*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: dzitconlonton
Ngày hôm sau, Lăng Tuyết Quân cùng Lăng Khâm đi Bạch Lộc thư viện. Bạch Lộc thư viện nằm ở vùng ngoại ô phía đông kinh thành, kiếp trước, Lăng Tuyết Quân từng tới nơi này vô số lần, cho nên, lại một lần nữa bước vào cửa thư viện, trong lòng nàng không khỏi cảm khái vạn phần.
Lăng Khâm cho rằng nàng không biết đường, liền dẫn nàng đến nữ học bên kia. Lúc hai huynh muội đến, Nhạc phu nhân đang chuẩn bị giảng bài, thấy Lăng Khâm dẫn Lăng Tuyết Quân đi tới, bà vội vàng buông quyển sách trong tay xuống nghênh đón.
Lăng Khâm đi tới trước mặt Nhạc phu nhân, thi lễ, cung kính nói: "Phu nhân, đây chính là Tam muội Lăng Tuyết Quân nhà ta."
Lăng Tuyết Quân vội vàng hành lễ nói: "Tuyết Quân đã gặp phu nhân."
"Lăng cô nương không cần đa lễ, mau mau đứng lên." Nhạc phu nhân vội vàng đỡ nàng dậy.
Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nhạc phu nhân kiếp trước đối với mình như hiền mẫu, nếu đứng trước mặt mình, ánh mắt không khỏi có chút ẩm ướt..
Mà khi Nhạc phu nhân nhìn thấy Lăng Tuyết Quân, giống như Quận chúa, cũng cảm thấy trên người vị cô nương này có một loại cảm giác rất quen thuộc, dẫn dắt bà không thể không yêu thích nàng. Bà kéo tay Lăng Tuyết Quân, ôn nhu nói: "Hôm qua nghe một nữ đệ tử của ta thuật lại bài thơ đêm đó của Lăng cô nương ở biệt viện Tề vương, ta rất thích."
"Phu nhân nâng đỡ." Lăng Tuyết Quân mỉm cười nói.
"Lăng cô nương văn tài xuất chúng, không cần quá khiêm tốn." Nhạc phu nhân cười dừng một lát, lại nói: "Đúng rồi, ta thích nhất là câu 'gió hoàng hôn thổi đỏ cả mặt đất'. Ý cảnh này quả thực rất đẹp."
Lăng Tuyết Quân cười cười.
"Đúng rồi, ngươi có biết đối thơ không?" Nhạc phu nhân lại hỏi.
"Biết một chút." Lăng Tuyết Quân gật đầu.
Nhạc phu nhân cúi đầu trầm tư một lát, nói: "Họa Mi sinh trăng non."[1]
Lăng Tuyết Quân giật mình một chút, lập tức đáp: "Điểm môi giống nhụy đầu."[1]
Nhạc phu nhân nói: "Cá nước trong đọc trăng."[1]
"Núi tĩnh rừng ngập sáng."[1] Lăng Tuyết Quân nói.
"Tiếng tiêu xa hô Quan Sơn Nguyệt*."[1] Nhạc phu nhân nói.
Lăng Tuyết Quân đáp: "Vần sáo rung trời dưới đáy nước."[1]
Thấy mình đúng vài câu thơ, Lăng Tuyết Quân nhanh chóng đối lại, Nhạc phu nhân không khỏi gật đầu, cười nói: "Được, quả nhiên cô nương là văn tài tốt."
"Tạ phu nhân khen ngợi." Lăng Tuyết Quân rũ mắt nói.
Nhạc phu nhân lại nói: "Đúng rồi, sáng nay ta vừa vẽ xong một bức tuyết mai đồ[2], còn chưa kịp đề thơ, Lăng cô nương giúp ta xem một chút được không?"
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân nhẹ giọng nói: "Mong phu nhân không ghét bỏ, Tuyết Quân nguyện ý thử một lần."
Thấy Lăng Tuyết Quân lạc quan hào phóng, không hề sợ hãi, Nhạc phu nhân tán thưởng gật gật đầu, sai người lấy bức tranh ra. Thị nữ mở bức tranh ra, Lăng Tuyết Quân tiến lên nhìn, chỉ thấy một cành mai lạnh lẽo ngạo nghễ chiếu vào trong mắt, trên cánh hoa đỏ ửng ngậm tuyết mới, nhẹ nhàng ngửi một cái, dường như có hương hoa mai đi theo vào chóp mũi.
"Lăng cô nương, thỉnh làm thơ cho tác phẩm vụng về của ta." Nhạc phu nhân cười nói.
