Editor: dzitconlonton
Quận chúa thấy nha hoàn bên người Thanh Nha của Lăng Tuyết Quân vẻ mặt ngây thơ, sợ nàng chiếu cố không tốt Lăng Tuyết Quân, liền gọi Tưởng ma ma chọn hai thị nữ có năng lực đến hầu hạ nàng. Đợi Lăng Tuyết Quân trở về phòng, Tưởng ma ma phái hai thị nữ tới liền tiến lên chào hỏi nàng. Lăng Tuyết Quân vừa thấy hai người thì chấn động. Hai thị nữ này, lại chính là Bích Trúc và Phi Lan kiếp trước thiếp thân hầu hạ nàng.
Lăng Tuyết Quân vốn tưởng rằng thế sự sẽ thay đổi theo lựa chọn khác của mình, sau khi nhìn thấy Bích Trúc và Phi Lan, trong lòng lại có một tia nghi hoặc. Kiếp trước mình vào phủ Quận chúa không bao lâu, Bích Trúc và Phi Lan liền được phái tới hầu hạ mình, mà kiếp này, mình không đến kinh thành, theo đạo lý, các nàng hẳn là sẽ bị phái đi hầu hạ Lăng Ngọc Nhu mới đúng, không ngờ bảy năm sau mình lại vào kinh, hai người các nàng vẫn đi theo mình. Xem ra, có một số việc cũng sẽ không theo sự thay đổi của mình mà thay đổi, tựa như, duyên phận của mình với Bích Trúc và Phi Lan.
Mặc kệ thế nào, ở kiếp trước Bích Trúc và Phi Lan đối với mình tình thâm ý trọng, ít nhất trong những ngày cuối cùng của nàng, người cùng nàng ở trong viện lạnh lùng chờ chết, chính là các nàng. Cho nên, ở kiếp này, còn có thể cùng Bích Trúc và Phi Lan tiếp tục chủ tớ tình duyên, trong lòng Lăng Tuyết Quân vẫn có vài phần vui mừng.
Bất quá, Phù Lan viện kiếp trước Lăng Tuyết Quân ở lại thì nay Lăng Ngọc Nhu đang ở, Quận chúa an bài nàng ở Vịnh Hà viện bên cạnh.
Đêm nay, Lăng Tuyết Quân nằm trên giường, lại khó ngủ. Cách nhau một đời, rốt cuộc lại trở về nơi này. Mà mục đích nàng đến kinh thành lần này là vì chọn cửa hôn sự.
Đối với hôn sự, Lăng Tuyết Quân cảm thấy mình còn mơ hồ hơn kiếp trước. Kiếp trước, nàng toàn tâm toàn ý chỉ muốn gả cho Cố Khiên, sau khi nghe nói Ngô gia và Cố gia cố ý đính hôn, rồi càng nghĩ cách phá hỏng cửa hôn sự này, cuối cùng mới như ý nguyện gả vào Cố gia. Kiếp này, cửa Cố gia không thể vào được nữa, vậy mình nên gả cho ai đây? Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân liền cảm thấy đau đầu. Nàng phát hiện, ngoại trừ Cố Khiên, thì mình không biết nên gả cho ai.
Nghĩ tới đây, nàng khẽ thở dài một tiếng. Đã đến thì an phận trước đã, chuyện đính hôn từ từ nói sau. Dù sao Lăng Ngọc Nhu còn chưa định thân, mình còn có thời gian từ từ mưu tính.
Ngày hôm sau đúng giờ Mão, Lăng Tuyết Quân liền thức dậy. Tuy rằng cách một đời, nhưng nàng vẫn nhớ rõ quy củ trong phủ Quận chúa. Mỗi ngày đầu buổi sáng, phải đi thỉnh an ở Hòa Phong viện nơi Quận chúa ở.
Từng có một đời ở chung với Quận chúa, Lăng Tuyết Quân biết mỗi ngày đầu giờ Mão sẽ thức dậy, sau khi rửa mặt sẽ tập một bộ ngũ cầm hí trong công phòng bên cạnh, sau đó ăn sáng, sau khi xong hết, thì cũng xấp đến giờ. Lúc này con cháu đến thỉnh an nàng, thời gian không sớm không muộn, vừa vặn đủ. Bởi vậy, Lăng Tuyết Quân dọn dẹp thỏa đáng, tính toán canh giờ, liền chuẩn bị đi tới Hòa Phong viện.
