Editor: dzitconlonton
Về phần chuyện Lăng Tuyết Quân muốn bái sư Từ Nguyên đại sư học cờ, Lăng lão phu nhân cũng không phản đối, chỉ cảm thấy để cho nàng một tiểu nữ oa tám tuổi ngày hôm sau phải đi bảy tám dặm đường đến Thọ Ân tự, thì có chút không yên lòng.
Doãn thị thấy thế, liền đề nghị cho Lăng Tuyết Quân đến thư viện nhà mẹ đẻ mình học hành. Thư viện Doãn gia cách Thọ Ân tự chỉ hơn một dặm, hơn nữa Doãn lão phu tử còn mời Khâu phu nhân học thức hơn người đến dạy nữ hài tử. Hiện giờ Lăng Tuyết Quân cũng tròn tám tuổi, có thể đứng đắn học tập. Nếu Lăng Tuyết Quân đi thư viện Doãn gia, vừa có thể học cờ, vừa có thể học bài, đều có thể cân nhắc cả hai.
Lăng lão phu nhân nghe muốn cho Lăng Tuyết Quân đến nhà mẹ đẻ của Doãn thị, thì trong lòng có vài phần do dự. Không nghĩ tới Quận chúa cực kỳ tán thành chuyện này, còn đề nghị để Lăng Khâm cũng ở thư viện Doãn gia. Lăng Khâm cũng là cách hai ngày liền phải đến Thọ Ân tự khám bệnh kê đơn thuốc, ở trong thư viện, không chỉ thuận tiện tìm Từ Tín đại sư khám bệnh, còn có thể làm bạn với Lăng Tuyết Quân, lại có thể ở thư viện theo Doãn phu tử học hành, không đến mức bỏ xó việc học.
Lăng lão phu nhân nghe Quận chúa nói vậy, cũng đành phải gật đầu đáp ứng.
Hôm sau, Doãn thị và Quận chúa đi thư viện Doãn gia, sau khi an bài thỏa đáng chuyện mượn nhà ở cho Lăng Tuyết Quân và Lăng Khâm, Quận chúa cảm thấy mọi chuyện đều chu đáo, lúc này mới yên tâm dẫn Lăng Ngọc Nhu rời khỏi Phong Dương quay về kinh thành.
Từ đó về sau, vào hai canh giờ mỗi sáng Lăng Tuyết Quân sẽ học cờ với Từ Nguyên đại sư ở Thọ Ân tự, thời gian còn lại ở thư viện theo Khâu phu nhân học hành.
Kiếp trước, Lăng Tuyết Quân được Quận chúa tiến cử, bái dưới ghế Nhạc phu nhân Bạch Lộc thư viện nổi tiếng trong thiên hạ. Lúc ấy, Lăng Tuyết Quân tự biết gia thế không bằng các quý nữ trong kinh, vì để sau này có thể thuận lợi gả vào Cố phủ, chỉ có thể dựa vào chính mình để kiếm được một ít thanh danh, cho nên nàng đã bỏ ra không ít công sức học hành. Lúc ra trường, nàng giành được vị trí thứ hai trong nữ học, cho nên kiếp trước ở trong kinh nàng được coi là tài nữ có chút danh tiếng.
Lăng Tuyết Quân cảm thấy mình học không tệ, đến thư viện Doãn gia để học cũng chỉ là lăn lộn cuộc sống. Tuy nhiên, mới học một tiết khiến Lăng Tuyết Quân cảm thấy bất ngờ chính là, ngoại tổ phụ mình mời Khâu phu nhân này, tài học tương đối cao, cũng không phải là hạng người tầm thường. Khâu phu nhân rất nhanh liền phát hiện học thức của Lăng Tuyết Quân vượt xa nữ hài bình thường, cực kỳ mừng rỡ, từ đó về sau liền một mình dạy cho nàng một bài học sâu hơn.
Cho nên, kiếp này, tuy rằng thời gian đi học của Lăng Tuyết Quân ít hơn những người khác, nhưng tài học còn cao hơn kiếp trước. Khâu phu nhân càng coi nàng là môn sinh đắc ý, thường xuyên khen nàng trước mặt người khác.