Lăng Tuyết Quân suy nghĩ một lúc lâu, chậm rãi ngâm nói: "Vài đài hoa ngậm tuyết, ngọn trơ trọi khó mà vẽ được cốt cách (cái hồn của cây). Trong hương thơm chợt nảy một vần, thanh cao quá nên chẳng thấy lạnh."[4] Ngâm xong, vẻ mặt nàng thấp thỏm nhìn Nhạc phu nhân, cũng không biết bài thơ mình làm có thể khiến Nhạc phu nhân hài lòng hay không.
Nhạc phu nhân cúi đầu trầm tư một lát, lập tức cười cười, vươn tay cầm lấy bút trên bàn, chấm mực lên trong mực.
Thấy cảnh này, Lăng Tuyết Quân cho rằng Nhạc phu nhân không thích bài thơ mình làm, muốn làm một bài khác, trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Không nghĩ tới, sau khi Nhạc phu nhân nhấc bút lên, lại đưa tới trước mắt nàng.
Nàng ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Nhạc phu nhân.
Nhạc phu nhân mỉm cười nói: "Nếu đã làm xong, vì sao không đề lên?"
Lăng Tuyết Quân sửng sốt một lúc lâu, mới phản ứng lại, không khỏi kinh hỉ nói: "Phu nhân, người thật sự để Tuyết Quân đề thơ trên tranh của người sao?"
"Tại sao không?" Nhạc phu nhân nhướng mày, nói, "Ý cảnh của bài thơ này của ngươi rất phù hợp với ý cảnh của bức tranh này của ta. Ta không biết lý do gì để không cho phép ngươi đề."
Lăng Tuyết Quân vội vàng hành lễ, nói: "Đa tạ phu nhân không ghét bỏ."
"Lăng cô nương nói gì vậy, ngươi nguyện ý đề thơ cho ta, nên là ta cảm tạ ngươi mới đúng." Nhạc phu nhân vội vàng buông bút xuống, đỡ nàng dậy, "Được rồi, đừng đa lễ nữa, đến đây, đề thơ đi."
"Vâng." Lăng Tuyết Quân gật gật đầu, sau đó mới cầm bút lên, đem bài thơ mình đã làm lúc nãy đề lên trên tranh của Nhạc phu nhân.
Chuyện Lăng Tuyết Quân đề thơ cho Nhạc phu nhân rất nhanh liền truyền ra ngoài kinh thành. Phải biết rằng, người có thể đề thơ trên tranh của Nhạc phu nhân rất ít, đều là mấy vị đại nho đương thời. Thanh danh của Lăng Tuyết Quân vang lên trong kinh thành, đã có người tỏ vẻ có ý nguyện kết thân.
Thế nhưng, trong lòng Lăng Tuyết Quân vẫn nghĩ muốn kết thân với La gia, cho nên khi Quận chúa đến thăm dò lời nói của nàng, nàng vẫn không nhả ra. Ngược lại, Quận chúa còn được khai sáng ở việc này, huống chi nàng cũng không phải rất hài lòng chuyện mấy nhà kia cố ý nguyện kết thân, cũng tùy Lăng Tuyết Quân vậy.
Một ngày, Lăng Xương Cẩn trở về từ quan nha, đề cập với Quận chúa, nói qua mấy ngày nữa mình sẽ đi xa một chuyến.
Quận chúa vừa nghe xong, lông mày nhấc lên, hỏi: "Thái hậu sắp làm đại thọ rồi, chàng còn muốn đi đâu nữa? Kịp trở về làm thọ thái hậu không?"
Lăng Xương Cẩn cười cười nói: "Chính là vì thái hậu tháng sau muốn làm đại thọ, ta mới muốn đi chuyến này. Nam triều bên kia phái Thất hoàng tử Ngô vương Chu Nguyên đến chúc thọ Thái hậu, bệ hạ lệnh cho ta đi biên giới sông nghênh đón hắn vào kinh thành."
"À." Lúc này, Quận chúa mới thoải mái.
Nghe Lăng Xương Cẩn nói xong, mí mắt của Lăng Tuyết Quân giật giật.
Kiếp trước cũng có chuyện Thất hoàng tử Nam triều đến chúc thọ Thái hậu, lúc ấy cũng do Lăng Xương Cẩn đi nghênh đón Chu Nguyên, nhưng mà khi ông vừa đi thì lại xảy ra chuyện lớn.
Nam triều và Bắc triều đều là thiên hạ của người Hán, một trăm năm trước, hai triều đại kết minh chia sông mà trị, hơn trăm năm qua, hai bên tuân thủ ước định cũng sống yên ổn vô sự. Gặp phải lễ mừng trọng đại, hai triều còn phái sứ thần chúc mừng lẫn nhau.