Vịnh Hà viện nơi mà Lăng Tuyết Quân sinh sống tiếp giáp với Phù Lan viện nơi mà Lăng Ngọc Nhu sinh sống, nàng vừa ra cửa thì thấy Lăng Ngọc Nhu đang đi về phía viện của mình.
"Nhị tỷ!" Lăng Tuyết Quân vội vàng gọi nàng ta.
"Tuyết Quân, muội ra ngoài rồi?" Lăng Ngọc Nhu nhìn thấy Lăng Tuyết Quân, vô cùng vui mừng, vội vàng bước nhanh chạy tới, cười nói, "Tỷ còn sợ muội ngủ quên, cố ý tới sớm gọi muội cùng đi thỉnh an buổi sáng với Quận chúa."
Lăng Tuyết Quân cười cười nói: "Ở Phong Dương, lúc này muội cũng sắp đi thỉnh an tổ mẫu, nên cũng đã quen rồi."
"Được rồi, chúng ta cùng đi qua đi." Lăng Ngọc Nhu tiến lên kéo tay Lăng Tuyết Quân, dẫn nàng đi về phía Hòa Phong viện.
Hai tỷ muội giống khi còn bé, tay trong tay đi trong hoa viên lớn như vậy trong phủ Quận chúa. Đầu xuân còn rét lạnh vài phần,nhưng mà tay của Lăng Ngọc Nhu lại vô cùng ấm áp, được nàng ta nắm trong lòng bàn tay, Lăng Tuyết Quân cảm thấy rất thoải mái.
Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu, vụng trộm đánh giá Lăng Ngọc Nhu, phát hiện nàng ta của kiếp này và kiếp trước dường như hoàn toàn không giống nhau. Kiếp trước Lăng Ngọc Nhu tự ti, thẹn thùng, ít nói, khó có thể thân cận với người lạ, mà kiếp này Lăng Ngọc Nhu cử chỉ hào phóng, hành động đoan trang, đối đãi với người khác không khác gì quý nữ thế gia trong kinh.
Nhìn thấy kiếp này của Lăng Ngọc Nhu thay đổi, trong lòng của Lăng Tuyết Quân chân thành cao hứng cho nàng ta, xem ra, bảy năm trước để nàng ta thay mình vào kinh là quyết định đúng rồi. Thế nhưng, nhớ tới hôm qua nhìn thấy nàng và Lăng Khâm nhắc tới Cố Khiên, vẻ mặt có chút ái muội kia, trong lòng nàng đột nhiên có chút bất an. Nàng không hy vọng Lăng Ngọc Nhu đi theo con đường cũ kiếp trước của mình, yêu một nam tử nhất định sẽ không thuộc về mình, loại cảm giác này quá khó chịu. Nàng chỉ hy vọng Lăng Ngọc Nhu còn chưa lún sâu, còn có thể quay đầu lại. Nghĩ tới đây, nàng cười cười với Lăng Ngọc Nhu, thăm dò hỏi: "Nhị tỷ, hôm qua Lục lang Cố gia mà tỷ và Tứ ca nói, thật sự rất quen thuộc với Tứ ca sao?"
"Ừm." Lăng Ngọc Nhu nhìn Lăng Tuyết Quân cười gật đầu, nói, "Cố Lục công tử và cùng đại ca, Tứ ca đều rất tốt, thường đến phủ làm khách."
"À." Lăng Tuyết Quân gật gật đầu, lại hỏi, "Không phải là Nhị tỷ có thể thường xuyên nhìn thấy Cố Lục công tử sao?"
"Cũng không phải thường xuyên gặp mặt." Lăng Ngọc Nhu dừng một chút, nói, "Nhưng mà, vì quan hệ giữa đại ca và Tứ ca nên thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy hắn."
"Vậy, bộ dạng của Cố Lục công tử như thế nào?" Lăng Tuyết Quân hỏi.
Nghe vậy, con ngươi lóe lưu quang của Lăng Ngọc Nhu nhẹ nhàng xoay một cái, sau đó nói: "Nói đến Cố Lục công tử này, chỉ cần một câu là đủ, đó chính là đẹp nhất kinh thành!"