Dưới ghế Doãn phu tử có mấy nam sinh tự cho là tài học khá cao nên không phục, liền muốn tỷ thí với Lăng Tuyết Quân. Dưới sự khích lệ của Khâu phu nhân, Lăng Tuyết Quân đành phải ứng chiến. Kết quả đương nhiên nàng đánh cho mấy nam sinh mười mấy tuổi kia thất bại thảm hại, từ đó về sau thanh danh của Lăng Tuyết Quân chấn động cả trăm dặm, mấy huyện lân cận đều biết ngoại tôn nữ Lăng Tuyết Quân của Doãn lão phu tử của thư viện Doãn gia là đại tài nữ.
Mà kỳ nghệ của Lăng Tuyết Quân tiến bộ ngày càng thần tốc. Mặc dù Từ Nguyên đại sư biết Lăng Tuyết Quân có chút bản lĩnh trên cờ vây, lại có chút phù phiếm không thực, nên vẫn dạy nàng từ kiến thức cơ bản, cho đến khi cảm giác kiến thức cơ bản của nàng vững chắc, mới bảo nàng nghĩ cách phá tàn cục của Cửu Dương đại sư đưa tới. Từ đó về sau, Lăng Tuyết Quân liền vắt hết óc suy nghĩ phá cục. Mỗi lần nàng nghĩ ra một chiêu, Từ Nguyên đại sư liền hủy chiêu của nàng, không biết bị đánh bao nhiêu lần, rốt cuộc có một ngày, Từ Nguyên đại sư không hủy chiêu của nàng, ngược lại bị nàng vây đến không lối thoát. Đến lúc này, tàn cục bị phá.
Thấy tàn cục bị Lăng Tuyết Quân phá, Từ Nguyên đại sư cực kỳ hưng phấn, lúc này viết thư nói phương pháp phá cục cho Cửu Dương đại sư. Cửu Dương đại sư nghe nói ván này do một tiểu nữ hài phá vỡ, cũng ngạc nhiên không thôi, còn nói nếu có cơ hội thì sẽ để cho đồ đệ đắc ý nhất của mình đánh một trận với nàng.
Từ Nguyên đại sư dạy Lăng Tuyết Quân cách phá chiêu trong một khoảng thời gian nữa, liền bắt đầu mời một ít kỳ thủ có chút danh tiếng ở vùng lân cận đánh cờ. Ban đầu, Lăng Tuyết Quân cũng thua nhiều thắng ít, bất quá, tính tình không chịu thua của nàng khiến nàng không ngừng nghiên cứu, thua ai thì nàng nhất định phải thắng lại, hơn nữa phải thắng ba trận liên tiếp mới tính là xong. Về sau, nàng đều không tìm được địch thủ ở mấy huyện lân cận, đành phải giao thủ với Từ Nguyên đại sư; từ lúc bắt đầu mỗi trận đều thất bại, đến từ từ có thể hạ hòa cục, rồi đến có thắng bại lẫn nhau, về sau, phần thắng của Lăng Tuyết Quân còn nhiều hơn một chút. Thua Lăng Tuyết Quân, Từ Nguyên đại sư chẳng những không vui, ngược lại cực kỳ vui mừng, càng thêm coi trọng Lăng Tuyết Quân.
Bởi vì Lăng Khâm cách năm ngày liền phải đến Thọ Ân tự thỉnh Từ Tín đại sư xem mạch chẩn bệnh, huynh muội hai người liền thường xuyên kết bạn mà đi Thọ Ân. Lăng Khâm cũng rất thích muội muội tài năng này, trên đường thường nói với nàng về thi thư kỳ nghệ, mà Lăng Tuyết Quân lại biết hết những điều hắn hỏi, bởi vậy, Lăng Khâm càng kính nể Lăng Tuyết Quân, tình cảm hai người càng lúc càng tốt.
