mạng của mình cũng có thể không cần. Kiếp này vì thiết kế Cố Trăn mà bỏ đi thai nhi trong bụng mình, đối với nàng ta mà nói, có gì khó khăn đâu?
Tuy nhiên, dau khi Lục phu nhân nghe được tin này, trong lòng vô cùng lo lắng. Đứa nhỏ trong bụng Ngô Linh, chung quy vẫn là con nối dõi của Lý Hoảng, hắn không có khả năng tùy ý để người khác làm hại hài tử của mình. Nếu như hắn vì chuyện này mà gây hiềm khích với Cố Trăn, thậm chí quan hệ của hai người trở nên đóng băng, vậy nửa đời sau của nữ nhi nhà mình sẽ khó có thể bền lâu.
Vì thế, Lục phu nhân vội vàng ra cửa, liền muốn đến Tề vương phủ thăm nữ nhi. Lăng Tuyết Quân lo lắng, liền đi theo Lục phu nhân ra cửa. Khi mẹ chồng nàng dâu đến Tề vương phủ, lại được thông báo Cố Trăn bị Lý Hoảng cấm túc một tháng, không thể gặp khách. Mẹ chồng nàng dâu hai người bất đắc dĩ, đành phải đánh đạo hồi phủ.
Trên đường trở về, thấy vẻ mặt lo lắng của Lục phu nhân, Lăng Tuyết Quân vội vàng khuyên nhủ: “Mẫu thân, người cũng đừng lo lắng, Vương phi chắc sẽ không sao đâu.”
Lục phu nhân lau nước mắt, nói: “A Trăn bị cấm túc, nhất định là do Tề vương trách tội con bé, làm sao có thể không sao?”
Lăng Tuyết Quân nói: “Ngô Linh đang mang thai đứa nhỏ của Tề vương, đứa nhỏ không còn, người làm cha đương nhiên phải có công đạo với đứa nhỏ. Tuy nhiên, nếu Vương gia thật sự tin tưởng vương phi cố ý làm hại cốt nhục trong bụng của Ngô Linh, rồi chỉ là cấm túc một tháng thì đã là trừng phạt nhẹ nhất.”
“Hiện tại chính là lúc quan trọng để bệ hạ lập Thái tử, lúc này Tề vương cần phụ thân các con ủng hộ hắn, huống hồ, phụ thân các con lúc này đang trấn thủ ở Tây Bắc, hắn dám thật sự động vào A Trăn sao? Chỉ sợ trong lòng hắn đã xa cách A Trăn rồi, vậy về sau phải làm sao bây giờ?” Lục phu nhân trong lòng hết sức sốt ruột.
“Sẽ không có rào cản nào mà không thể hóa giải được.” Lăng Tuyết Quân khuyên nhủ, “Con tin tưởng Vương phi sẽ không cố ý hại con của Ngô Linh, trong đó khẳng định có hiểu lầm gì đó. Đợi Vương phi hết thời hạn cấm túc, chúng ta đi hỏi rõ tình hình, để Vương phi thanh minh, tin rằng Vương gia cũng sẽ không hiểu lầm Vương phi.”
“Hiện giờ người cũng không gặp được, cũng chỉ có thể chờ như vậy.” Lục phu nhân thở dài một tiếng.
Hai người trở lại phủ, ngồi chưa đến nửa chén trà, Lăng Tuyết Quân liền thấy Cố Khiên vội vàng trở về.
Lăng Tuyết Quân vừa thấy Cố Khiên, vội vàng nghênh đón, kêu lên: “Lục Lang, sao lúc này chàng lại về?”
“Ta vừa mới nghe nói a tỷ xảy ra chuyện.” Cố Khiên vẻ mặt lo lắng nói, “Ta nhanh chóng trở về, xem có thể giúp được gì không.”
“Lúc này, chúng ta có thể không giúp được gì cả.” Lăng Tuyết Quân nhẹ giọng nói.
Cố Khiên nhìn Lăng Tuyết Quân, hỏi: “Ý nàng là sao?”
