Chớ Gần Công Tử - Vu Tâm Yên

Chương 61: Quay về




Editor: dzitconlonton
Lời của Lục phu nhân vừa nói ra, ngoại trừ La Hiền phi và Viên phu nhân ra, những người còn lại đều sửng sốt.
Tuy rằng mình không muốn gả cho Cố Khiên, nhưng nghe Lục phu nhân nói như vậy, trong lòng Lăng Tuyết Quân vẫn là một trận không vui. Cố gia mới nói với Quận chúa muốn cùng Lăng gia kết thân, sao lại đổi ý? Mình không muốn gả cho Cố Khiên là một chuyện, nhưng bị Lục phu nhân ghét bỏ như thế, lại là một chuyện khác.
“Nhưng ta và Lăng Tam tiểu thư từng ở chung trong thạch động suốt một đêm, muốn giải thích cũng phải giải thích cho nàng chứ?” Cố Khiên lạnh lùng nói.
“Nhưng Ngâm Sương cũng cần con giải thích à? Ngâm Sương là ta nhìn nó lớn lên, biết rõ ràng, thích hợp làm tức phụ của phủ tướng quân. Tuy nhiên, nếu Lăng gia vì chuyện của Lăng cô nương và con cùng ở nơi hoang dã qua một đêm mà nhất định phải yêu cầu con giải thích…” Nói đến đây, Lục phu nhân dừng một chút, nói: “Ta nghĩ, lấy Ngâm Sương thông tình đạt lý như vậy, khẳng định sẽ không phản đối con nạp nàng ta làm thiếp.”
Thiếp? Lăng Tuyết Quân cả kinh. Kiếp trước là chính thê, kiếp này ngươi muốn ta làm thiếp? Làm gì có đạo lý như vậy? Suy nghĩ của Lục phu nhân quá kỳ lạ rồi không? Lăng Tuyết Quân ta là ai? Gả cho nhi tử của ngươi làm chính thê ta còn không muốn, còn để cho ta làm thiếp? Chuyện này là không thể. Hơn nữa, cho dù thân phận của ta thấp, nhưng nói như thế nào thì ta cũng là chất nữ của Quận chúa mà, ngươi xem thường ta thì cũng không có khả năng cũng xem thường Quận chúa chứ?
Còn chưa đợi Lăng Tuyết Quân mở miệng phản bác, liền nghe thấy Cố Khiên lạnh lùng nói: “Mẫu thân, nếu ta đã đồng ý cho Lăng Tam tiểu thư một lời giải thích, đương nhiên là cưới nàng làm chính thê, nào có đạo lý để nàng làm thiếp? Hơn nữa, thúc phụ cũng ra mặt cầu hôn Lăng gia, làm sao chúng ta có thể phản bội?”
“Thúc phụ ngươi chỉ là biểu đạt ý nguyện kết thân với Quận chúa, nhưng Lăng gia lúc ấy cũng chưa đồng ý mà.” Lục phu nhân nói.
“Nhưng Quận chúa không cự tuyệt cửa hôn sự này.” Cố Khiên nói, “Hôn sự của Lăng Tam tiểu thư đương nhiên phải hỏi qua ý tứ của phụ mẫu nàng, việc này chậm mấy ngày cũng là hợp tình hợp lý.”
“Điều đó có nghĩa là nói Lăng gia có thể đồng ý hoặc có thể không đồng ý với hôn sự này.” Lục phu nhân nói, “Nếu đã như vậy, hiện giờ giữa con và La cô nương đã xảy ra chuyện này, La gia cũng nguyện ý đính hôn cùng chúng ta, chúng ta hủy bỏ nghị thân cùng Lăng gia cũng là hợp lý hợp tình. Ngươi nói, có phải không, Lăng cô nương?” Lục phu nhân ngẩng đầu nhìn Lăng Tuyết Quân.
