Chớ Gần Công Tử - Vu Tâm Yên

Chương 44: Cây đường lê




Editor: dzitconlonton
Lúc Lăng Tuyết Quân và Tấn Dương công chúa quay lại phòng khách, Cố Khiên và La Ngâm Sương ngồi tại chỗ ngồi của mình.
Tuy nhiên, Lăng Tuyết Quân lại chú ý tới Ngô Linh không có mặt. Có phải Cố Khiên đi ra ngoài gặp Ngô Linh không, hay bị La Ngâm Sương quấy rầy chuyện tốt? Nghĩ tới đây, nàng liền nâng mắt lên, nhìn Cố Khiên.
Sắc mặt của Cố Khiên thoạt nhìn như thường. Lục Viên nghiêng người xuống, không biết nói gì với hắn, hắn ta nhìn hắn, trên mặt hơi hơi nở nụ cười.
Bên kia, thoạt nhìn La Ngâm Sương tâm tình không tốt lắm, cúi đầu không nói lời nào, cũng không ăn cái gì.
Tấn Dương công chúa đi lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh La Ngâm Sương, nói chuyện gì thú vị với nàng ta. La Ngâm Sương ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười.
Nhìn đến đây, Lăng Tuyết Quân không khỏi có chút cảm thấy chua xót cho La Ngâm Sương. Thích thích một người mà trong lòng người đó không có mình, nhất định chỉ có thể âm thầm thương nhớ, tựa như kiếp trước của mình vậy.
Lúc này, Lăng Tuyết Quân lại nghĩ đến Tấn Dương công chúa nói, Cố Khiên đã nhìn về phía mình. Bởi vì lúc trước ngồi trong bữa tiệc, Lăng Tuyết Quân chỉ lo lấp đầy bụng nên cũng không thèm để ý đến những người khác, căn bản không chú ý đến Cố Khiên, không biết có phải hắn đã nhìn mình hay không. Vì thế, nàng quay mặt lại, nhìn chằm chằm vào Cố Khiên, xem có phải hắn luôn nhìn về phía mình hay không. Nhìn một lúc lâu, nàng phát hiện hắn chỉ lo nói chuyện uống rượu với đám người Cố Nghi, Lục Viên ngồi bên cạnh, cũng không nhìn về hướng này của mình. Trong lòng nàng thầm cười, chắc là Tấn Dương công chúa nhìn lầm chăng? Hay là bởi do Ngô Linh đi ra ngoài, cho nên, hắn không thèm nhìn bên này nữa?
Đúng lúc này, Ngô Linh từ bên ngoài đi vào phòng khách.
Bởi vì nàng ta ngồi bên cạnh Lăng Ngọc Nhu, thấy nàng ta quay lại, Lăng Ngọc Nhu liền chào hỏi nàng ta: "Ngô cô nương đã quay lại?"
"Ừm." Ngô Linh mỉm cười đáp một tiếng, lại nói, "Nhị tiểu thư không dùng chút thức ăn sao?"
"Ta dùng xong rồi." Lăng Ngọc Nhu cười nói, "Ngược lại Ngô cô nương, ngươi còn chưa dùng thức ăn, mau dùng một ít đi."
"Được." Ngô Linh gật đầu.
Nghe hai người nói chuyện, Lăng Tuyết Quân theo bản năng nhìn về phía Ngô Linh. Ngô Linh thấy Lăng Tuyết Quân nhìn mình nên liền gật đầu mỉm cười với nàng.
Lăng Tuyết Quân không thích Ngô Linh, nhưng quy củ lễ nghi cơ bản nên nàng vẫn phải cố kỵ. Vì thế, nàng cũng cười cười với Ngô Linh, sau đó quay đầu lại, không ngờ vừa lúc nhìn thấy Cố Khiên, ánh mắt hai người đụng phải nhau. Cố Khiên dường như không nghĩ tới sẽ bắt gặp ánh mắt của Lăng Tuyết Quân, sửng sốt một chút, nhanh chóng xoay mắt lại, nhìn về phía Ngô Linh bên kia.
