Chớ Gần Công Tử - Vu Tâm Yên

Chương 55: Tâm tư




Editor: dzitconlonton
Trong mắt Quận chúa và Lăng Ngọc Nhu, Cố Khiên là người nghị thân được tuyển chọn, đối với việc Lăng Tuyết Quân không muốn gả cho hắn, hai người đều cảm thấy hoàn toàn không thể lý giải.
“Quý nữ trong kinh này có ai không muốn gả cho Cố Lục Lang? Tuyết Quân, tại sao muội không muốn?” Lăng Ngọc Nhu hỏi.
“Nhị tỷ, người khác muốn gả cho hắn, là chuyện của người khác.” Lăng Tuyết Quân buồn bực nói: “Dù sao, muội gả cho ai cũng được, nhưng không muốn gả cho Cố Khiên.”
“Tuyết Quân, con đã là đại cô nương, cũng không thể dùng tính tình của tiểu hài tử được.” Quận chúa nghe Lăng Tuyết Quân không chịu gả cho Cố Khiên, vội vàng nói, “Con và Cố Lục Lang cùng ở ngoại ô một đêm, rồi cùng cưỡi ngựa trở về. Nếu con không cưới hắn thì ai sẽ cưới con?”
“Có lẽ có ai đó sẽ không quan tâm đến điều này?” Lăng Tuyết Quân nói.
“Làm sao có thể?” Quận chúa lắc đầu, nói, “Tuyết Quân, ngay cả quỳ thủy của con cũng bị hắn nhìn thấy, con chỉ có thể gả cho hắn. Đó không phải là con có muốn cưới hắn hay không, mà là con phải cưới hắn.”
“Nhưng mà, con thật sự không muốn gả cho hắn. Quận chúa, cho dù cả đời này không lập gia đình thì con cũng không muốn gả cho Cố Khiên.” Lăng Tuyết Quân đỏ mắt nói. Lại gả vào Cố gia, không phải lại đi lên con đường cũ của kiếp trước sao? Kiếp trước Lăng Tuyết Quân là một kẻ ngốc, vì một Cố Khiên mà đền bù tất cả. Kiếp này Lăng Tuyết Quân, thầm nghĩ bình thản sống cả đời này cho bản thân và người nhà. Lấy chồng hay không chồng thì có liên quan gì?
“Đừng nói lời ngốc.” Quận chúa trầm mặt xuống, nói, “Danh tiết của con không chỉ liên quan đến một mình con mà còn liên quan đến danh dự của Lăng gia.”
“Nếu là như vậy, Tuyết Quân nguyện ý xuất gia, tuyệt đối không liên lụy đến người thân.” Nước mắt của Lăng Tuyết Quân đều rơi xuống.
“Không được.” Quận chúa lớn tiếng nói, “Tổ mẫu con và cha mẹ con đã giao phó con cho ta, là để cho ta nói cửa hôn sự tốt cho con ở kinh thành. Kết quả, không chỉ không chiếu cố tốt con, còn mất hết danh tiết của con, hại con bị ép xuất gia, con bảo ta làm sao giải thích với tổ mẫu cùng cha mẹ con như thế nào?”
“Quận chúa, con sẽ nói rõ ràng với tổ mẫu và phụ thân, mẫu thân, việc này đều là lựa chọn của con, không hề liên quan đến Quận chúa người!” Lăng Tuyết Quân nói.
“Tuyết Quân!” Quận chúa thấy Lăng Tuyết Quân ngoan cố, cũng có vài phần tức giận, “Gả đến Cố gia rốt cuộc có gì không tốt? Được rồi! Con cho ta một lý do vì sao không gả cho Cố Khiên. Nếu con nói có được, ta sẽ cân nhắc không để con cưới hắn!”
