Chớ Gần Công Tử - Vu Tâm Yên

Chương 11: Gặp lại




Editor: dzitconlonton
Lăng Tuyết Quân đi theo phía sau Tưởng ma ma, đi về phía chính phòng Hòa Phong viện. Vừa bước vào cửa, liền nghe thấy một thanh âm vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên: "Tam muội muội, muội tới rồi, huynh chờ muội rất lâu!"
Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu, theo tiếng nhìn lại, thấy khuôn mặt mang theo ý cười của Lăng Khâm đã tiến đến trước mặt mình.
Nhìn thấy Lăng Khâm, nàng hơi ngẩn ra. Lăng Khâm bây giờ, cùng trong trí nhớ kiếp trước của mình dường như giống nhau như đúc, khác nhau chính là, kiếp trước hắn đối với mình, luôn là một bộ dáng nho nhã lễ độ nhạt nhẽo, hoàn toàn không có tình cảm thân mật toát ra trong mắt lúc này. Nghĩ đến đây, trong lòng Lăng Tuyết Quân ấm áp, vội vàng mỉm cười với hắn, kêu lên: "Tứ ca."
Vẻ mặt Lăng Khâm vui mừng nói: "Tam muội, huynh đang mong muội tới đây!"
"Làm phiền Tứ ca nhớ nhung." Lăng Tuyết Quân ý cười trong suốt nói.
"Không chỉ có huynh, còn có một người cũng ngày đêm trông mong muội." Dứt lời, Lăng Khâm xoay người, từ phía sau kéo ra một thiếu nữ dung mạo tú lệ, đẩy nàng ta đến trước mặt Lăng Tuyết Quân, "Nhìn xem, chính là nàng ta! Muội vẫn còn nhận ra nàng ta chứ?"
Lăng Tuyết Quân ngước mắt cẩn thận nhìn, diện mạo của cô nương trước mắt này như hoa đào, tư thế như cây tùng, mặc một thân xiêm y màu đỏ như nước, một mùi hương sách nồng đậm phả vào mặt.
Còn chưa đợi Lăng Tuyết Quân nói chuyện, thiếu nữ liền ôn nhu cười với nàng, nhẹ giọng kêu lên: "Tam muội."
Nghe thiếu nữ gọi mình là Tam muội, Lăng Tuyết Quân liền biết, nàng chính là Nhị phòng Nhị cô nương Lăng gia, Lăng Ngọc Nhu. Đây là lần đầu tiên hai tỷ muội gặp nhau sau khi Lăng Ngọc Nhu rời khỏi Phong Dương đến kinh thành bảy năm trước. Kiếp này Lăng Ngọc Nhu đang dốc lòng dưới sự điều chỉnh của Quận chúa. Dưới sự dạy dỗ, giơ tay nhấc chân đều có khí phái quý tộc thế gia, hoàn toàn không giống Lăng Ngọc Nhu nhát gan trong trí nhớ của mình, lúc hoảng hốt, dường như nàng cũng có chút không dám nhận.
Nhìn Lăng Tuyết Quân kinh ngạc nhìn mình, Lăng Ngọc Nhu mím môi cười, nhỏ giọng nói: "Tam muội, muội không nhận ra Nhị tỷ sao?"
Nghe thanh âm mềm mại của Lăng Ngọc Nhu, ngược lại không khác gì kiếp trước, lúc này Lăng Tuyết Quân mới kéo suy nghĩ kiếp trước của mình về, mỉm cười nói: "Làm sao có thể? Chỉ là nhiều năm không gặp, nên ta nhất thời có chút không dám nhận ra."
"Có gì thay đổi?" Lăng Khâm nhìn Lăng Ngọc Nhu, đùa giỡn nói, "Chỉ là nhiều năm không gặp, càng thay đổi càng đẹp."