Ngô Linh thấy Lăng Tuyết Quân ngây người, liền nhìn theo ánh mắt của nàng, vừa lúc thấy Cố Khiên nhìn về phía mình, nàng ta vội vàng nở nụ cười, gật gật đầu với hắn.
Cố Khiên hơi ngẩn ra, lập tức cười gật đầu.
Nhìn thấy tình hình này, Lăng Tuyết Quân đã hiểu rõ. Thì ra là hai người truyền tình với nhau, mà mình thì không cẩn thận chen giữa mà thôi. Một màn này a, thật sự nên gọi Tấn Dương công chúa đến xem, miễn cho nàng ta lại hiểu lầm mình.
Sau đó, Lăng Tuyết Quân không nhìn về phía Cố Khiên và Ngô Linh nữa, sợ không cẩn thận lại quấy rầy người ta, rồi chỉ nói chuyện phiếm với Lăng Ngọc Nhu.
Không bao lâu sau, bữa tiệc cũng kết thúc.
Lăng Tuyết Quân và tỷ muội Lăng Ngọc Nhu ở gần nhau, liền cùng Lăng Ngọc đi về, Cố Khiên, Vi Hải Đình và các nam tử cưỡi ngựa đi về, các cô nương thì ngồi kiệu quay về.
La Lâm làm bộ rất luyến tiếc Lăng Ngọc, một bên trèo lên bả vai Lăng Ngọc, một bên nói chuyện với hắn, rồi đưa ba huynh muội Lăng Ngọc đến đại môn. Lúc chia tay, hắn còn không quên quay đầu lại, nháy mắt với Lăng Ngọc Nhu.
Lăng Ngọc không biết chuyện, nhưng Lăng Tuyết Quân lại biết, nhìn thấy bộ dáng buồn cười này của La Lâm, liền che miệng cười trộm ở một bên. Lăng Ngọc Nhu sợ bị Lăng Ngọc nhìn ra chuyện gì, vội vàng liếc La Lâm một cái, rồi kéo ống tay áo Lăng Tuyết Quân.
La Lâm thấy vẻ mặt của Lăng Ngọc Nhu cứng nhắc, vội vàng cáo từ rời đi.
Thấy La Lâm rời đi, Lăng Ngọc Nhu thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay mặt lại, nhìn Lăng Tuyết Quân còn đang cười trộm, liền nhìn nàng bằng một cái nhìn ác liệt.
Lăng Ngọc không rõ nguyên nhân, hỏi Lăng Ngọc Nhu: "Ngọc Nhu, muội trừng Tuyết Quân làm gì thế?"
Lăng Ngọc Nhu không nghĩ tới sẽ bị Lăng Ngọc phát hiện, sửng sốt một chút, nói: "Muội, muội không có a."
"Không có? Rõ ràng là huynh đã thấy mà." Nói tới đây, Lăng Ngọc liền bắt đầu nói, "Có phải muội còn muốn nói chuyện Tuyết Quân vì muội mà ra mặt không? Đại ca cảm thấy, tuy rằng cách làm của Tuyết Quân hôm nay không ổn, tuy nhiên, muội ấy làm như vậy cũng là vì muội thôi, cho thấy Tuyết Quân vẫn coi trọng cốt nhục tình thân. Cho nên, muội cũng đừng trách Tuyết Quân..."
Nghe Lăng Ngọc nói, biết hắn hiểu lầm ý, Lăng Ngọc Nhu bất đắc dĩ liếc Lăng Tuyết Quân một cái, hai người đều im lặng.
Lăng Ngọc thấy hai người không lên tiếng, cho rằng mình nói đúng, còn chuẩn bị nói tiếp, lúc này, Lăng Tuyết Quân đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi Lăng Ngọc: "Đại ca, có phải đại tẩu sắp xuất hiếu không?"
Lăng Ngọc sửng sốt, nói: "Muội hỏi cái này làm gì?"
"Huynh nhiều lời như vậy, muội liền mong ngóng đại tẩu sớm vào cửa, quản chặt cái miệng của huynh!" Nói xong, Lăng Tuyết Quân còn nháy mắt với Lăng Ngọc.
Lăng Ngọc vừa nghe, giả vờ giận dữ nói: "Nha đầu muội, dám lấy đại ca ra làm trò đùa ha!"