Ngô vương Chu Nguyên là nhi tử thứ bảy của Tĩnh An Đế Nam triều, là do sủng quan hậu cung Hứa quý phi sinh ra, mà Thái tử Chu Thanh là do Vương hoàng hậu sinh ra. Bởi vì Tĩnh An đế sủng ái Hứa quý phi, yêu ai yêu cả đường đi, vốn đối với coi trọng Chu Nguyên rất nhiều, hơn nữa thuở nhỏ Chu Nguyên thông minh lanh lợi, càng là thâm nhập vào lòng Tĩnh An Đế, Nam triều một lần truyền ra Tĩnh An Đế muốn phế đích lập thứ, nhưng mà kết quả vẫn không được.
Lần này đại thọ của Thái hậu Bắc triều, Tĩnh An Đế phái nhi tử yêu thích của mình đến chúc mừng, cũng cho thấy Nam triều coi trọng Bắc triều. Lễ thượng lui tới, Bắc triều liền phái lễ quan đi biên giới sông nghênh đón. Lăng Xương Cẩn không chỉ đảm nhiệm chức vụ cao ở Lễ bộ, hơn nữa còn là phu quân của Quận chúa, tất nhiên là người thích hợp nhất. Vì vậy, nhiệm vụ nặng nề này rơi vào ông.
Sau khi Lăng Xương Cẩn nhận được Chu Nguyên, một đường phong trần liền chạy về kinh thành. Không ngờ đêm trước khi đến kinh thành, Chu Nguyên bị thích khách đâm chết ở dịch quán. Tĩnh An Đế mất nhi tử mình yêu quý nhất, rất bi thương, càng bởi vậy trở mặt với Bắc triều, phát binh tấn công Bắc triều.
Kiếp trước, chính là lúc loạn thế này, Cố Khiên theo phụ thân xuất chinh chống lại Nam triều tấn công, lập được đại công, từ đó một đường lên mây, chưa tới hai mươi tuổi đã làm Trung Vũ tướng quân chính tứ phẩm. Tĩnh An Đế mất nhi tử coi trọng nhất, lại bị bại trận dưới tay phụ tử Cố gia, tức giận công tâm liền băng hà.
Sau khi Thái tử Chu Thanh đăng cơ, Bắc triều biết Chu Thanh vốn bất hòa với Chu Nguyên, liền phái người đi Nam triều hòa đàm, yêu cầu Nam triều rút binh, hai triều cố thủ minh ước của tổ tiên. Tuy nhiên, dù sao hoàng tử Nam triều Chu Nguyên cũng chết ở Bắc triều, lại nói tiếp Bắc triều cũng có chút thiệt thòi, cuối cùng Bắc triều bồi thường một trăm vạn lượng bạc cho Nam triều làm quân phí, lúc này hai bên mới chân chính ngừng chinh chiến nhau.
Bởi vì Lăng Xương Cẩn làm việc không hiệu quả, theo luật lệ không chết thì cũng phải lưu đày ba ngàn dặm. Hoàng đế nể mặt Quận chúa, hạ thủ lưu tình, chỉ hạ hắn xuống năm cấp. Vì vậy, tiền đồ của Lăng Xương Cẩn bị hủy hết, bị đả kích nặng nề, từ đó về sau không gượng dậy nổi, ngay cả Lăng Ngọc và Lăng Khâm cũng bị ông liên lụy, lúc làm quan chỉ mưu đồ nhàn rỗi, hai huynh đệ trống rỗng có đầy bụng tham vọng không cách nào thi triển, liền buồn bực không vui.
Nghĩ đến kiếp trước bởi vì nghênh đón Chu Nguyên mà mang đến cho Lăng gia một cửa vận mệnh, tim của Lăng Tuyết Quân đập nhanh. Nếu kiếp này, vẫn là Lăng Xương Cẩn đi nghênh đón Chu Nguyên, một khi Chu Nguyên vẫn bị người hại, mọi chuyện của kiếp trước đều sẽ lặp lại.
Thế nhưng, nàng lại không dám đem sự thật kiếp trước nói cho Lăng Xương Cẩn và Quận chúa, bọn họ nhất định sẽ cho rằng mình bị phát điên, không chỉ sẽ không tin mình mà còn có thể giữ kín phòng bị với mình.
Vậy phải làm sao bây giờ mới tránh được điều xấu đây?