Nghe Lăng Khâm nói như vậy, Lăng Ngọc Nhu nhẹ nhàng trừng mắt nhìn hắn một cái, lập tức hé miệng cười, nhưng cũng không đáp lời. Xem ra, tình cảm huynh muội của Lăng Khâm và Lăng Ngọc Nhu không tệ.
Nhìn thấy một màn này, Lăng Tuyết Quân không khỏi sinh lòng cảm khái. Kiếp trước, do Lăng Ngọc Nhu và Lăng Khâm cùng nhau lớn lên ở Phong Dương, nên tình cảm của hai người tốt thì không nói, không nghĩ tới kiếp này, Lăng Khâm sống ở Phong Dương năm năm, sau khi trở lại kinh thành, vẫn tình thâm huynh muội với Lăng Ngọc Nhu. Nhưng vì sao kiếp trước mình lại tình bạc với Lăng Khâm, xem ra, nhất định là có duyên phận.
Lúc này, Quận chúa từ trên bồ tịch đứng lên, đi lên, cười ha hả nói với Lăng Tuyết Quân: "Tuyết Quân, bảy năm rồi, đại bá mẫu cũng thiếu chút nữa nhận ra con."
Thấy Quận chúa, Lăng Tuyết Quân vội vàng tiến lên hành lễ.
Quận chúa đỡ Lăng Tuyết Quân dậy, nhìn kỹ Lăng Tuyết Quân, cười nói: "Khi còn bé là một tiểu cô nương xinh đẹp, không nghĩ khi lớn lên, bộ dáng trưởng thành này, còn đẹp hơn khi còn bé."
"Cũng không phải sao." Tưởng ma ma ở một bên cười nói, "Dung mạo và tính cách của Tam tiểu thư như vậy, đặt ở trong kinh thành, cũng là xuất sắc. Quận chúa, người phải chọn cửa hôn sự thật tốt cho Tam tiểu thư, cũng không thể ủy khuất nàng."
Bảy năm trước, khi Quận chúa ở Phong Dương nhìn thấy Lăng Tuyết Quân, liền cảm thấy tiểu cô nương này hợp ý với mình, trong lòng thích nàng. Bây giờ nhìn thấy Lăng Tuyết Quân trưởng thành, dung mạo xuất chúng, phong thái không tầm thường, lại càng vui mừng. Huống chi mỗi lần nàng nhìn thấy Lăng Tuyết Quân, trong lòng luôn có một loại cảm giác quen thuộc không rõ ràng. Cho nên, nghe Tưởng ma ma nói vậy, nàng vội vàng cười nói: "Đó là tất nhiên, nhưng nhất định phải chọn cửa hôn sự thật tốt cho Tuyết Quân mới được!"
Nghe Quận chúa và Tưởng ma ma nói đến hôn sự của mình, tuy rằng kiếp trước đã trải qua chuyện thành thân, nhưng kiếp này dù sao Lăng Tuyết Quân cũng là thiếu nữ mới cập kê, vội vàng làm ra vẻ thẹn thùng, thấp giọng nói: "Con không vội, chờ Nhị tỷ tỷ có hôn sự rồi nói sau."
"Ai nha, Quận chúa và ma ma nói là Tam muội muội, sao lại kéo tỷ lại." Thấy lửa dẫn đến trên người mình, Lăng Ngọc Nhu nhẹ giọng càu nhàu nói, trên mặt cũng không khỏi bôi lên một tia ửng đỏ.
"Được rồi, lúc này Tam muội mới vừa mới vào cửa, đừng nói chuyện gả nàng ra ngoài." Lăng Khâm vội vàng giải vây cho hai muội muội.
"Đúng vậy, Tuyết Quân vừa đến kinh thành, chạy đi đường chắc hẳn mệt mỏi chứ?" Quận chúa vội vàng lôi kéo nàng đi về phía bồ tịch, "Chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện đi."