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân ngẩn ra. Nàng tất nhiên không thể nói kiếp trước mình gả cho Cố Khiên rồi bị ép uống độc tự sát. Im lặng một lát, nàng nói: “Quận chúa, con không thích Cố Khiên. =”
“Vậy sao?” Quận chúa hỏi, “Còn có lý do gì khác không?”
“Không còn nữa.” Lăng Tuyết Quân lắc đầu. Trong lòng nàng cũng biết, lý do này khẳng định không thể thuyết phục Quận chúa.
Quả nhiên, Quận chúa nói: “Tuyết Quân, bá mẫu trước kia đáp ứng con chọn một nam tử mình thích để kết thân, nhưng mà, khi đó con trong sạch, còn không có liên quan gì đến Cố Khiên. Bây giờ, con không có lựa chọn nào khác. Mặc kệ con có thích Cố Khiên hay không, con đều phải gả cho hắn!”
“Quận chúa, thật sự không thể không gả cho hắn sao?” Lăng Tuyết Quân không cam lòng hỏi.
“Không thể.” Quận chúa ngẩng đầu, nhìn Lăng Tuyết Quân, chậm rãi nói, “Tuy nhiên, con có thể lựa chọn là tự mình lên kiệu vào ngày thành thân, hay là do ta bảo người trói con lên kiệu, áp giải con bái đường thành thân!”
Lăng Tuyết Quân vừa nghe, biết ở chỗ Quận chúa, đã không còn đường xoay chuyển. Nàng sụp đổ ngồi trên giường, che mặt, nước mắt chảy dài.
Ông trời thật sự đang đùa với mình, kiếp trước, mình hao hết tâm cơ mới gả cho Cố Khiên. Kiếp này, mình không muốn gả cho hắn, nhưng vẫn không thoát khỏi vận mệnh gả cho hắn. Ông trời ơi, ông tàn nhẫn quá! Thế nhưng, ngươi cho rằng Lăng Tuyết Quân ta sẽ cam nguyện nhận lệnh sao? Kiếp trước ngươi không cho Cố Khiên cưới ta, kết quả là ta sửa mệnh để gả cho hắn. Kiếp này, ngươi để cho hắn cưới ta, ta vẫn sẽ dùng phương thức của mình để sửa mệnh.
“Tuyết Quân, con tin bá mẫu, Cố Lục Lang là người đáng để con phó thác cả đời.” Quận chúa nhìn bộ dáng tuyệt vọng của Lăng Tuyết Quân, trong lòng không khỏi mềm xuống, ôn nhu trấn an nói, “Con yên tâm, bá mẫu tuyệt đối sẽ không hại con.”
Lăng Ngọc Nhu cũng ôm Lăng Tuyết Quân vào trong ngực, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tuyết Quân, muội đừng khóc. Không biết bao người hâm mộ muội có thể gả cho Cố Khiên, người nên khóc chính là các nàng a!” Nói tới đây, nàng trêu Lăng Tuyết Quân nói, “Lần sau khi ra ngoài gặp mặt các quý nữ, muội càng phải cẩn thận hơn. Các nàng biết muội muốn đính hôn cùng Cố Khiên, nói không chừng sẽ xuất ra chiêu gì để chỉnh muội đấy.”
Lăng Tuyết Quân cúi đầu, rơi lệ không nói.
Thấy mình và Lăng Ngọc Nhu đều khuyên không được Lăng Tuyết Quân, Quận chúa khẽ thở dài, nói: “Ngọc Nhu, con đừng nói nhiều. Cách vài ngày, chính nàng sẽ nghĩ thông suốt là được rồi.”
Lăng Ngọc Nhu bất đắc dĩ gật đầu, không nói gì nữa.
Lúc này, trong lòng của Lăng Tuyết Quân lại vô cùng lo lắng. Đã bước đến tình cảnh này rồi, phải làm sao mới có thể thoát khỏi vận mệnh gả cho Cố Khiên? Đột nhiên, trái tim nàng khẽ động, bóng dáng của một người xuất hiện trước mắt nàng.
Hứa Ưởng!