"Đại ca thẹn thùng! Nhị tỷ, chúng ta đi nhanh, đại ca đỡ phải ngượng ngùng!" Dứt lời, Lăng Tuyết Quân vội vàng kéo tay Lăng Ngọc Nhu bỏ chạy, chỉ để lại một mình Lăng Ngọc ở phía sau bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau khi chạy đến trước phòng ngủ, Lăng Tuyết Quân mới buông tay Lăng Ngọc Nhu ra, cười nói: "Nhị tỷ, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chúng ta gặp lại."
"Được." Lăng Ngọc Nhu gật gật đầu, sau đó đưa cái hộp vẫn đang nằm trong tay mình cho Lăng Tuyết Quân.
"Nhị tỷ, tỷ làm gì vậy?" Lăng Tuyết Quân sửng sốt.
"Tỷ đã nói rồi, muốn tặng chén Hổ Phách Dạ Quang cho muội." Lăng Ngọc Nhu mỉm cười nói.
"Muội không cần." Lăng Tuyết Quân lắc đầu, nói, "Đây là tiền thắng của nhị tỷ mà."
"Hôm nay nếu như không có muội ra mặt thay ta, làm sao ta có thể có được nó?" Lăng Ngọc Nhu cười khổ.
"Nhị tỷ, tỷ đừng chán nản." Nhìn thấy sắc mặt của Lăng Ngọc Nhu không tốt, Lăng Tuyết Quân vội vàng khuyên nhủ, "Đám người bọn họ đều là coi vẻ mặt của Cố đại tướng quân và Tề vương nên mới khen Cố Khiên như vậy, cũng đâu phải là nhị tỷ vẽ tranh không bằng hắn chứ. Nếu nhị bá phụ có thể có địa vị giống Cố đại tướng quân, hôm nay người bọn họ khen nhất định là nhị tỷ tỷ."
Lăng Ngọc Nhu lắc đầu, cười nói: "Tuyết Quân, muội đừng nói nữa. Trong thực tế, lòng ta biết rõ hơn bất cứ thứ nào khác."
Lăng Tuyết Quân không biết rốt cuộc lời này của Lăng Ngọc Nhu là có ý gì. Nàng biết rõ thứ khác là vì gia thế của Cố Khiên mà khen ngợi hắn? Hay là cho rằng tranh của mình không bằng Cố Khiên? Nàng sợ mình nói sai, liền khẽ thở dài một tiếng, không nói nữa.
Lúc này, Lăng Ngọc Nhu nhét hộp đựng chén dạ quang vào trong tay Lăng Tuyết Quân, nói: "Mặc kệ như thế nào, hôm nay Tuyết Quân ra mặt thay ta, ta thật sự rất cảm động. Chén dạ quang này coi như là nhị tỷ cảm kích muội."
Lăng Tuyết Quân rụt tay mình lại, không muốn nhận cái hộp, trong miệng nói: "Nhị tỷ, muội không thể lấy..."
"Tuyết Quân!" Lăng Ngọc Nhu ngắt lời Lăng Tuyết Quân, nghiêm mặt nói, "Chén dạ quang này là nhân chứng tình thâm của tỷ muội chúng ta, nhị tỷ thật lòng tặng cho muội, sao muội có thể không nhận phần tình cảm này của nhị tỷ? Nếu muội lại như thế nữa thì nhị tỷ sẽ tức giận!"
Thấy Lăng Ngọc Nhu nói như vậy, Lăng Tuyết Quân không tiện từ chối nữa, đành phải nói: "Vậy, muội giữ nó thay nhị tỷ vậy."
"Giữ cái gì?" Lăng Ngọc Nhu mỉm cười, "Đây là của muội, tỷ sẽ không bao giờ lấy về nữa. Thứ này hiếm có trên thế gian, muội phải giữ thật tốt a. Nó có thể được coi là một vật gia truyền, truyền nó cho nhi tử của muội, và sau đó cho tôn tử của muội."
"Nhị tỷ, thân muội còn chưa nghị thân, còn nhi tử, tôn tử. Có phải là tính quá xa không?" Lăng Tuyết Quân cười to.