Lăng Tuyết Quân thở dài một hơi, nói: “Lúc trước ta và mẫu thân đến Tề vương phủ, không gặp Vương phi, nói là nàng bị Tề vương cấm túc một tháng.”
Cố Khiên đầu tiên sửng sốt, lập tức nói: “Nói như vậy, Vương gia thật tin a tỷ hại thai nhi trong bụng Ngô Linh?”
“Có khả năng.” Lăng Tuyết Quân nhìn Cố Khiên một cái, sau đó cẩn thận hỏi: “Lục Lang, chàng có tin vương phi đẩy Ngô Linh ngã, rồi hại nàng ta sinh non không?”
“Ta đương nhiên không tin!” Cố Khiên vẻ mặt phẫn nộ, “Ta và a tỷ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, nàng là người thế nào, sao ta có thể không biết? Ngô Linh kia mới là phụ nhân rắn rết chân chính, trên đời này không có chuyện gì mà ả ta làm không được!”
Nghe Cố Khiên mắng Ngô Linh là phụ nhân rắn rết, Lăng Tuyết Quân trong lòng rùng mình. Kiếp trước Cố Khiên chỉ vào nàng, cái cảnh mắng nàng là phụ nhân rắn rết dường như lại xuất hiện trước mắt nàng.
Kiếp trước nàng cũng bị Ngô Linh hãm hại, nhưng Cố Khiên căn bản không tin nàng, căn bản không nghe nàng giải thích liền định tội cho nàng. Hiện giờ, hắn còn không rõ giữa Cố Trăn và Ngô Linh đang xảy ra chuyện gì, hắn liền một mực khẳng định Cố Trăn là bị Ngô Linh hại. Hắn có thể tin tưởng tỷ tỷ của mình như vậy, nhưng lúc trước hắn lại không chịu tin nàng. Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân cảm thấy chóp mũi mình chua xót.
Nhìn thấy biểu hiện khác thường của Lăng Tuyết Quân, Cố Khiên vội vàng hỏi: “Tuyết Quân, nàng sao vậy?”
Lăng Tuyết Quân vội vàng thu hồi ánh mắt, che dấu cười cười với hắn, nói: “Ta không sao, chỉ là có chút lo lắng cho vương phi.”
“Đừng lo lắng.” Cố Khiên ngược lại an ủi Lăng Tuyết Quân, “Ta đi tìm Tề vương nói chuyện!”
“Đừng đi!” Lăng Tuyết Quân giữ chặt Cố Khiên, kêu lên, “Hiện tại không phải là lúc đi tìm Tề vương nói chuyện.”
“Vì sao?” Cố Khiên quay đầu lại, nhìn Lăng Tuyết Quân, vẻ mặt nghi hoặc.
“Chàng đi tìm Tề vương, chàng muốn hắn làm thế nào?” Lăng Tuyết Quân cười khổ nói: “Chàng biết nhân phẩm của Vương phi, cho dù Tề vương chịu tin chàng, nhưng người bên ngoài thì sao? Mặc kệ vì nguyên nhân gì, người bên ngoài đều biết cốt nhục của Tề vương không rõ ràng mất đi, hiện giờ Ngô Linh lại đem mũi nhọn hướng về phía Vương phi, Tề vương muốn đưa ra lời giải thích. Đây không chỉ là vì cho mẹ con Ngô Linh một cái công đạo, mà còn là cho người khác xem. Bằng không, Tề vương phủ lập quy củ như thế nào? Người bên ngoài sẽ nghĩ gì về Tề vương? Ngay cả không trị được ở Tề vương phủ, thì làm sao trị thiên hạ được?”
Cố Khiên biết Lăng Tuyết Quân nói có lý, thế nhưng, vừa nghĩ đến Cố Trăn bị Ngô Linh thiết kế, trong lòng hắn liền khó chịu. Một lúc lâu sau, hắn nói: “Vậy ta cứ trơ mắt nhìn a tỷ bị Ngô Linh bị oan như vậy sao?”