Lăng Tuyết Quân lạnh lùng cười, vừa định nói chuyện, lại bị Cố Khiên giành trước một bước: “Mẫu thân, con đã nói rồi, giữa ta và La cô nương không có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa, chuyện ta và Lăng cô nương đã bẩm báo với phụ thân, phụ thân cũng đồng ý. Phụ thân là người trọng tín trọng nghĩa nhất, ông tuyệt đối sẽ không đồng ý chuyện lật lọng này. Nếu mẫu thân nhất định phải khư khư cố chấp, vậy đợi ta viết thư nói việc này ban đầu cho phụ thân, để phụ thân quyết định.”
Trong khi Cố Khiên đang tranh chấp cùng Lục phu nhân, những người còn lại trong phòng đều im lặng không lên tiếng, cũng không nói chuyện. Tuy nhiên, nghe được Cố Khiên muốn đem việc này nói cho Cố Tuân, La Hiền phi có chút ngồi không yên. Phải biết rằng, Cố Tuân đang đánh giặc ở phía trước, Hoàng đế cực kỳ coi trọng cuộc chiến này, nếu biết vì mình mà chất nữ nhà mình làm quấy rầy Cố Tuân, sợ là sẽ chọc giận long nhan. Vì thế, La Hiền Phi do dự nói: “Việc này còn muốn nói cho Cố đại tướng quân? Không cần chứ?”
“Mẫu phi nói đúng, các ngươi cũng đừng đi quấy rầy Cố đại tướng quân.” Tấn Dương công chúa nhìn La Hiền phi sắc mặt thay đổi, liền biết trong lòng bà nghĩ gì, vội vàng đứng dậy, nói, “Cố đại tướng quân hiện giờ mới đánh thắng trận, đang muốn thừa thắng xông lên chiếm sào huyệt của quân địch, tại thời điểm quan trọng này, chúng ta làm sao có thể lấy những chuyện nhỏ này đi phiền ông, nếu vì vậy mà làm rối loạn tâm của Cố đại tướng quân, trì hoãn quân quốc đại sự thì làm sao được? Cố đại tướng quân ở bên ngoài, phụ hoàng có chuyện không quan trọng cũng không dám đi quấy rầy ông, phải biết rằng các ngươi làm rối tung những chuyện này rồi đi làm phiền hắn, sợ là sẽ bị nổi giận.”
Tấn Dương công chúa vừa nói xong, không ai tiếp lời nữa.
Lăng Tuyết Quân nghe ra, lời này của Tấn Dương công chúa có hai tầng ý tứ, một tầng là nói cho Lục phu nhân nghe, bảo bà đừng sợ vì La Ngâm Sương mà đắc tội với La Hiền phi và Viên phu nhân. Cố Tuân rất được trọng vọng ở trong triều, lại vừa mới đánh trận thắng lớn, Hoàng đế đều phải nể mặt Cố Tuân vài phần, không ai dám động đến người của Cố gia. Một là nhắc nhở La Hiền phi và Viên phu nhân, nếu là vì chuyện của La Ngâm Sương mà động đến người Cố gia, chọc cho Cố Tuân tức giận, Hoàng đế tuyệt đối sẽ không để cho các nàng có quả tốt mà ăn.
Kỳ thật không cần Tấn Dương công chúa nhắc nhở, La Hiền phi cũng biết lợi và hại trong đó. Nhi tử mình đang tranh đoạt ngôi vị Thái tử, tuy nói Lý Hoảng cưới Cố Trăn, Cố Tuân chiếu cố để ý ủng hộ hắn. Tuy nhiên, nếu có quan hệ với Cố Khiên, vậy thì không chắc chắn như vậy. Ở trong lòng Cố Tuân, nữ nhi chắc chắn không quan trọng bằng nhi tử. Huống hồ hiện giờ đang tranh vị vào thời điểm quan trọng, nếu vì La Ngâm Sương mà đắc tội Cố Tuân và Quận chúa hai người trước mặt Thái hậu và Hoàng đế, cũng là hành động không sáng suốt.
