Chớ Gần Công Tử - Vu Tâm Yên

Chương 36: Diệp Công




Editor: dzitconlonton
Cố Khiên ngẩng đầu lên, nhìn Lăng Tuyết Quân thật sâu, sau đó cười nói: "Tam tiểu thư nói đúng, hôm nay ta cố ý mang bộ cờ bằng ngọc mà ta tham gia cuộc tỷ thí Thanh Phong kỳ viện."
"Ngươi mang bộ cờ bằng ngọc này đến làm gì?" Quận chúa khó hiểu hỏi.
"Hồi Quận chúa." Cố Khiên cười cười nói: "Hôm đó A Khâm nói, bảo tại hạ đến chơi ván cờ này cùng Tam cô nương, đều là do Tam cô nương vô duyên tham gia cuộc tỷ thí của Thanh Phong kỳ viện, cho nên tại hạ đến đánh cờ với nàng. Nếu bàn cờ này là của Thanh Phong kỳ viện, vậy thì lấy bộ cờ này làm phần thưởng. Nếu là tại hạ không thể thắng được Tam tiểu thư, bộ cờ bằng ngọc này liền thuộc sở hữu của Tam tiểu thư."
Quận chúa đầu tiên sửng sốt, lập tức lắc đầu nói: "Quân tử không đoạt thứ người khác thích. Lục Lang, ngươi có thể đến chơi cờ với Tuyết Quân, đã rất hãnh diện rồi, không cần cái này chứ?"
"Không phải, Quận chúa." Cố Khiên mỉm cười nói, "Đây cũng không phải là đoạt thứ người khác thích. Nếu là trò chơi, đương nhiên phải có thưởng có phạt. Mà tại hạ và Tam cô nương nhân ván cờ này của Thanh Phong kỳ viện tổ chức, không có gì là không thích hợp hơn bộ cờ bằng ngọc của Thanh Phong kỳ viện này."
Nhìn sắc mặt của Quận chúa còn đang do dự, Cố Khiên lại nói: "Thật ra bộ cờ này ta cũng luyến tiếc, đương nhiên là có phần nắm chắc nên ta mới dám lấy nó ra làm phần thưởng."
Những lời này rõ ràng là không để Lăng Tuyết Quân vào mắt.
Lăng Tuyết Quân trong lòng nổi lên một trận vô danh, "Rầm" đứng dậy, nói với Cố Khiên: "Được rồi! Nếu Tuyết Quân may mắn có thể thắng, mong Cố công tử nhịn đau bỏ thứ yêu thích!"
"Đâu có, đâu có." Cố Khiên mỉm cười nhìn Lăng Tuyết Quân, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.
Thấy dáng vẻ của hắn như vậy, Lăng Tuyết Quân cảm giác có chỗ nào đó không đúng. Nhưng mình cũng không biết rốt cuộc hắn đang giở trò gì, chỉ cảm thấy mình giống như rơi vào bẫy hồ ly.
"Nương, vậy con dẫn A Khiên và Tuyết Quân đến thư phòng." Lăng Khâm nói.
"Được." Quận chúa gật gật đầu, cười nói, "Để Vạn Hiển đến chỗ ta lấy nhất phẩm trân cho hai vị công tử thưởng thức."
Nhất phẩm trân là lá trà cực kỳ quý hiếm, mỗi năm chỉ có mấy chục cân, chỉ có Hoàng đế, Thái hậu mới có. Thái hậu đau lòng Quận chúa, hàng năm đều đem trà của mình chia cho nàng một nửa. Nghe được Quận chúa lấy ngự phẩm Hương Trà đến chào hỏi mình và Cố Khiên, La Lâm không khỏi líu lưỡi, lặng lẽ nói với Cố Khiên: "Lục Lang, xem ra hôm nay ta may mắn có thể thưởng thức được loại trà trân quý này, có thể xem như dính phúc khí của ngươi."
Cố Khiên mỉm cười, không nói gì.
Mọi người hành lễ cáo biệt với Quận chúa, liền đi đến thư phòng. Trên đường đi, Lăng Tuyết Quân thừa dịp Lăng Khâm và La Lâm đều không chú ý, lặng lẽ nói với Cố Khiên: "Ván cờ này phải đạt được một ván trong phần còn lại của ván đấu của chúng ta."