Có lẽ, hắn có thể giúp mình sửa mệnh!
Nghĩ tới đây, trong lòng Lăng Tuyết Quân lại dấy lên hy vọng. Thôi, nếu không chống lại Quận chúa thì mình cũng không cần cứng đối cứng với nàng, trước tiên dưỡng thương cho tốt, sau đó tìm cơ hội đi gặp Hứa Ưởng, cầu hắn giúp mình.
Lăng Tuyết Quân chỉ bị thương ngoài da, qua mười ngày, gần như khỏi hẳn. Thời gian mười ngày này, hoàn toàn không đủ để Cố gia đưa thư đến Tây Bắc, Cố tướng quân lại đem thư truyền về. Cho nên, mười ngày này, Cố gia bên kia vẫn không có tin tức. Thấy Cố gia không cho tin tức xác nhận, Quận chúa sợ việc này sẽ có biến số gì, cũng không vội vàng đem việc này nói với Lăng gia ở Phong Dương.
Lăng Tuyết Quân biết, nếu muốn sửa mệnh, nhất định phải sửa trước khi Cố gia chính thức cầu hôn. Hiện giờ, mình đã có thể tùy ý đi lại, cũng nên tìm cơ hội đi gặp Hứa Ưởng. Không nghĩ tới, đang lúc Lăng Tuyết Quân khổ sở tìm kiếm thời cơ thì cơ hội liền tự xuất hiện.
Buổi tối hôm đó, lúc Lăng Tuyết Quân, Lăng Ngọc Nhu và Quận chúa hóng mát ở trong viện, Lăng Ngọc lắc một cây quạt gấp, đi tới, nói với Quận chúa: “Mẫu thân, tối mai con không về nhà dùng thức ăn, mọi người không cần chờ con.”
“Tối mai con sẽ đi đâu?” Quận chúa thuận miệng hỏi.
Lăng Ngọc cười nói: “Không phải Hứa Ưởng muốn trở về Nam triều sao? Hắn mời một vài người bạn quen của chúng con đến vào tối mai.”
“Hứa Ưởng sắp trở về Nam triều?” Lăng Tuyết Quân sửng sốt, hỏi: “Khi nào hắn đi?”
“Hai ngày sau liền rời đi.” Lăng Ngọc hỏi, “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Lăng Tuyết Quân cười cười, “Muội thuận miệng hỏi một chút.”
“Đúng rồi, ngày mai Lục Lang cũng sẽ đi, đến lúc đó ta sẽ hỏi Cố tướng quân ông ta có hồi thư hay không.” Lăng Tranh lại nói.
“Đừng hỏi.” Lăng Tuyết Quân cau mày.
“Vì sao vậy?” Vẻ mặt của Quận chúa cảnh giác ngẩng đầu, nhìn Lăng Tuyết Quân.
Lăng Tuyết Quân thấy thế, vội vàng cười nói: “Vân Diên Sơn cách Tây Bắc xa như vậy, làm sao có thể liền có hồi báo nhanh được? Chúng ta cũng đừng siêng năng hỏi, nếu không, có vẻ như chúng ta đang lo lắng nhiều.”
“Vậy thì ngược lại.” Quận chúa gật gật đầu, “Nữ nhi gia, vẫn nên rụt rè một chút thì sẽ tốt hơn.” Nói đến đây, nàng ngẩng đầu, nhìn Lăng Ngọc nói, “A Ngọc, ngày mai con nhìn thấy Lục Lang thì đừng nói đến việc này.”
“Đã biết, mẫu thân.” Lăng Ngọc cười nói.
Bốn người ngồi cùng một chỗ, lại tùy ý tán gẫu một chút. Lăng Tuyết Quân làm bộ như không thèm để ý hỏi: “Đại ca, ngày mai hai người tụ tập ở đâu vậy? Buổi tối trở về có thuận tiện không?”