Nghe Lăng Ngọc Nhu khen Cố Khiên như vậy, Lăng Tuyết Quân sửng sốt một chút, một lúc lâu sau mới làm bộ không thèm để ý bĩu môi, nói: "Hắn có nói tốt Nhị tỷ như vậy không?"
"Rốt cuộc hắn như thế nào, ngày khác muội thấy liền biết." Lăng Ngọc Nhu cười khẽ một tiếng, lại nói, "Hơn nữa, nếu hắn không tốt thì các quý nữ trong kinh này làm sao có thể tranh nhau muốn gả cho hắn đây?"
Nghe nói như vậy, ánh mắt của Lăng Tuyết Quân lóe lên, hỏi: "Nhị tỷ cũng muốn gả cho hắn sao?" Sau khi nói xong, nàng bình tĩnh nhìn Lăng Ngọc Nhu, dường như muốn nhìn ra đáp án trên mặt nàng.
Nghe Lăng Tuyết Quân nói vậy, Lăng Ngọc Nhu sửng sốt, lập tức bùm bùm một tiếng, bật cười: "Tam muội, muội nghĩ cái gì vậy? Ta tự biết mình, không có hy vọng xa vời đó."
"Nếu như Nhị tỷ không có tâm tư này, sao hôm qua Tứ ca có thể nói như vậy?" Lăng Tuyết Quân nghĩ đến biểu tình của Lăng Khâm và Lăng Ngọc Nhu hôm qua khi nói đến Cố Khiên, cảm thấy trong đó nhất định có điều kì quái.
"Tam muội muội đã nhìn ra rồi?" Lăng Ngọc Nhu kinh ngạc nói.
Nghe vậy, lòng của Lăng Tuyết Quân trầm xuống. Chẳng lẽ, Lăng Ngọc Nhu thật sự để ý Cố Khiên? Nàng miễn cưỡng cười cười, hỏi: "Nhị tỷ nói một chút xem, rốt cuộc muội nhìn ra cái gì?"
"Tứ ca muốn tác hợp ta cùng Cố Lục Lang nha." Lăng Ngọc Nhu cười khanh khách.
Lăng Tuyết Quân cả kinh, vội vàng hỏi: "Chẳng lẽ muội và Cố Lục công tử có tình ý với nhau?" Nhưng Ngô Linh còn chưa tới kinh thành, nếu nàng ta tới thì sự việc còn không biết sẽ như thế nào. Đến lúc đó, Cố Khiên thay lòng đổi ý thì phải làm sao bây giờ?
"Đó là Tứ ca một bên tình nguyện nghĩ như vậy, Cố Lục Lang người ta chưa từng tỏ vẻ có ý này." Lăng Ngọc Nhu cười nói.
"Lời này của Nhị tỷ là có ý gì?" Vẻ mặt của Lăng Tuyết Quân khó hiểu nhìn Lăng Ngọc Nhu.
Lăng Ngọc Nhu cười cười, kéo tay Lăng Tuyết Quân tiếp tục đi về phía Hòa Phong viện, vừa đi, vừa nói: "Tam muội có điều không biết, phụ thân của Cố Lục Lang Phiêu Kỵ đại tướng quân Cố Tuân tay cầm trọng binh, có thể coi là trụ cột trung lưu trên triều đình, ngay cả Hoàng đế cũng muốn cho hắn ba phần. Mà Cố Lục Lang ở trong thế hệ trẻ, tuyệt đối được coi là nhân vật đứng đầu. Với gia thế và tài học của hắn, Vương Tôn công tử trong kinh đều đua nhau kết giao với hắn. Nhưng mà, Cố Lục Lang này lại chủ động kết bạn với đại ca và Tứ ca, hơn nữa tình cảm rất tốt. Cố Lục Lang thích ngắm hoa, khi đến phủ bái phỏng, thường xuyên đến vườn ngắm hoa, có khi gặp được tỷ, hắn cũng sẽ chủ động tiến lên chào hỏi. Chuyện này xảy ra nhiều lần nên Tứ ca liền nói hắn nhìn trúng tỷ. Tỷ càng giải thích, huynh ấy lại càng coi như thật, thậm chí sau khi Cố Lục Lang tới, có khi còn nói những lời không giải thích được, khiến tỷ xấu hổ không thôi. Cho nên, ngày đó nói đến bánh hoa mai của Cố Lục Lang khi đến làm khách, biểu tình của huynh ấy lại như vậy, ta quả thực bất lực với huynh ấy." Nói đến đây, nàng ta bất đắc dĩ cười cười với Lăng Tuyết Quân.