Cố Khiên nhìn nàng một chút, khóe miệng cong lên, đáp: "Được."
Thấy hắn đồng ý, Lăng Tuyết Quân cũng không nói nhiều, liền đi nhanh vài bước, cùng Lăng Khâm đi một đường.
Đến thư phòng, Lăng Khâm sai người cầm bàn cờ, Cố Khiên lấy bộ cờ bằng ngọc ra, đặt ở hai bên bàn cờ.
Cách một đời, Lăng Tuyết Quân không nghĩ tới mình và Cố Khiên còn có thể ngồi cùng một chỗ dùng bộ cờ bằng ngọc này để đánh cờ, quả nhiên là ý trời trêu người mà. Nàng ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, làm cho tâm trí mình từ từ bình tĩnh lại. Hai người đoán hạt, Lăng Tuyết Quân cầm quân trắng, Cố Khiên cầm quân đen, liền bắt đầu chém giết.
Lăng Khâm và La Lâm thì ngồi một bên cờ chiến.
Nhưng La Lâm lúc này làm gì có tâm tư xem cờ? Nghĩ đến mình đến phủ Quận chúa, ngồi một lúc lâu, ngay cả bóng dáng của Lăng Ngọc Nhu cũng không nhìn thấy, trong lòng như mèo cào. Thật sự nhịn không được, hắn vụng trộm hỏi Lăng Khâm: "A Khâm, sao Nhị cô nương không đến xem cờ?"
Lúc này, một trái tim của Lăng Khâm đều ở trên bàn cờ. Nhìn thế cục trên bàn cờ sóng ngầm dâng trào, chính là lúc hưng phấn, liền thuận miệng đáp: "Ngọc Nhu sáng sớm đã đến chỗ Đàm phu nhân, hôm nay sẽ về trễ một chút."
Cái gì? La Lâm trợn mắt há hốc mồm, lần này mình lại chạy trốn không? Không phải Ngọc Nhu biết mình sắp tới, cố ý trốn tránh mình chứ? Nghĩ tới đây, trong lòng La Lâm càng thêm sầu khổ, một mình ngồi một bên tức giận một lát, thật sự nhàm chán, đành phải thu hồi tâm tư, cẩn thận quan sát Lăng Tuyết Quân cùng Cố Khiên chơi cờ.
Ngay từ đầu, La Lâm vì trong lòng treo Ngọc Nhu, không thấy Lăng Tuyết Quân và Cố Khiên chơi cờ, bây giờ biết tìm Ngọc Nhu cũng vô vọng, cũng cẩn thận quan sát cờ. Vừa nhìn, hắn mới phát hiện ra biểu hiện của Lăng Tuyết Quân trên bàn cờ hôm nay, so với ngày đó ở Thảo Lư, quả thực như hai người khác nhau, không chỉ xuất chiêu hung ác, hơn nữa chiêu đánh thẳng vào chỗ yếu điểm của Cố Khiên. Cũng may Cố Khiên cũng là một cao thủ, phòng thủ cẩn thận, lúc hiểm thì chuyển hóa hiểm thành an, mặc cho Lăng Tuyết Quân dùng hết mười tám loại võ nghệ, cũng không thể làm gì được hắn.
Nhìn xuống ván cờ, tâm tình La Lâm theo thế cục thăng trầm, hoảng hốt đổ một thân mồ hôi. Sắc mặt của hai người ở hai đầu bàn cờ kia rất tự nhiên.
Hai người đi xuống đến nước cuối cùng, nhưng không ai nhận thua. Cuối cùng Lăng Khâm đếm, Lăng Tuyết Quân và Cố Khiên hạ thành hòa cục.
Lăng Tuyết Quân sửng sốt. Lần trước ở Linh Giác Tự đã cùng hắn hạ một ván cờ hòa, sao mà lúc này lại hạ cờ hòa? Cái này, cái này cũng quá kì bí thế?