“Không xa, ở trong trang trại của Hứa Ưởng bọn họ.” Lăng Ngọc cười nói, “Tuyết Quân, muội có muốn theo đại ca cùng đi góp vui không? Dù sao Lục Lang cũng sẽ đi.”
Nghe nói như vậy, trong lòng Lăng Tuyết Quân giật mình. Nàng cũng không phải vì muốn nhìn thấy Cố Khiên mà kích động, mà là vì sau khi đi thì sẽ gặp Hứa Ưởng. Lúc nãy nàng hỏi chỗ tụ tập của Lăng Ngọc, cũng là dự định ngày mai lấy cớ có việc tìm Lăng Ngọc để đi gặp Hứa Ưởng. Nếu như có thể đi cùng Lăng Ngọc, vậy thì càng tốt, miễn cho mình hao tổn tâm cơ.
Tuy nhiên, nàng không muốn biểu hiện quá cấp bách, miễn chọc cho Quận chúa sinh nghi, vì thế, nàng làm ra vẻ do dự, hỏi: “Các huynh đều là nam tử, nếu ta đi thì không tốt lắm?”
“Không sao, Tấn Dương công chúa cũng sẽ đi, hẳn là sẽ có các cô nương đi cùng.” Lăng Ngọc nói, “Nếu muội và Ngọc Nhu nguyện ý đi, ngày mai sau khi huynh trực xong, liền trở về trang trại đón hai người các muội.”
Lăng Tuyết Quân ngước mắt lên, nhìn Lăng Ngọc Nhu, hỏi: “Nhị tỷ, tỷ đi không?”
“Đi thôi.” Lăng Ngọc Nhu cười cười, “Tuyết Quân, kỳ thật muội cũng nên đi. Lần trước muội đi lạc ở rừng Hắc Sơn, Hứa công tử còn tới giúp đỡ tìm muội. Về tình về lý, muội cũng nên đi nói lời cảm ơn với hắn.”
“Ngọc Nhu nói có lý.” Quận chúa gật đầu nói, “Hứa Ưởng phải đi rồi, nếu con không đi thì sợ rằng sẽ không có cơ hội để cảm tạ. Ngày mai con nên đi cùng A Ngọc đi. Dù sao Lục Lang cũng sẽ đi, hai người gặp nhiều cũng tốt. ”
“Vậy… Vậy con liền nghe Quận chúa an bài đi.” Lăng Tuyết Quân làm bộ bất đắc dĩ, nội tâm quay cuồng không dứt. Hy vọng ngày mai có thể thuận lợi với Hứa Ưởng, nói như vậy, có lẽ mình không cần gả cho Cố Khiên.
Chiều hôm sau, sau khi Lăng Ngọc tan làm, trở về sơn trang đón Lăng Tuyết Quân và Lăng Ngọc Nhu, cùng đi sơn trang nơi Hứa Ưởng ở.
Lăng Tuyết Quân xuống xe ngựa, liền thấy Hứa Ưởng đứng trước cửa nghênh đón khách nhân.
Hứa Ưởng nhìn thấy Lăng Tuyết Quân, hơi sửng sốt một chút, lập tức cười nghênh đón, chắp tay hành lễ với ba huynh muội Lăng gia: “Lăng huynh, Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư.”
Đám người Lăng Ngọc vội vàng đáp lễ.
“Hứa công tử, ngươi phải trở về?” Lăng Tuyết Quân hỏi.
“Đúng vậy.” Hứa Ưởng cười nói, “Ở Vân Diên Sơn này ngây người cũng gần một tháng, ta cũng nên trở về.” Nói xong, hắn đánh giá Lăng Tuyết Quân từ trên xuống dưới, “Xem ra, vết thương của Tam cô nương đã khỏi hẳn rồi sao?”
“Tạ Hứa công tử quan tâm, đều đã tốt rồi.” Lăng Tuyết Quân cười cười, nói, “Hôm nay ta đặc biệt đến đây, cũng là cảm tạ Hứa công tử ngươi.”