Lăng Tuyết Quân cau mày suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên, trước mắt nàng sáng ngời, trong lòng liền có chủ ý. Nàng ngẩng đầu, cười nói với Lăng Xương Cẩn: "Nếu bá phụ sắp đi xa, Tuyết Quân ngày mai liền đi Linh Giác tự, vì bá phụ cầu lá bùa bình an."
Lăng Xương Cẩn nhìn Lăng Tuyết Quân, mỉm cười gật đầu, nói: "Tuyết Quân thật có tâm."
Lăng Tuyết Quân mỉm cười không nói.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng Lăng Tuyết Quân đã ra ngoài đi Linh Giác tự.
Vừa mới vào cửa chùa, liền thấy Trí Minh dẫn mấy tiểu sư đệ ở trong viện quét dọn. Lăng Tuyết Quân lưu Thanh Nha lại bên cửa, sau đó bước nhanh đến trước mặt Trí Minh, lớn tiếng gọi: "Trí Minh sư phụ."
Trí Minh ngẩn ra, ngẩng đầu lên, thấy Lăng Tuyết Quân đứng ở trước mặt, liền vừa mừng vừa sợ: "Lăng cô nương, ngươi tới rồi à?"
"Vâng." Lăng Tuyết Quân mỉm cười gật đầu, "Trí Minh sư phụ còn đang bận à?"
"Sắp quét dọn xong rồi." Trí Minh lại hỏi, "Lăng cô nương hôm nay đến đây, nhưng là tìm sư phụ?"
"Cũng không phải vậy." Lăng Tuyết Quân nhìn Trí Minh, vẻ mặt tươi cười xán lạn, "Hôm nay ta đến đây, là tới tìm Trí Minh sư phụ ngươi."
"Tìm ta?" Trí Minh đầu tiên là sửng sốt, lập tức sắc mặt hơi đỏ lên, cứng lưỡi nói, "Lăng, Lăng cô nương tìm ta, là có việc?"
Lăng Tuyết Quân nhìn trái nhìn trái, thấy không có ai tới gần, sau đó nghiêng người, tới gần bên tai Trí Minh nói: "Sư phụ Trí Minh, ngài có thể giúp ta lén lấy một ký văn[5] ra ngoài không."
Nghe vậy, Trí Minh kinh ngạc nói: "Lăng cô nương, ngươi muốn ký văn làm gì?"
Sắc mặt của Lăng Tuyết Quân có chút khó xử nói: "Cái này, thứ cho ta không thể nói cho ngươi biết." Nàng ngẩng đầu, thấy sắc mặt của Trí Minh có vài phần do dự, lại hỏi, "Trí Minh sư phụ, ngươi có thể giúp ta việc này không?"
Trí Minh do dự một lát, nói: "Được ngược lại là được, chỉ là, ngươi sẽ không dùng ký văn này đi hại người chứ?"
"Tuyệt đối sẽ không hại người!" Lăng Tuyết Quân vội vàng nói: "Ta đây là muốn cứu người!"
"Tốt!" Trí Minh gật gật đầu, "Vậy ta sẽ giúp Lăng cô nương đi lấy ký văn."
Lăng Tuyết Quân mừng rỡ nói: "Đa tạ Sư phụ Trí Minh."
Trí Minh gọi một tiểu đệ tử tới, đưa chổi trong tay cho hắn, nói: "Ta dẫn vị nữ thí chủ này đi xin ký văn, lát nữa sẽ trở về, các ngươi quét dọn sân sạch sẽ rồi trở về buổi học buổi sáng!"
"Đã biết, sư huynh." Tiểu đệ tử tiếp nhận chổi, trên mặt viết đầy hai chữ nghe lời.
"Lăng cô nương, chúng ta đi thôi." Trí Minh quay người lại, nói với Lăng Tuyết Quân.
"Được." Lăng Tuyết Quân gật gật đầu, liền cùng Trí Minh đi về phía đại điện.
Đi tới trước cửa đại điện, Trí Minh nói với Lăng Tuyết Quân: "Lăng cô nương, ngươi chờ bên ngoài một chút, ta đi vào thay ngươi lấy ký văn."
"Làm phiền Trí Minh sư phụ." Lăng Tuyết Quân cười tủm tỉm nhìn hắn.
Trí Minh cười cười với nàng, sau đó liền đi vào điện, không lâu sau, hắn quay lại, trong tay cầm một tờ ký văn.
"Nhanh như vậy ư?" Không nghĩ tới Trí Minh thuận lợi lấy được ký văn như vậy, Lăng Tuyết Quân có chút kinh ngạc. Nàng nghĩ rằng sẽ mất một thời gian mới quay lại được.