Vì thế, bà thay đổi thái độ lúc trước ngầm đồng ý với Lục phu nhân, cười nói: “Đúng vậy, Uẩn Lan nói đúng! Cố phu nhân, ngươi cũng đừng làm khó Lục Lang. Hắn và Ngâm Sương liền ngu ngốc một lát, chỉ cần không truyền việc này ra ngoài, cũng không có gì đáng ngại. Người biết chuyện hôm nay đều là những người thân cận, ta nghĩ các nàng tuyệt đối sẽ không đem việc này truyền ra ngoài.”
“Đó là đương nhiên.” Giản phu nhân vội vàng nói.
“Cô mẫu…” La Ngâm Sương thấy La Hiền phi nói như vậy, còn muốn nói cái gì thì bị La Hiền phi liếc mắt trừng một cái. Nàng ta đành phải đứng tại chỗ, ủy khuất lau nước mắt.
Nhìn bộ dáng của nàng ta như vậy, Lăng Tuyết Quân cảm giác nàng ta cũng có chút đáng thương. Nghĩ dù sao mình không muốn gả cho Cố Khiên, không bằng, liền thành toàn cho nàng ta đi, cũng không uổng công kiếp trước mình làm bạn với nàng ta một hồi. Vì thế, nàng đi lên trước, nói với La Hiền phi: “Hiền phi nương nương, tiểu nữ tử có chuyện muốn nói.”
“Lăng cô nương có chuyện xin nói.” La Hiền phi ôn nhu nói.
Lăng Tuyết Quân cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Nếu tiểu nữ tử nguyện ý thành toàn cho La cô nương và Cố công tử, cũng không cần lo lắng Cố đại tướng quân…”
Lời còn chưa dứt, liền thấy Cố Khiên đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào nàng, sắc mặt xanh mét dọa người, lớn tiếng nói với nàng: “Lăng Tuyết Quân, nàng nói cái gì? Nàng dám lặp lại lần nữa xem?”
Nhìn dáng vẻ hung ác này của hắn, Lăng Tuyết Quân hoảng hốt, không tự chủ được lui về phía sau một bước, lời sau cũng nuốt trở về.
“Ayyy da, Lăng Tam tiểu thư, ngươi cũng đừng đến gây rối.” Tấn Dương công chúa vội vàng tiến lên giữ Lăng Tuyết Quân lại nói, “Ngươi ghen cái gì a? Cố Lục Lang đã nói, hắn chả thấy cái gì, ngươi cũng đừng ghen! Nếu ngươi thật sự nỡ hắn, làm sao có thể một mực chờ hắn trên sườn núi? Chúng ta đã gọi ngươi đi mà ngươi có muốn đâu. Vì sao Cố phu nhân vừa bảo ngươi đi, ngươi liền đi theo? Ngươi đừng nói ngươi làm như vậy không phải vì Cố Lục Lang?”
Nghe Tấn Dương công chúa nói, Lăng Tuyết Quân quả thực dở khóc dở cười. Nhưng hình như mình cũng không tìm được lời nào để phản bác lại nàng ta, đành phải cúi đầu không nói lời nào. Nhưng nhìn vào mắt mọi người, dường như nàng cũng chấp nhận rằng mình đang ghen.
Lúc này, La Hiền Phi cười ha hả: “Đối với tiểu nữ nhi a, thật có ý tứ. Nếu hai người hắn tình thâm ý trọng như thế, ta thấy a, ta trở về liền nhờ bệ hạ chỉ hôn cho hai người bọn họ, để cho bọn họ sớm thành hôn đi, đỡ phải sau này gặp mặt mà còn phải tránh người khác, nháo ra những phiền toái không cần thiết này.”