Vừa nghĩ đến mình không thể thắng Cố Khiên, thắng được bộ cờ bằng ngọc ấy, trong lòng Lăng Tuyết Quân có vài phần tiếc nuối. Đang lúc nàng âm thầm thương nhớ nó, Cố Khiên đặt quân cờ vào trong tứ, đậy kỹ, rồi bỏ vào hộp, sau đó đẩy cái hộp đến trước mặt nàng, nói: "Tam tiểu thư, bộ cờ này giao cho ngươi."
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân sửng sốt, hỏi: "Ta vẫn chưa thắng ngươi, vì sao lại đưa cờ cho ta?"
Cố Khiên cười nói: "Lúc trước đã nói rồi, nếu không thể thắng cô nương, thì phải tặng bộ cờ bằng ngọc này cho cô nương. Hiện giờ hai người ta và ngươi hạ một ván cờ hòa, tất nhiên không có thắng cô nương, bộ cờ này cũng đương nhiên thuộc về cô nương."
Lăng Tuyết Quân ngẩn người: "Cái này..."
Cố Khiên mỉm cười: "Tam cô nương, nhớ cất kỹ."
Lăng Tuyết Quân do dự một lát, lắc đầu, nói, "Ta không thể thắng công tử, không thể chịu được." Nói xong liền đẩy cờ về.
"Ta ngay từ đầu đã định ra quy củ, Tam tiểu thư và Quận chúa cũng đồng ý." Cố Khiên mỉm cười nói, "Nếu Tam tiểu thư không chịu muốn nước cờ này, ngược lại có vẻ đang nói tại hạ không giữ lời."
Mặc dù Lăng Tuyết Quân rất muốn bộ cờ bằng ngọc này, nhưng đánh một ván hòa với Cố Khiên liền thắng được bộ cờ này, nàng luôn cảm thấy không tốt lắm. Vì vậy, nàng nói với Cố Khiên: "Trò chơi chiến thắng luôn đến từ người thắng cuộc. Tuyết Quân không giành chiến thắng, đương nhiên không thể chấp nhận được."
"Nhưng ngay từ đầu ta đã nói, ta không thể thắng Tam tiểu thư, coi như Tam tiểu thư thắng." Thái độ của Cố Khiên kiên quyết.
"Nào có cách nói như vậy?" Lăng Tuyết Quân dở khóc dở cười.
"Ta nói có thì có!" Nói xong Cố Khiên đẩy bộ cờ bằng ngọc đến trước mặt Lăng Tuyết Quân.
"Không được." Lăng Tuyết Quân lại muốn đẩy cờ trở về.
Đúng lúc này, La Lâm khẽ cười nói: "Ai, hai người các ngươi đều không cần bộ cờ này, vậy ta cầm nha." Nói xong, La Lâm liền vươn tay muốn đi cướp cờ kia.
"Bỏ tay ra!" Lăng Khâm vỗ nhẹ vào tay La Lâm, sau đó đem cờ đẩy về trước mặt Lăng Tuyết Quân, nói, "Nếu A Khiên đã nói hắn thua muội, muội cũng đừng khách khí nữa, cứ nhận đi."
Lăng Khâm từ lâu đã phát hiện Cố Khiên không bình thường với Lăng Tuyết Quân, nếu hắn muốn dùng nước cờ này để lấy lòng muội muội nhà mình, mà Lăng Tuyết Quân lại dường như rất nhớ nước cờ này, vậy thì nhận đi.
Lăng Tuyết Quân quả thật rất muốn có bộ cờ bằng ngọc mang theo rất nhiều hồi ức kiếp trước của mình, thấy Lăng Khâm đi ra nói chuyện, cũng thuận nước đẩy thuyền nói: "Vậy, Tuyết Quân liền cung kính không bằng tuân lệnh!"
Cố Khiên cười xán lạn: "Tam tiểu thư khách khí rồi."
Nhìn Cố Khiên thua bộ cờ bằng ngọc, mà vẻ mặt còn vui mừng, La Lâm cảm giác trong đó tất nhiên có chút cổ quái.
Lăng Tuyết Quân giao hộp cho Thanh Nha đang chờ ở một bên, sau đó đứng dậy, nói với Lăng Khâm: "Tứ ca, muội muốn quay về."