Lăng Tuyết Quân im lặng, nói: “Đứa nhỏ kia rốt cuộc sao lại không còn, hiện tại vẫn chưa nói rõ được. Đợi Vương phi hết hạn cấm túc, sau khi chúng ta hỏi Vương phi, rồi tính sau. Nếu Vương phi trong sạch, chúng ta đương nhiên không thể tha thứ cho Ngô Linh.”
Cố Khiên bất đắc dĩ gật đầu, nói: “Cũng chỉ có vậy.”
Vì thế, Cố gia tạm thời đè sự tình xuống.
Chẳng bao lâu, Hoàng đế cũng biết chuyện này trong Tề vương phủ, gọi Tề vương đi huấn luyện một trận. Ngay khi mọi người cho rằng Hoàng đế sẽ xem xét lại việc lập Thái tử, không ngờ chỉ trong vài ngày, Hoàng đế hạ chiếu thư, ra lệnh cho Tề vương vào ngày Minh Đản thứ tám mươi của tiên hoàng, thay mình đi đến lăng tẩm của tiên hoàng tế bái.
Vốn dĩ là chuyện quan trọng như vậy, lẽ ra Hoàng đế phải đích thân đi. Tuy nhiên, lăng tẩm của tiên đế hơn hai trăm dặm ở Tây Bắc kinh thành, mặc dù cảnh sắc tuyệt đẹp, cỏ cây xum xuê, phong thủy vượng thịnh, nhưng phải đi qua một địa hình hiểm yếu. Hai năm nay thân thể của Hoàng đế không còn như trước, đi Vân Diên Sơn tránh nóng cũng cảm thấy vất vả, đi lăng tẩm của tiên đế lại càng chịu không nổi. Nghe nói Hoàng đế hiện giờ nhanh chóng xác định người làm Thái tử, chính là chuẩn bị ngày thoái vị càng sớm càng tốt, sau đó vĩnh viễn sống trong cung ở Vân Diên Sơn, để thân thể không bôn ba chịu khổ hàng năm.
Nhưng chuyện quan trọng như vậy, hoàng đế tự mình không đi mà phái Lý Hoảng đi, hành động này đã nói rõ với mọi người, Lý Hoảng chính là người kế nhiệm được hoàng đế lựa chọn. Mọi người nhao nhao suy đoán, đợi Lý Hoảng từ lăng tẩm tiên hoàng trở về, sợ là sẽ tuyên bố hắn làm Thái tử. Đợi đến đầu xuân năm sau, Hoàng đế trước sẽ truyền ngôi cho Lý Hoảng, chính mình liền có thể mang theo hậu phi đến Vân Diên Sơn sống trong những ngày tiêu dao khoái hoạt.
Lý Hoảng biết mình thay Hoàng đế đi hoàng lăng, tất nhiên vui mừng không kìm được. Có lẽ là sợ cấm túc Cố Trăn sẽ ảnh hưởng đến quan hệ với Cố gia, hắn còn cố ý thỉnh cầu Hoàng đế để Cố Khiên bồi mình đến Hoàng Lăng tế tổ trước, biểu thị quan hệ của mình và Cố gia vẫn thân thiết.
Lần trước sau khi đi Sơn Đông bình phản, Hoàng đế phong Cố Khiên làm Tuyên Uy tướng quân tứ phẩm, quan hàm phẩm cấp của hắn hiện giờ đã xem như là người nổi bật trong thế hệ tiểu công tử ca nhi. Cho hắn dẫn đội hộ tống Lý Hoảng đi tới hoàng lăng, cũng coi như thích hợp, vì thế, Hoàng đế cũng gật đầu đồng ý.
Mặc kệ Cố Khiên có nguyện ý hay không, lệnh hoàng đế ở trong người, hắn đều phải phục tùng.