Nghe La Hiền phi nói xong, Lăng Tuyết Quân sửng sốt. Sao hướng gió này lại thay đổi? Lúc trước mình bị Lục phu nhân giẫm lên muốn nạp mình làm thiếp, còn bây giờ lại bị Hoàng đế tứ hôn cho Cố Khiên. Không đợi nàng phục hồi tinh thần lại, liền thấy Cố Khiên tiến lên hành lễ với La Hiền phi nói: “Thần tạ ơn Hiền phi nương nương.”
“Ngươi còn không tiến lên tạ mẫu phi ta.” Dứt lời, Tấn Dương công chúa đẩy Lăng Tuyết Quân một cái, đẩy nàng đến bên cạnh Cố Khiên.
Chuyện cho tới bây giờ, Lăng Tuyết Quân không dám nói mình không muốn gả cho Cố Khiên, đành phải hành lễ theo Cố Khiên: “Tiểu nữ tử đa tạ Hiền phi nương nương.”
“Được rồi, không sao đâu. Chúng ta nên tiếp tục đi ra ngoài ngắm trăng, đừng phụ ánh trăng tối nay.” La Hiền Phi cười khanh khách đứng lên, đi ra ngoài.
Mọi người cũng đi theo phía sau bà đi ra ngoài trúc xá. Lăng Tuyết Quân thân phận thấp, liền đứng ở phía sau chờ mọi người đi ra ngoài, sau đó mới cất chân ra cửa, không ngờ người vừa cử động, thì có một lực vươn tay ra kéo mình lại, sau đó một giọng nói trầm thấp nói: “Nàng nói rõ ràng cho ta rồi mới có thể đi!”
Lăng Tuyết Quân đầu óc choáng váng, không nghĩ tới có người lại kéo mình, giật mình, không nhịn được kêu lên.
Người phía trước nghe thấy tiếng động, vội vàng quay đầu lại, thấy vẻ mặt của Cố Khiên xấu hổ kéo cổ tay Lăng Tuyết Quân, mà Lăng Tuyết Quân thì mặt đỏ bừng, dường như có chút không biết làm gì, thấy mọi người nhìn mình, nàng vội vàng hất tay Cố Khiên ra.
Tấn Dương công chúa cười to nói: “Ha ha, có người không đợi được. Mẫu phi, con thấy đêm nay con liền nói với phụ hoàng bảo ông chỉ hôn cho bọn họ đi.”
La Hiền Phi hé miệng cười, nói: “Đêm nay sẽ không quấy rầy phụ hoàng ngươi, ngày mai ta lại đi tìm hắn vậy, phần chiếu thư chỉ hôn cũng không tốn quá nhiều công sức.” Nói xong La Hiền phi quay mặt lại, cười nói với Lục phu nhân, “Cố phu nhân, sự tình đã thành, đến lúc đó đừng quên mời ta uống thêm hai chén rượu mừng a.”
Lục phu nhân nhìn nhi tử và Lăng Tuyết Quân một cái, sau đó cười nói với La Hiền phi: “Vâng, Hiền phi nương nương.”
“Hai người các ngươi có thì thầm cái gì thì từ từ mà nói a, chúng ta đi trước.” La Hiền Phi lại cười nói với Cố Khiên và Lăng Tuyết Quân.
Tấn Dương công chúa che miệng cười trộm, Giản phu nhân mỉm cười nhìn Lục phu nhân một cái, sau đó bất đắc dĩ cười cười, chỉ có ánh mắt của La Ngâm Sương nhìn về phía hai người ngưng tụ một tia chua xót.
Mà lúc này, Lăng Tuyết Quân quả thực dở khóc dở cười. Mình và hắn làm gì có thì thầm cái gì chứ? Rõ ràng là hắn muốn hỏi tội. Vì thế, nàng nói với La Hiền phi: “Hiền phi nương nương, ta không có thì thầm nói gì với hắn, ta cùng các người…”
Nàng còn chưa dứt lời, đã nghe thấy Cố Khiên ở một bên cắn răng nói: “Lăng Tuyết Quân, nàng dám đi thử xem!”