"Tuyết Quân không mệt." Lăng Tuyết Quân nhẹ nhàng lắc đầu. Phải biết rằng, nàng đã nghỉ ngơi ở Linh Giác tự hai ngày, nên đã sớm dưỡng đầy tinh thần.
Thấy mặt của Lăng Tuyết Quân không mệt mỏi, Quận chúa gật gật đầu, nói: "Chạy đường lâu như vậy, con cũng không cảm thấy mệt mỏi, xem ra thân thể của con cũng không tệ lắm." Dứt lời kéo tay Lăng Tuyết Quân, ngồi xuống trên chiếu bồ.
Lăng Khâm và Lăng Ngọc Nhu cũng đi theo, lần lượt ngồi bên cạnh Quận chúa và Lăng Tuyết Quân.
Sau khi ngồi xuống, mẫu thân liền kéo Lăng Tuyết Quân hỏi, Lăng Khâm có chút đau lòng, liền đem một đĩa điểm tâm đặt trên bàn đẩy về phía Lăng Tuyết Quân, nói: "Tam muội, muội nếm thử bánh hoa mai này, rất ngon đó."
Nghe Lăng Khâm nói, Quận chúa quả nhiên dừng lại, cười nói với Lăng Tuyết Quân: "Đúng vậy, Tuyết Quân, con cũng đói bụng rồi, mau ăn chút gì đó lót dạ đi."
Nhìn thấy bánh hoa mai, Lăng Tuyết Quân sửng sốt. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Lăng Khâm, hỏi: "Tứ ca, đây chính là bánh hoa mai ở Tụ Hiền trà lâu à?"
Nghe Lăng Tuyết Quân có thể nói ra xuất xứ của bánh hoa mai này, Lăng Khâm có chút kinh ngạc, hỏi: "Tam muội muội, muội cũng biết bánh hoa mai của Tụ Hiền trà lâu sao?"
Theo lý thuyết, Lăng Tuyết Quân mới đến kinh thành, hẳn là không biết những thứ này. Nhưng trên thực tế, nàng không chỉ đã biết bánh hoa mai của Tụ Hiền lâu từ lâu, hơn nữa hai ngày trước đã đi mua một lần. Biết mình lỡ miệng, Lăng Tuyết Quân vội vàng che dấu cười cười, nói: "Trước khi đến kinh thành, lúc muội đi từ bệt đại tỷ, vừa lúc đụng phải trong nhà đại tỷ phu có một vị thân thích từ kinh thành tới, nàng thấy muội ngày thường không có việc gì nên thích làm chút điểm tâm, lại biết ta muốn đến kinh thành, liền nói với ta bánh hoa mai ở Tụ Hiền trà lâu rất nổi danh, để cho muội nhất định phải đến nếm thử. Cho nên, Tứ ca, huynh vừa nói bánh hoa mai, muội liền nghĩ có phải của Tụ Hiền trà lâu hay không."
"À." Lăng Khâm hiểu rõ gật đầu.
"Bánh hoa mai này là do Tứ ca cố ý để lại cho muội, tỷ muốn ăn mà huynh ấy cũng không cho." Lăng Ngọc Nhu bĩu môi với Lăng Khâm, lại cười nói: "Tam muội, muội mau nếm thử đi, đừng phụ tâm ý của Tứ ca."
"Muội nhớ rõ Tứ ca không thích ăn đồ ngọt, cũng không phải là huynh biết muội muốn tới, nên cố ý đi mua chứ?" Bởi vì tình cảm với Lăng Khâm luôn rất tốt, Lăng Tuyết Quân liền đùa giỡn.
"Hắc hắc, tuy rằng không phải huynh cố ý đi mua, bất quá, huynh chính là vì muội mà đoạt lấy từ trong tay Tam muội." Lăng Khâm cười nói, "Bằng không, đã bị nàng tế Ngũ Tạng miếu từ lâu rồi, muội còn lâu mới ăn được."
Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu, nhìn Lăng Ngọc Nhu, mỉm cười nói: "Nhị tỷ, tỷ cũng thích ăn bánh hoa mai này sao?"