"Ta nói với sư thúc, Lăng cô nương lấy ký văn này là dùng để cứu người, sư thúc liền bảo ta cầm một cái đi ra." Nói xong, Trí Minh đưa ký văn cho Lăng Tuyết Quân.
Lăng Tuyết Quân đưa tay nhận ký văn, cười nói: "Sư thúc ngươi thật đúng là người tốt a."
"Xuất gia, lấy từ bi làm bản hoài mà." Trí Minh vẻ mặt nghiêm túc nói.
Thấy bộ dáng nghiêm trang của Trí Minh, Lăng Tuyết Quân bật cười, nói: "Biết rồi, ngươi và sư thúc đều là người xuất gia từ bi."
Trí Minh sờ sờ đầu, nhút nhát nở nụ cười.
"Trí Minh, Lăng cô nương, các ngươi ở đây làm gì?"
Một thanh âm trong trẻo của một nam tử truyền tới.
Lăng Tuyết Quân và Trí Minh nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy người tới, không khỏi giật mình.
Trí Minh phục hồi tinh thần trước, vội vàng cười nghênh đón, nói: "A Khiên, sao hôm nay ngươi lại tới đây?"
"Ta tới tìm đại sư." Cố Khiên trong miệng đáp Trí Minh nhưng ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Quân.
Lần trước chia tay ở hội hoa đào Nam Sơn, đã hơn mười ngày. Hôm nay đột nhiên vừa nhìn thấy Cố Khiên, nghĩ đến chuyện thả chén rượu hoa đào, Lăng Tuyết Quân không khỏi có chút xấu hổ.
Cố Khiên ngược lại thần thái tự nhiên, nói với Lăng Tuyết Quân, "Lăng cô nương, nếu như tại hạ nhớ không lầm, có phải chúng ta còn có hai ván cờ chưa chơi hay không?"
"A?" Lăng Tuyết Quân vừa nghe, không khỏi ngẩn ra.
Cố Khiên nhìn nàng cười tủm tỉm nói: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng hôm nay chúng ta liền đánh hai ván cờ còn lại này đi."
Bản gốc:
"画眉生新月,
点唇似初蕊
水清鱼读月,
山清林沐光.
萧声遥呼关山月,
笛韵震破水底天."
Hán Việt:
"Họa Mi sinh tân nguyệt,
Điểm thần tự sơ nhị.
Thủy thanh ngư độc nguyệt,
Sơn thanh lâm mộc quang.
Tiêu thanh diêu hô Quan Sơn Nguyệt,
Địch vận chấn phá thủy để thiên."
Dịch thô:
"Họa Mi sinh trăng non,
Điểm môi giống nhụy đầu.
Cá nước trong đọc trăng,
Núi tĩnh rừng ngập sáng.
Tiếng tiêu xa hô Quan Sơn Nguyệt*,
Vần sáo rung trời dưới đáy nước."
*Quan Sơn Nguyệt ở đây có thể đang nói về bài thơ "Quan Sơn Nguyệt" của Lý Bạch.
[2] Bức Tuyết Mai đồ:
[3] Là bốn câu đầu trong bài thơ "Mai hoa" của Thôi Đạo Dung, bài gốc là
"梅花
數萼初含雪,
孤標畫本難。
香中別有韻,
清極不知寒。
橫笛和愁聽,
斜枝倚病看。
朔風如解意,
容易莫摧殘。"
Hán Việt:
Mai hoa
Sổ ngạc sơ hàm tuyết,
Cô tiêu hoạ bản nan.
Hương trung biệt hữu vận,
Thanh cực bất tri hàn.
Hoành địch hoà sầu thính,
Tà chi ỷ bệnh khan.
Sóc phong như giải ý,
Dung dị mạc tồi tàn.
Dịch nghĩa:
Vài đài hoa ngậm tuyết
Ngọn trơ trọi khó mà vẽ được cốt cách (cái hồn của cây)
Trong hương thơm chợt nảy một vần
Thanh cao quá nên chẳng thấy lạnh
Cành khẳng khiu rủ xuống
Một mình tự sầu tự bệnh
Gió bắc như nói được cốt cách của mai
Bình dị mà chẳng tàn héo.
Nguồn: thivien
[5] Ký văn: đề cập đến câu được sử dụng bởi các tín đồ để giải quyết những nghi ngờ của họ sau khi yêu cầu một vài dấu hiệu. Vì thường được thể hiện dưới dạng thơ nên nó còn được gọi là ký thơ. Các ngôi chùa của các tôn giáo truyền thống Á Đông thường lập các ký văn để các tín đồ đặt câu hỏi, sau khi xin lá thăm thì dấu hiệu tương ứng là "câu trả lời" do Thần và Phật đưa ra.