Một đêm trước khi chia tay, Lăng Tuyết Quân sắp xếp hành trang cho Cố Khiên, liền làm nũng bảo hắn cùng mình chơi cờ một lát. Cố Khiên do dự một lúc, cũng đồng ý.
Lăng Tuyết Quân biết vì chuyện Cố Trăn bị cấm túc nên trong lòng Cố Khiên có chút bất mãn với Lý Hoảng, không đi bái phỏng Lý Hoảng mấy ngày nay. Thế nhưng, chiếu theo tình hình hiện tại, thì Lý Hoảng sẽ nhanh chóng trở thành Thái tử, sau đó trở thành Hoàng đế. Nếu mối quan hệ của Cố Khiên và hắn cứng nhắc, cũng không phải là chuyện tốt.
Vì thế, Lăng Tuyết Quân vừa chơi cờ, vừa khuyên Cố Khiên: “Lục Lang, lúc này chàng đi ra ngoài với Tề vương, phải hầu hạ hắn thật tốt, ngàn vạn lần đừng lạnh mặt với hắn nha.”
Cố Khiên im lặng, nói: “Ta có chừng mực.”
Lăng Tuyết Quân mỉm cười nói: “Được rồi, ta sẽ không nói nữa. Đúng rồi, đợi đến khi chàng về, kỳ cấm túc của vương phi cũng kết thúc, đến lúc đó chúng ta cùng đi thăm nàng nha.”
“Được.” Cố Khiên đáp.
Lăng Tuyết Quân lại nói: “Cho dù Vương gia cấm Vương phi, nhưng bên cạnh Vương phi còn có hai vị Quận chúa và tiểu thế tử, Vương gia cũng sẽ không làm khó nàng đâu, chàng đừng lo lắng cho nàng ấy.”
Đúng lúc này, Cố Khiên cười cười, nói: “Tuyết Quân, nàng lại thua rồi.”
Lăng Tuyết Quân cúi đầu nhìn bàn cờ, mới phát hiện quân cờ của mình lại bị Cố Khiên bức đến đường cùng. Nàng sửng sốt một lúc lâu, mới đặt quân cờ trong tay vào trong kì tứ, rầu rĩ không vui nói: “Tại sao ta lại thua thê thảm thế này.”
“Ai bảo nàng một tâm làm hai việc?” Cố Khiên mỉm cười kéo tay nàng, đặt ở lòng bàn tay khẽ vuốt ve.
“Chàng không phải là một tâm làm hai việc à!” Lăng Tuyết Quân bĩu môi.
“Ta còn lâu mới là một tâm làm hai việc đâu!” Cố Khiên cười nói, “Ta một lòng nghĩ tốc chiến tốc thắng!”
“Vậy thì vì sao?” Lăng Tuyết Quân hỏi: “Chàng có việc khác phải làm sao?”
“Nàng nói xem?” Cố Khiên kéo nàng vào lòng mình, giọng nói cũng trở nên mập mờ.
Lăng Tuyết Quân vừa nghe, liền hiểu ý của hắn, đỏ mặt nói: “Sao chàng lại như vậy? Ngày mai chàng sẽ không phạm sai lầm đó?”
“Ngày mai ta có thể vừa cưỡi ngựa vừa ngủ.” Hắn nghiêm trang nói.
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân quả thực dở khóc dở cười.
“Phải ăn chay lâu như vậy, đêm nay đương nhiên phải ăn đủ.” Dứt lời, hắn ôm nàng lên, đi về giường.
Lăng Tuyết Quân bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó đưa tay ôm cổ hắn. Ngửi thấy hơi thở quen thuộc trên người hắn, nàng cảm thấy tim mình cũng từ từ trở nên dữ dội.
Hắn đặt nàng lên giường, đưa tay từ từ cởi xiêm y của nàng.
Nàng nhắm mắt lại và cảm nhận đôi môi ấm áp của hắn đang hôn lên làn da trần của mình. Trần truồng đi lang thang. Cảm giác nàng sắp tới, hắn mới hạ thân mình xuống, nhẹ nhàng tiến vào, một trận ấm áp gắt gao bao vây hắn thật chặt.