“Cảm ơn ta?” Hứa Ưởng ngẩn ra, hỏi: “Không biết Tam tiểu thư nói đến chuyện gì?”
Lăng Tuyết Quân nói: “Chính là ngày săn bắn, ta bị ngựa kinh hãi đưa đến núi rừng, sau đó Hứa công tử đến tìm ta a.”
Nghe vậy, Hứa Ưởng cười, nói: “Đáng tiếc, người tìm được Tam tiểu thư ngày đó, không phải ta, mà là Cố Lục Lang.” Dừng một lát, hắn lại hỏi, “Nghe nói, Tam tiểu thư muốn đính hôn cùng Cố Lục Lang?”
“Không có! Không có” Lăng Tuyết Quân vội vàng khoát tay áo, nói, “Tuyết Quân tự biết thân phận thấp kém, sợ là không xứng với Cố công tử.”
Lăng Ngọc vừa nghe, quay mặt lại, trách mắng Lăng Tuyết Quân, “Tuyết Quân, lại nói cái gì nhảm nhí…” Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên ngẩn ra, sau đó kêu lên, “Lục Lang tới rồi?”
Lăng Tuyết Quân nghe nói như vậy, ngây người một chút, quay mặt lại, thấy Cố Khiên cùng Cố Vi, Cố Oánh đứng phía sau mình cách đó không xa, kinh ngạc nhìn mình, cũng không biết bọn họ có nghe mình nói hay không.
Lăng Tuyết Quân chột dạ. Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, hai người cũng từng hoạn nạn một đêm ở dưới vách núi, không có khả năng trở mặt liền không nhận người, vì thế, Lăng Tuyết Quân kéo một nụ cười với Cố Khiên, kêu lên: “Cố công tử, Tứ cô nương, Ngũ cô nương, các ngươi tới rồi sao?”
Cố Vi và Cố Oánh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Cố Khiên, không lên tiếng. Cố Khiên khẽ dừng một chút, sau đó lạnh nhạt cười, nói: “Tam cô nương, vết thương trên đùi ngươi đã khỏi rồi sao?”
“Đa tạ Cố công tử nhớ nhung, ta đã hoàn toàn tốt rồi.” Lăng Tuyết Quân trả lời.
“Vậy ta yên tâm.” Cố Khiên cười gật đầu, “Ta cũng không muốn cưới một nữ tử què quặt làm vợ.”
Lăng Tuyết Quân không nghĩ tới Cố Khiên lại nói như vậy trước mặt mọi người, vừa xấu hổ vừa tức giận, tức giận kêu lên: “Cố công tử, ngươi và ta còn chưa nghị thân! Nói vậy không thỏa đáng chứ?”
“À.” Cố Khiên mỉm cười gật đầu, cũng không nói gì nữa.
Thấy lửa giận trong lòng mình phát tiết ra ngoài, bị Cố Khiên nhẹ nhàng đẩy ra, Lăng Tuyết Quân quả thực sắp tức chết, rồi lại không thể làm gì được. Ngược lại Lăng Ngọc ở một bên vui vẻ cười nói: “Còn chưa đính hôn, các muội liền bắt đầu tán tỉnh chửi bới? Ha ha!”
Nghe vậy, Lăng Ngọc Nhu cùng Cố Vi, Cố Oánh đều che miệng cười trộm.
Mới bị Cố Khiên chiếm tiện nghi, lại bị đại ca nhà mình bán đứng, Lăng Tuyết Quân quả thực khóc không ra nước mắt. Nàng vội vàng quay mặt nhìn Hứa Ưởng, chỉ thấy tuy rằng trên mặt hắn mang theo nụ cười, nhưng nụ cười kia rõ ràng có vài phần cứng ngắc. Xem ra, nghe được mình muốn nghị thân với Cố Khiên, trong lòng Hứa Ưởng cũng không thoải mái. Nếu vậy, có nghĩa là vẫn còn có cơ hội?