"Cô nương gia, người nào không thích ăn ngọt? Hơn nữa, đây chính là Cố Lục Lang đưa tới, đương nhiên ngon hơn các điểm tâm khác." Lăng Khâm nhìn Lăng Ngọc Nhu, vẻ mặt cười như không cười.
Lăng Ngọc Nhu giả vờ tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái.
Nhìn huynh tỷ nhắc tới Cố Lục Lang mà vẻ mặt như thế, trong lòng Lăng Tuyết Quân không khỏi trầm xuống. Chẳng lẽ, Lăng Ngọc Nhu thay mình vào phủ Quận chúa, cũng đi trên con đường cũ kiếp trước của mình, thích Cố Khiên? Nàng miễn cưỡng cười cười, làm bộ khó hiểu hỏi: "Cố Lục Lang là ai vậy?"
"Cố Lục Lang Cố Khiên là con của Phiêu Kỵ đại tướng quân, là bạn tốt của Tam ca và Tứ ca. Bánh hoa mai này do hắn mang tới lúc đến phủ làm khách hai ngày trước." Lăng Ngọc Nhu vội vàng giải thích với muội muội.
Cố Khiên là bạn tốt của Lăng Ngọc, Lăng Khâm? Lăng Tuyết Quân sửng sốt một chút. Nàng rõ ràng nhớ rõ kiếp trước Cố Khiên và Lăng Ngọc, Lăng Khâm huynh đệ chỉ là quan hệ hời hợt, kiếp này vì sao bọn họ lại trở thành bạn tốt? Chẳng lẽ bởi vì kiếp này mình không tiến kinh, cho nên có một số việc thay đổi?
Lăng Ngọc Nhu cầm một miếng bánh hoa mai, đưa cho Lăng Tuyết Quân, nói: "Tam muội, muội nếm thử ngon không?"
"Vâng." Lăng Tuyết Quân cười nhạt nhận lấy bánh, đặt ở trong miệng nhẹ nhàng cắn một cái. Ngày đó mình nhìn thấy Cố Khiên đi ra ở Tụ Hiền trà lâu, trong tay xách theo một hộp thức ăn đựng bánh hoa mai, không nghĩ tới hôm nay lại có thể bị mình ăn được.
Lăng Tuyết Quân nghĩ đến vẻ mặt khác thường của Lăng Khâm và Lăng Ngọc Nhu lúc trước, bánh hoa mai vốn thơm ngon ngọt ngào ăn vào miệng, lại có chút không có mùi vị gì.
Xem ra, mình phải tìm một cơ hội tìm hiểu ẩn ý của Lăng Ngọc Nhu mới được. Phải biết rằng, người Cố Khiên thân thiết, kiếp trước không phải mình, kiếp này cũng sẽ không phải là Lăng Ngọc Nhu, mà là nữ tử ngoan độc tên là Ngô Linh kia. Nàng tính ngày tháng, Ngô Linh còn phải mấy tháng mới có thể vào kinh. Đến lúc đó đợi Ngô Linh tới, Cố Khiên sẽ yêu nàng ta, đến lúc đó, Nhị tỷ chỉ biết lưu lại cảm thương. Không được, mình không thể để Nhị tỷ lại rơi vào kết quả kiếp trước của mình, nhất định phải ngăn cản bi kịch tái hiện.
Kế tiếp, Quận chúa hỏi tình hình của Lăng lão phu nhân và mọi người Lăng gia, Lăng Tuyết Quân tất nhiên nhất nhất trả lời. Đợi đến buổi tối, Lăng Ngọc và Lăng Xương Cẩn trở về nhà, người một nhà ngồi cùng một chỗ, cùng hòa thuận ăn một bữa cơm đoàn viên, rồi ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm một hồi lâu, cho đến khi bóng đêm tối, lúc này mới tự mình trở về phòng nghỉ ngơi.