Chẳng những Lăng Tuyết Quân có học thức, dung mạo cũng xuất chúng, tuổi ngày càng tăng, cơ thể cũng càng ngày càng lả lướt, cho nên, thỉnh thoảng có thiếu niên nam học bên kia lấm la lấm lét chạy đến nữ học nhìn trộm nàng. Có hai lần bị Lăng Khâm đến tìm Lăng Tuyết Quân đụng phải, lúc này tức giận không thể cản trở, xông lên đuổi mấy tên tiểu tử hồ đồ kia chạy đi. Lăng Khâm sợ lại có người gây rối muội muội, từ đó về sau, Lăng Tuyết Quân đi Thọ Ân tự đều phải do hắn hộ tống.
Thấy Lăng Khâm che chở mình như vậy, trong lòng Lăng Tuyết Quân vui mừng không thôi. Kiếp trước, Lăng Khâm và Lăng Ngọc Nhu lớn lên ở Phong Dương, khi hắn hồi kinh, Lăng Tuyết Quân đã là đại cô nương mười ba mười bốn tuổi. Tuy rằng là đường huynh muội, cũng phải kiêng kị nam nữ đại phòng, cho nên, kiếp trước tình cảm của hai người cực kỳ nhạt nhẽo. Về sau, Lăng Ngọc Nhu đến kinh thành, Lăng Khâm cực kỳ sủng nịch yêu thương với nàng ta, Lăng Tuyết Quân hâm mộ việc này không thôi. Kiếp này mình không đi kinh thành, lại được Lăng Khâm đối đãi thật lòng với mình, đây coi như là một loại thu hoạch khác đi.
Lăng Khâm giống như kiếp trước, sau năm năm ngây người ở Phong Dương, bệnh thở khò khè cơ bản đã khỏi. Bởi vì tuổi Lăng Khâm đã lớn, vì suy nghĩ cho tiền đồ sau này của hắn, Quận chúa liền gọi hắn quay về kinh thành. Bởi vậy, tuy Lăng Tuyết Quân không nỡ, nhưng vẫn không thể không rưng rưng vẫy tay chào tạm biệt Lăng Khâm. Nàng biết, nếu như không gì thay đổi bất thường thì hai năm sau mình cũng sẽ đi kinh thành, khi đó, còn có thể gặp lại Lăng Khâm, cho nên, trong lòng cũng không khó chịu như vậy.
Quả nhiên, hai năm sau, ngay khi Lăng Tuyết Quân vừa tròn mười lăm tuổi, Quận chúa liền viết thư, để Lăng Tuyết Quân qua năm mới liền vào kinh.
Sau khi Lăng lão phu nhân nhận được thư của Quận chúa, gọi mẫu nữ Doãn thị và Lăng Tuyết Quân tới, hỏi Doãn thị có nguyện ý cho Lăng Tuyết Quân vào kinh hay không.
Làm mẫu thân, Doãn thị đương nhiên hy vọng nữ nhi của mình có thể tốt. Danh môn vọng tộc trong kinh không đếm xuể, hơn nữa còn có thân phận hiển hách tôn quý của Quận chúa, tùy tiện nói một cửa hôn sự, gia thế nhà trai cũng không thể so sánh với vọng tộc ở huyện Phong Dương nhỏ này. Cho nên, tuy rằng trong lòng Doãn thị không nỡ, nhưng cũng chỉ đành cười đáp với Lăng lão phu nhân: "Mọi chuyện đều nghe mẫu thân làm chủ."
Lăng lão phu nhân gật gật đầu, rồi quay mặt lại, hỏi Lăng Tuyết Quân: "Tuyết Quân, con có nguyện ý vào kinh không."
Nghe tổ mẫu nói xong, Lăng Tuyết Quân có vài phần tim đập mạnh và loạn nhịp. Kiếp này, nàng lớn lên ở huyện thành Phong Dương này, không trải qua lục đục trong giới quý nữ kinh thành ở kiếp trước, còn sáng sủa hơn, mỗi ngày đều học cờ, đọc sách, cuộc sống êm đềm mà thoải mái.