Lăng Ngọc Nhu cười nói: "Nói chung là sẽ có thôi." Nói tới đây, trên mặt nàng ta mang theo vài phần tiếc nuối, "Chén dạ quang này vốn là một đôi, một nam một nữ. Đáng tiếc, hiện giờ trong tay muội lại chỉ có chén cái này."
"Trân bảo hiếm có như vậy, có một chén cũng là may mắn rồi, đừng tham lam xa vời cầu một đôi." Lăng Tuyết Quân nói.
"Đúng vậy." Lăng Ngọc Nhu cười cười, sau đó nói với Lăng Tuyết Quân, "Mau vào phòng đi, nghỉ ngơi sớm một chút."
"Vâng." Lăng Tuyết Quân gật đầu. Sau đó hai tỷ muội mới tự mình trở về phòng.
Quay lại trong phòng, Lăng Tuyết Quân lấy chén dạ quang hổ phách ra. Sau đó kêu Bích Trúc tắt đèn, nhìn thấy cái chén trong đêm tối từ từ phát ra ánh sáng màu vàng, khiến Bích Trúc, Phi Lan và Thanh Nha tấm tắc khen ngợi.
Nhìn chén dạ quang xinh đẹp cực kì này, những lời của Lăng Ngọc Nhu nói lúc nãy không thể không vang vọng trong đầu Lăng Tuyết Quân, khiến lòng nàng khẽ động.
Hiện giờ, một chén dạ quang khác nằm trong tay Cố Khiên, nếu muốn chén nam chén nữ này sánh đôi, hoặc là đưa chén này của mình cho Cố Khiên, hoặc là lấy chén của hắn cho mình. Đúng lúc, ván cờ của mình và hắn còn chưa kết thúc, lần sau lại cùng hắn đánh cờ, sau đó bảo hắn lấy chén dạ quang này làm tiền thưởng. Nếu thắng mình liền có thể có được một đôi, cầu được viên mãn, cho dù mình thua thì hắn cũng có một đôi, chén nam chén nữ một cặp cũng coi như đoàn tụ.
Vâng, cứ như vậy đi! Lần sau lại kêu hắn chơi cờ với mình, rồi nói như vậy với hắn!
Khí hậu ở Vân Diên Sơn dễ chịu, mặc dù là mùa hè, nhưng buổi sáng buổi tối vẫn có chút mát mẻ, buổi tối nghỉ ngơi kê giường đắp chăn mỏng, khó trách hoàng gia chọn nơi này làm nơi trốn cái nóng mùa hè.
Ra khỏi cung nên quy củ không nhiều như vậy, hơn nữa lại cách hành cung khá gần, đi đường cũng chỉ khoảng một chén trà, cho nên, sớm muộn gì Quận chúa cũng phải đi hành cung cùng Thái hậu nói chuyện giải sầu, lúc ở lại sơn trang cũng không lâu, liền bảo hai tỷ muội Lăng Ngọc Nhu và Lăng Tuyết Quân không cần đến phòng nàng thỉnh an.
Hai tỷ muội không có việc gì để làm, ngày thường đọc sách ở trong phòng mình, luyện chữ, chơi cờ, vẽ tranh. Thời tiết tốt thì hai người liền đi đến dòng suối núi gần đó, cuộc sống cũng thoải mái.
Tối hôm đó, khi Lăng Ngọc trở về, đã nhắc tới hai chuyện với Lăng Tuyết Quân và Lăng Ngọc Nhu. Chuyện đầu tiên, là Hứa Ưởng của Nam triều lại đến, hơn nữa còn đến Vân Diên Sơn.
Thì ra, Chu Nguyên trở về bẩm báo chuyện Tĩnh An Đế muốn kết thân cùng Bắc triều, Tĩnh An Đế mừng rỡ, cố ý chuẩn bị hậu lễ, để Hứa Ưởng đưa tới, tỏ vẻ kết thân. Bởi vì Hoàng đế và Tấn Dương công chúa đều ở Vân Diên Sơn, Hứa Ưởng liền mang theo đội ngũ tặng lễ tới Vân Diên Sơn. Mặc dù Tĩnh An Đế đưa đồ không nhiều lắm, nhưng từng kiện đều là kỳ trân dị bảo, Hoàng đế thấy long tâm vui mừng.