Nàng vừa nghe xong, sợ tới mức nuốt ba chữ “cùng nhau đi” trở về.
Tấn Dương công chúa ha hả cười nói: “Tam tiểu thư, ngươi cũng đừng thẹn thùng, dù sao cũng phải thành thân, hai người các ngươi nói chuyện một mình cũng không sao.” Sau đó tiến lên lôi kéo La Hiền phi, “Mẫu phi, chúng ta đi nhanh đi, đừng quấy rầy bọn họ.”
La Hiền Phi cười cười, sau đó xoay người lại, nói: “Vậy thì đi thôi.”
Sau đó mọi người liền cùng nhau rời đi.
Đợi thân ảnh của đám người La Hiền Phi đều biến mất trong tầm mắt, Cố Khiên quay mặt, hỏi Lăng Tuyết Quân: “Lăng Tuyết Quân, nàng nói rõ cho ta biết, nơi nàng hẹn ta rốt cuộc là Nhã Trúc Xá, hay là ngọn núi phía sau.”
Lúc này, Lăng Tuyết Quân nào dám thừa nhận mình thiết kế hắn a, liền lắp bắp nói: “Ta……..Ta……… Ta hẹn ngươi… Ngọn núi phía sau Nhã Trúc Xá… Trên núi.”
Cố Khiên hít sâu một hơi, lại hỏi: “Vậy nàng nói thật với ta, rốt cuộc nàng có cùng La Ngâm Sương thiết kế ta hay không?”
Có! Nhưng nàng thậm chí không dám nói với hắn. Hôn sự của mình và hắn đã định ra, thừa nhận còn được sao? Vì vậy, nàng lắc đầu và phủ nhận, “Ta, ta không.”
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng một lúc lâu và nói, “Nàng đang nói dối!”
“Không có, không có mà.” Nàng một lần nữa phủ nhận.
“Những lời này của nàng cũng là nói dối!” Hắn chắc chắn.
“Ngươi dựa vào cái gì mà bảo ta đang nói dối?” Nàng sửng sốt.
“Lúc nàng nói dối liền sẽ nói lắp bắp.” Hắn nói.
“Ta còn có thói quen này sao?” Nàng sửng sốt.
“Lăng Tuyết Quân, quả nhiên nàng đang lừa ta!” Hắn giận dữ nói.
Nàng ngây người một lúc lâu, lúc này mới phản ứng lại: “Ngươi đang lừa ta à?”
Thay vì trả lời nàng, hắn tiếp tục hỏi, “Tại sao nàng phải làm chuyện đó? Có phải là vì nàng không muốn gả cho ta, liền giúp La Ngâm Sương tính kế ta, để cho ta cưới nàng ta, còn bản thân nàng dễ thoát thân?”
Lăng Tuyết Quân cúi đầu không nói lời nào, xem như là chấp nhận. Lúc này, nàng nghe thấy Cố Khiên cắn răng đến kêu khanh khách, một lúc lâu sau mới nghe thấy hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Lăng Tuyết Quân, nàng, chào!” Dứt lời, hắn xoay người, liền đi ra ngoài.
Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng dứt khoát và tức giận của hắn, trong lòng nàng không khỏi hoảng hốt. Nàng biết, lần này, hắn thật sự tức giận. Nhìn bóng dáng hắn dần biến mất, bất tri bất giác, nước mắt lại chảy đầy hai gò má.
Nàng giúp La Ngâm Sương thiết kế hắn, đúng là không muốn gả cho hắn, hy vọng có thể mượn chuyện này để hủy hôn, không nghĩ tới lại đem hôn sự triệt để định ra. Giờ khắc này, Lăng Tuyết Quân mới hiểu được, cái gì gọi là vác đá đập chân mình.