So với kinh thành, kỳ thật nàng càng thích ở lại Phong Dương, rồi tìm một nam tử có gia thế tương đương, nhân phẩm cao thượng làm chồng, đơn giản bình thản sống cả đời này. Huống chi, nếu như nàng vào kinh thành, không thể tránh khỏi sẽ gặp Cố Khiên. Kiếp này không sự phá hoại của mình, hắn và Ngô Linh hẳn là thuận lợi thành thân chứ? Nghĩ đến Cố Khiên muốn cưới nữ tử kiếp trước hại chết con mình, trong lòng nàng nhịn không được đau đớn một trận.
Mấy năm nay, nàng cố gắng không để mình nhớ tới Cố Khiên, nàng cho rằng mình đã quên hắn. Không nghĩ tới, một khi nhớ tới hắn thì tim mình vẫn đau đến tột cùng. Cố Khiên và Ngô Linh hai người này, thật sự làm nàng tổn thương đến tận xương tủy. Nếu như có khả năng, nàng đương nhiên là hy vọng vĩnh viễn không gặp khắc tinh của hai mệnh này nữa.
Bất quá, những lời này đương nhiên là không thể nói với tổ mẫu. Lăng Tuyết Quân suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên, bĩu môi với Lăng lão phu nhân làm nũng nói: "Tuyết Quân không muốn đi kinh thành. Tuyết Quân luyến tiếc tổ mẫu mà, Tuyết Quân phải ở bên cạnh tổ mẫu."
Quả nhiên, nghe được tôn nữ không nỡ rời mình như thế, tâm tình của Lăng lão phu nhân rất tốt, ánh mắt nhìn về phía Lăng Tuyết Quân càng nhu hòa khác thường. Tuy nhiên, có một số việc cũng không phải do bà. Nghĩ đến đây, bà khẽ thở dài một tiếng, nói: "Sao tổ mẫu có thể bỏ con chứ? Chỉ là, sớm muộn gì con cũng sẽ lập gia đình. Diện mạo của con tốt như thế, lại có tài học tốt, sợ là không tìm được người đến xứng với con ở Phong Dương thành. Trong kinh thì không giống vậy, không chỉ có phượng tử long tôn, thế gia quý tộc càng đông đảo, con đi kinh thành, nhất định có thể tìm được lang quân như ý."
Lang quân như ý? Gương mặt đẹp như ngọc của Cố Khiên lại hiện lên trước mắt nàng. Kiếp trước, nàng thật sự cho rằng mình tìm được lang quân như ý, đáng tiếc, cuối cùng lại là kết quả kia. Nghĩ tới đây, nàng nhẹ giọng thở dài, nói: "Nhưng cho dù tôn nữ nhìn trúng người ta, người ta không nhất định nhìn trúng tôn nữ a?" Tựa như Cố Khiên vậy.
"Nói bậy!" Lăng lão phu nhân trừng mắt nhìn Lăng Tuyết Quân một cái, nói, "Phạm vi năm trăm dặm này, ai mà không biết Lăng gia Tam tiểu thư chúng ta tài mạo song toàn, học thức tài tình ngay cả rất nhiều nam tử cũng kém hơn? Nếu có người chướng mắt con, chẳng lẽ hắn bị mù?"
Lăng Tuyết Quân cười khổ: "Tổ mẫu nhìn tôn nữ nhà mình, đương nhiên là mọi thứ đều tốt."
Lăng lão phu nhân lại không cho là đúng, nói: "Nếu nói tiếp, so với những quý nữ trong kinh, nhiều nhất cũng là dòng dõi gia thế của con kém một chút. Bất quá, có Quận chúa ở đây, những thế gia công tử kia sợ là sẽ không khinh thường con."
Nghe Lăng lão phu nhân nói như vậy, Lăng Tuyết Quân biết trong lòng tổ mẫu đã hạ quyết tâm muốn cho mình đi kinh thành. Dù sao, nếu mình tìm được một mối hôn sự tốt, về sau rất có lợi với mấy tôn tử của Lăng gia xuất sĩ. Vì vậy, nàng im lặng cúi đầu và ngừng nói chuyện.