"Ừm." Lăng Khâm gật gật đầu, "Muội về đi."
Lăng Tuyết Quân đứng dậy, hành lễ cáo biệt với cố Khiên, La Lâm, liền trở về Vịnh Hà viện.
Vừa vào phòng, nàng liền bảo Thanh Nha đóng cửa lại, để mình một mình ở trong phòng. Nàng ngồi xuống trước bàn, nhìn cái hộp đựng cờ bằng ngọc kia, do dự một lúc lâu, sau đó vươn tay, từ trong hộp lấy ra bộ cờ bằng ngọc kia. Vừa nhìn thấy bộ cờ bằng ngọc này, nhiều chuyện kiếp trước lại xuất hiện trước mắt nàng, trong lòng nhất thời không khỏi xúc động muôn vàn.
Nàng từ từ mở kì tứ bằng sứ ra, tay đưa vào trong tứ, nhẹ nhàng vuốt quân cờ đó, cảm giác xúc cảm lạnh lẽo mềm mại trượt trên đầu ngón tay mình. Nàng nhắm mắt lại, cầm một quân cờ lên, giờ khắc này, nàng dường như trở về kiếp trước, đang cầm quân cờ lại đánh cờ với Cố Khiên.
Đột nhiên, trước mắt nàng lại xuất hiện dáng vẻ Cố Khiên đỏ mắt mắng mình là độc phụ rắn rết. Trong lòng nàng hoảng hốt, liền tỉnh lại.
Tại sao lại nghĩ về hắn? Lăng Tuyết Quân, đừng ngốc nữa. Ngươi ngàn vạn lần đừng thấy hắn dùng bộ cờ bằng ngọc này mua chuộc, hắn là người quen tạo ấn tượng tốt về vẻ bề ngoài nhất, đối xử với ai cũng là dáng vẻ ôn hòa như ngọc như thế.
Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân vội vàng bỏ kì tứ lại vào trong hộp, sau đó đem cái hộp đặt ở đáy hòm.
Không có được bộ cờ bằng ngọc này, thì lại muốn đạt được nó. Nhưng bây giờ vào trong tay mình, lại cảm thấy đồ vật thương tình, tốt hơn là không cần. Diệp Công Thích Rồng[1], là đang nói mình sao?
[1] Diệp Công thích rồng: chỉ ra sự yêu thích bên ngoài, còn thực chất bên trong thì không. Do tích Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng. Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy. Ví với trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế lại không như vậy.
Vào tháng 6, thời tiết ngày càng nóng hơn. Cho dù thả băng ở trong phòng, cũng sắp không cảm thấy được một tia khí lạnh.
Dân chúng sợ nóng, Hoàng đế cũng sợ nóng. Đến giữa tháng 6, Hoàng đế quyết định đến núi Vân Diên để tránh nóng.
Mặc dù Vân Diên Sơn cách kinh thành không tới hai trăm dặm, nhưng nơi đó núi cao nước mênh mông, rừng sâu cỏ dày, cho dù ở Lương Tinh cũng cực kỳ mát mẻ. Do đó, các hoàng đế Bắc triều cứ đến giữa tháng 6 lại đến núi Vân Diên để tránh nóng.
Để thuận tiện cho các đại thần thị giá, bốn phía hành cung Vân Diên Sơn xây rất nhiều sơn trang tránh nóng, dùng làm nơi ở cho quan viên đi theo và người nhà của họ. Quận chúa và Thái hậu, Hoàng đế có mối quan hệ thân thiết, tự nhiên hàng năm đều ở trong danh sách nhân viên[2] đi theo.