Hắn dừng lại và thở hổn hển nhẹ nhàng và gọi tên nàng: “Tuyết Quân.”
Nàng mở mắt ra, nhìn hắn và cố gắng mỉm cười.
Hắn cúi đầu, hôn nàng, thân thể cũng di chuyển theo. Hắn ngẩng người lên, nhìn nàng từ từ nở rộ dưới thân mình. Trong miệng nàng cũng từ từ tràn ra tiếng ưm không kiểm soát được.
Khi hắn nghe, không có âm thanh nào tuyệt vời hơn trên thế giới này.
Sáng hôm sau, Lăng Tuyết Quân còn đang ngủ, đột nhiên cảm giác có thứ gì đó chặn miệng mũi mình, người có chút không thở nổi. Nàng đột nhiên mở mắt ra, mới phát hiện mình được Cố Khiên ôm vào lòng, hắn đang hôn mình thật sâu.
Một lúc lâu sau, hắn mới buông nàng ra. Nàng hít một hơi thật sâu, dừng một lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ. Chỉ thấy ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh tối đen, mà Cố Khiên trước mắt mình đã thay xiêm y ra cửa xong. Nàng vội vàng hỏi: “Chàng đi sớm như vậy sao?”
“Ừm.” Hắn gật gật đầu, lại hôn lên môi nàng một cái, nói, “Ta sợ nàng tỉnh rồi không thấy ta, lại muốn đi tìm ta, trước tiên nói lời tạm biệt với nàng.”
Nàng vươn tay, ôm cổ hắn, bĩu môi nói: “Ai bảo lần trước chàng không từ biệt?”
“Cho nên a, lúc này ta nhẫn tâm đánh thức nàng, chính là vì nói lời tạm biệt với nàng.” Hắn cười xoa xoa đầu nàng, nói, “Sau khi ta đi, nàng ngoan ngoãn ngủ thêm một chút đấy.”
Nàng gật gật đầu, dừng một chút, lại nói: “Lục Lang, ta luyến tiếc chàng.”
Nghe vậy, hắn nhẹ giọng thở dài, lấy tay vuốt ve khuôn mặt nàng, hai mắt tham lam dừng lại trên mặt nàng, một lúc lâu sau mới nói: “Ta làm sao nỡ rời khỏi nàng? Tuy nhiên, lần này ta đi tới hoàng lăng, sẽ không lâu đâu. Nhanh thì nửa tháng, chậm thì cũng không quá hai mươi ngày, ta sẽ trở về.”
“Ừm.” Nàng lưu luyến không rời nhìn hắn, “Đi đường cẩn thận!”
“Lúc này không phải đi ra ngoài đánh giặc, không sao cả.” Hắn cười.
“Mọi chuyện cẩn thận sẽ tốt hơn.” Lăng Tuyết Quân cười nói.
“Biết rồi.” Cố Khiên lại hôn Lăng Tuyết Quân một cái, lúc này mới đứng dậy rời đi. Đi đến bên cửa, hắn lại quay đầu nhìn nàng một cái, thấy nàng vẫn mỉm cười nhìn mình, hắn lại cười cười với cô, lúc này mới đẩy cửa ra, cất bước đi ra ngoài.
Lúc này hắn và nàng đều cho rằng nửa tháng sau thì hai người sẽ gặp lại. Nhưng không nghĩ tới lần chia tay này thiếu chút nữa sẽ thành sinh ly tử biệt.
Ngay sau khi Cố Khiên cùng Lý Hoảng đi tới hoàng lăng tế bái tiên hoàng, còn chưa trở lại kinh thành, mắt thấy đại thế đã đến nên Lý Dương đánh một trận cuối cùng, phát động chính biến ở trong kinh. Bởi vì Lý Dương tỉ mỉ mưu tính, mà Hoàng đế không hề phòng bị, Lý Dương nhanh chóng khống chế hoàng cung và kinh thành vào tay mình.