Thấy hôm nay thời tiết đang nóng, lúc Hứa Ưởng đến, còn có người bị say nắng, Hoàng đế liền bảo bọn họ ở lại Vân Diên Sơn, đợi tháng nóng nhất qua rồi rời đi, còn cố ý cho một sơn trang cho bọn họ ở.
Lăng Tuyết Quân nghe từ lời nói của Lăng Ngọc, hoàng đế hai triều hình như đều rất hài lòng với hôn sự này. Xem ra, hôn sự của Tấn Dương công chúa và Chu Nguyên coi như đã định ra. Nghĩ đến đêm đó khi nghe Tấn Dương công chúa nói đến cửa hôn sự này, trong miệng lơ đễnh toát ra sự thê lương, Lăng Tuyết Quân không khỏi cảm thấy buồn cho nàng ta.
Tiếp theo, Lăng Ngọc lại nói đến chuyện thứ hai, là chuyện Tề vương muốn vào núi săn thú, công tử quý nữ nguyện ý đi cùng đều có thể gia nhập.
Lăng Tuyết Quân vừa nghe xong, chuyện này không liên quan nhiều đến mình nên cũng không hỏi nhiều.
Lăng Ngọc vẻ mặt hưng phấn hỏi Lăng Ngọc Nhu và Lăng Tuyết Quân: "Ngọc Nhu, Tuyết Quân, các muội muốn đi không?"
Lăng Ngọc Nhu do dự một chút, hỏi: "Đại ca, huynh có đi không?"
Lăng Ngọc gật đầu nói: "Săn thú là chuyện dễ như ăn kẹo mà, huynh đương nhiên phải đi."
Lăng Ngọc Nhu quay mặt lại, hỏi Lăng Tuyết Quân: "Tuyết Quân, muội muốn đi không?"
Lăng Tuyết Quân lắc đầu, nói: "Muội không thích đi lên núi, muộn vẫn là không đi."
"Sẽ không ở lại qua đêm, đi trong ngày rồi trở về." Lăng Ngọc nói.
"Muội vẫn không muốn đi." Lăng Tuyết Quân vẫn lắc đầu như trước.
Nghe đến đây, Lăng Ngọc Nhu dừng một chút, nói: "Vậy tỷ cũng không đi, tỷ ở nhà bồi muội."
Lăng Tuyết Quân biết rằng với tư cách là biểu đệ, La Lâm nhất định sẽ đến nơi triệu tập săn bắn của Tề vương. Nếu Lăng Ngọc Nhu không đi, thì sẽ mất cơ hội gặp La Lâm. Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân cười nói với Lăng Ngọc Nhu: "Nhị tỷ, muội không đi cũng được."
Lăng Ngọc cũng nói: "Đúng vậy, Ngọc Nhu, Tuyết Quân không đi, nhưng nếu muội muốn đi thì cũng có thể đi."
Lăng Ngọc Nhu cười cười, nói: "Không sao, muội bồi Tuyết Quân là được rồi."
"Muội làm như vậy, làm cho đại ca cảm thấy mình bỏ mặt hai người các muội rồi đi chơi, luôn cảm thấy mình không làm đúng." Lăng Ngọc hít hít mũi.
Lăng Tuyết Quân nở nụ cười: "Đại ca, huynh đi đi, nói không chừng muội ở nhà còn thoải mái hơn một chút. Không, còn vài ngày nữa là đi săn sao? Nói không chừng ngày mai Nhị tỷ sẽ thay đổi chủ ý đi cùng huynh."
Lăng Ngọc Nhu hừ hừ, mạnh miệng nói: "Tỷ sẽ không nuốt lời đâu."
Lăng Tuyết Quân cười cười, không nói gì. Nghĩ đến việc tìm một cơ hội Lăng Ngọc vắng mặt, mình lại đi khuyên nhủ Lăng Ngọc Nhu.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, Lăng Ngọc Nhu không nuốt lời, người nuốt lời chính là nàng.