[2] Đây là bản convert ghi nhân viên, mình cũng không biết chuyển sang từ Hán Việt như nào TT^TT
Hoàng đế đi tránh nóng, luôn đi vào tháng sáu, tháng chín trở về, và thi Hương ba năm một lần được tổ chức vào tháng Tám. Cho nên, Lăng Khâm năm nay muốn tham gia kỳ thi Hương thì chỉ có thể ở lại kinh thành. Vốn dĩ Quận chúa cũng tính ở lại bồi Lăng Khâm, nhưng Thái hậu luyến tiếc nàng, nàng đành phải cùng theo Thái hậu, Hoàng đế đoàn đi Vân Duyên Sơn. Nàng lại không yên lòng về Lăng Khâm, liền bảo Lăng Xương Cẩn ở lại kinh thành làm bạn với Lăng Khâm, còn mình chỉ dẫn ba người Lăng Ngọc, Lăng Ngọc Nhu và Lăng Tuyết Quân đi Vân Diên Sơn.
Đêm đó, Quận chúa liền gọi mọi người trong nhà đến Hòa Phong viện, thông báo sự an bài của mình cho mọi người, cũng bảo ba huynh muội Lăng Ngọc và Lăng Ngọc Nhu, Lăng Tuyết Quân thu dọn y phục vật tư, hai ngày sau liền theo xa giá của Hoàng đế cùng nhau xuất phát.
Mặc dù Lăng Khâm rất muốn đi Vân Diên Sơn, tuy nhiên, đường đi gần hai trăm dặm này, một đi một tới quá chậm trễ thời gian, cho nên, hắn cũng chỉ đành nghe theo mẫu thân an bài ở lại kinh thành.
Lăng Khâm muốn thị giá, vốn phải đi Vân Diên Sơn, Lăng Ngọc Nhu sợ nóng, có thể đi Vân Diên Sơn tránh nóng tất nhiên cũng rất vui. Tuy nhiên, Lăng Tuyết Quân vẻ mặt do dự, nhìn Quận chúa, dường như có chuyện muốn nói.
Quận chúa thấy vậy, hỏi: "Tuyết Quân, con có chuyện gì muốn nói à?"
Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu lên, cắn cắn môi, khiếp đảm nói: "Quận chúa, Tuyết Quân có thể không đi Vân Diên Sơn mà ở lại kinh thành được không?"
Quận chúa sửng sốt, hỏi: "Vì sao con không muốn đi Vân Diên Sơn?"
Lăng Tuyết Quân thấp giọng nói: "Đi Vân Diên Sơn gần hai trăm dặm, Tuyết Quân không thích ngồi xe. Không bằng, để cho Tuyết Quân ở lại kinh thành đi. Dù sao ba tháng sau, Quận chúa và nhị tỷ sẽ trở về."
Quận chúa lắc đầu, nói: "Vậy sao được? Ta và Ngọc Nhu đi Vân Diên Sơn, trong phủ này chỉ còn lại bá phụ con và A Khâm ở đây, để cho một cô nương gia một mình ở cùng bọn họ một chỗ, vậy làm sao được? Con và Ngọc Nhu đều phải đi cùng ta."
"Đúng vậy." Lăng Xương Cẩn vuốt râu dưới hàm, nói, "Tuyết Quân, con vẫn nên nghe lời Quận chúa, theo nàng đi Vân Diên Sơn đi. Trong nhà này không có nữ trưởng bối, con không thể lưu lại, ta và A Khâm lại là bá phụ và huynh trưởng của con, con một mình ở lại với chúng ta cùng một chỗ, thật sự cũng không ổn lắm."
Lăng Tuyết Quân cũng biết, Quận chúa đi rồi, mình và Lăng Xương Cẩn, Lăng Khâm ở lại trong phủ, quả thật không ổn, nhưng nàng có một loại sợ hãi khó hiểu với Vân Diên Sơn, thật sự không bao giờ muốn đi nơi đó nữa. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, Quận chúa và Lăng Xương Cẩn đều nói như thế, nàng cũng không thể có dị nghị nữa, đành phải gật đầu đáp: "Tuyết Quân nghe Quận chúa và bá phụ an bài là được."
Quận chúa vừa nghe, lúc này mới gật đầu mỉm cười.
Đêm đó, Lăng Tuyết Quân nằm trên giường, trằn trọc, không thể ngủ được. Chuyến đi Vân Diên Sơn kiếp trước đã thay đổi vận mệnh của ba người nàng, Cố Khiên và Ngô Linh. Kiếp này, đi Vân Diên Sơn, vận mệnh của mình có thể lại bị thay đổi không?