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân khẽ nhíu mày, hỏi: "Cố Lục Lang thường xuyên đến phủ sao?" Đó không phải là cơ hội gặp hắn càng nhiều sao? Đó là điều mà nàng không muốn gặp.
"Ừm." Lăng Ngọc Nhu gật gật đầu, "Hắn thường đến cùng đại ca, Tứ ca nói thơ luận đạo, hình như cực kỳ hợp ý."
Kiếp trước Cố Khiên cũng thường xuyên đến phủ làm khách, nhưng đó là vì mình cố ý làm vậy với hắn, bảo đại ca Lăng Ngọc mời hắn tới. Không nghĩ tới kiếp này, không có mình mời, mà hắn vẫn là khách quen của Quận chúa phủ này, nghĩ đến, mọi chuyện thật sự khó lường. Cũng may ngoại nam bình thường chỉ có thể đến tiền viện, không có nữ trưởng bối bồi tiếp, là không thể tiến vào hậu viện. Lần sau khi hắn trở lại, mình được người báo, liền tránh ở hậu viện, không đi hoa viên là được.
Nhìn Lăng Tuyết Quân cúi đầu, giống như đang trầm tư cái gì đó, Lăng Ngọc Nhu vội vàng hỏi: "Tuyết Quân, muội đang suy nghĩ gì vậy?"
Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu nhìn Lăng Ngọc Nhu, vẻ mặt nghịch ngợm cười cười, hỏi: "Vậy, rốt cuộc Nhị tỷ có tình ý với Cố Lục công tử kia không?"
Lăng Ngọc Nhu dường như không nghĩ tới Lăng Tuyết Quân thẳng thắn hỏi mình như vậy, giật mình, lập tức lắc đầu, cất giọng nói: "Tam muội, sao muội cũng hồ nháo như Tứ ca như vậy? Cố Lục Lang kia tự cho mình rất cao, làm sao có thể để ý đến loại nữ tử nhỏ cửa nhỏ nhà không có thế lực như chúng ta? Kết bạn với tỷ, chỉ là xuất phát từ lễ tiết mà thôi, căn bản không có tình cảm nam nữ."
"Dù gì Nhị tỷ cũng coi như là lớn lên ở Quận chúa phủ, cũng không tính là gia đình nhỏ chứ?" Lăng Tuyết Quân do dự nói. Dù sao, kiếp trước cửa nhỏ nhà không có thế lực như mình, cũng là từ phủ Quận chúa này gả vào Cố gia.
Lăng Ngọc Nhu cười khổ: "Cho dù là lớn lên trong phủ Quận chúa này thì như thế nào? Lúc tỷ và muội nghị thân, trên canh thiếp của tỷ viết là khuê nữ của Phong Dương Lăng Xương Ngạn và Chu thị, muội cũng chỉ có thể viết khuê nữ của Lăng Xương Kham và Doãn thị, có liên quan gì đến phủ Quận chúa này đâu?"
Nghe Lăng Ngọc Nhu nói như vậy, Lăng Tuyết Quân cúi đầu không nói. Quả thật, cho dù là lớn lên bên cạnh Quận chúa thì cũng không thay đổi được sự thật mình là tiểu hộ nữ. Lại nói tiếp, kiếp trước Cố gia cuối cùng nguyện ý để cho mình thiếu chút nữa hủy danh tiết tiểu hộ nữ vào cửa, coi như là phúc hậu.
Lúc này, thanh âm tinh tế của Lăng Ngọc Nhu lại truyền tới: "Hơn nữa, trong lòng tỷ để ý người khác rồi."
Lăng Tuyết Quân nghe vậy, kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn Lăng Ngọc Nhu.
Lăng Ngọc Nhu có người mình yêu? Đây chính là chuyện kiếp trước không có! Xem ra, có chuyện gì đó vẫn thay đổi.