Ba ngày liên tiếp ngoài đi
vệ sinh tôi nằm li bì trên giường, đến cơm cũng không ăn được mấy miếng. Cho dù đến ngày thứ hai tôi đã hết sốt.
Bố gọi điện đến công ty xin phép nghỉ cho tôi, rồi đứng trước giường trông tôi một lúc.
Mẹ ngồi ở phòng bên khóc, chỉ dám rưng rức không thành tiếng sợ tôi
nghe thấy, bố mẹ chưa từng hỏi qua việc gì, vì họ biết tôi sẽ không bao
giờ nói.
Râu tóc bắt đầu mọc dài như cỏ dại, chỉ trong một đêm đã dài ra năm phân.
Tuyệt vọng, như con dao ngày lại ngày khoét đục không dứt tâm can tôi. Trái tim bị khoét hết ra rồi, lại dùng bút khắc lên ấy ba chữ --------
DIỆP LINH LUNG.
Đã đành mười mấy ngày tôi không hề gọi cho
em, đã đành tôi đã từng bị người đàn bà khác quyến rũ, nhưng chưa bao
giờ, chưa bao giờ tôi có ý nghĩ bỏ rơi em, còn em nói đi là đi, lấy
chồng là lấy.
Tôi không thể hiểu được Diệp Tử đã nghĩ gì,
chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi thôi, rốt cuộc cái gì đã khiến em
quyết định chớp nhoáng cái việc cả một đời người?
Sự phản bội của tôi? Nếu hai tờ vé xem phim ấy đủ gọi là phản bội.
Hay sự tự ti trong lòng em?
Mà thằng nào đã cưới được em? Tôi kè kè bên em ba tháng, đương nhiên
có người này kia gọi đến, nhưng tôi có phát hiện được gì đâu.
Cũng khó nói, vì ban ngày tôi đi làm.
Xem ra, chỉ còn cách ngồi đợi Tiểu Vân về mới biết được sự thật.
Nhưng, nếu như Trần Dương nói, Tiểu Vân mới sang thăm Diệp Tử được một
tuần, vậy thì tại sao trước đó tôi không hề tìm được cô ta?
……?......?......?
Ngày ngày vùi mình trong giường, tôi lần lượt đặt ra các vấn đề, tôi
cũng biết, dù mình có giải đáp thế nào đi nữa, Diệp Tử cũng đã bỏ tôi
rồi.
Nếu buổi chiều ngày thứ ba Tiêu Lâm không xuất hiện, có lẽ tôi sẽ dính cả đời mình trên chiếc giường.
Nằm đó thì có làm sao? Thối rữa ra, khi trái tim đã nát rữa, tôi sẽ không còn phải nghĩ gì nữa.
Giáng sinh cuối cùng của thế kỉ 20. Ngàn lời chúc năm mới vang khắp địa cầu.
Buổi chiều, tôi nghe thấy tiếng mẹ mở cửa hỏi: “Cháu là?”
“Bác, cháu chào bác, cháu là Tiêu Lâm, là đồng nghiệp của Hải Đào,
nghe nói anh ấy bị ốm, cháu thay mặt công ty đến thăm anh.”
”Ôi, tốt tốt quá…lại đây cháu, ngồi xuống đây, mừng quá, cháu đến
khuyên hộ bác thằng Tiểu Đào, nó…” Mẹ tôi thầm thì một hồi, chắc là đang kể lể sự tình của tôi hai ngày qua.
Tôi quay lưng vào tường, giả vờ ngủ.
Tôi ngửi thấy mùi nước hoa trên người Tiêu Lâm, cô ngồi bên giường rất lâu, không hề cử động.
Cuối cùng nhịn không được, tôi phải đi vệ sinh.
Tôi vẫn quay mặt đi, ngồi dậy, Tiểu Lâm không biết đang cúi đầu nghĩ
ngợi gì, vừa nghe có tiếng động ngẩng ngay đầu lên, dáng vẻ tàn tạ rối
bời của tôi làm em sợ hãi, em giật mình, hai làn nước ậc ra khỏi khóe
mắt. Sao đàn bà ai cũng thế? Hễ xảy ra tí việc đã đỏ hoe con mắt?
Cô nghẹn ngào: “Hải Đào ơi, anh vẫn ổn chứ?”
“Vẫn sống em.” Tôi uể oải đáp lại, đặt chân xuống đất, đi vào nhà vệ sinh.
Cái gã trong gương và tôi của ba ngày về trước như hai kẻ hoàn toàn
khác biệt. Không chỉ đám râu tóc loang phủ gương mặt, mà diện mạo hốc
hác vàng vọt làm chính tôi phải giật mình.
Cứ cái bộ dạng
này đi ra ngoài đường, mặc một cái áo lông rách nát gì đó, ngồi ở đường
ga tàu điện, không chừng sẽ có người quẳng vào mặt tôi mấy đồng lẻ năm
mao, một tệ.
Tiểu Lâm vẫn ngồi ở đó đợi, hai tay đặt trên đầu gối, ngoan hiền như một cô bé.
”Anh có sao không? Hải Đào? Bệnh gì hả anh? Làm sao…” Vừa hỏi cô vừa
đứng dậy áp tay lên trán tôi, rồi tự sờ lên trán mình, “Sao lạnh hơn cả
trán em?”
Cả người rã rời, tôi lại nằm xuống giường. 3 ngày ròng tôi không nuốt nổi miếng cơm miếng cháo.
Tiêu Lâm nói: “Hải Đào ơi, visa đi Mỹ của em đã giải quyết xong.”
“Vậy hả? Bao giờ đi?”
“Vẫn chưa đặt vé, em muốn ăn tết xong, muốn thu xếp mọi việc ở đây xong.”
Ha ha, hết tuyết là sương muối, mùa đông năm nay không có tiếng nhạc
thường! Cho dù biết rằng mình không hề yêu Tiêu Lâm, nhưng lúc này nghe
được tin đó tôi vẫn cảm thấy tuyết và muối sương đi với nhau.
“Hải Đào, chúng mình là bạn, nói với em anh làm sao vậy? Cớ sao lại
tiều tụy đến thế? Nếu là khổ đau, nói với bạn mình chí ít sẽ vợi đi một
nửa.”
Tôi lắc đầu, nhắm mắt lại.
Lúc này mẹ tôi bưng cơm canh vào phòng, Tiêu Lâm nhận lấy chuẩn bị bón cho tôi, tôi nhìn cô, lấy tay đón lấy đồ ăn.
Tôi gượng ăn được một chút, nhưng cơm vừa xuống đến bụng, trong người đầy ứ, cảm thấy rất khó chịu.
Tiêu Lâm nói: “Hôm nay là Giáng sinh, lại là cuối tuần, anh có hứng ra ngoài đi một lát không? Em có thể nhìn thấy tim anh bị ốm, có khi ra
ngoài đi đi lại lại một lát sẽ tốt hơn một chút? Giáng sinh cuối cùng
của thế kỷ, anh lại muốn bỏ lỡ nằm trên giường ư?”
Giáng sinh? Sinh nhật của chúa Jesus, và tôi như một cái thi hài nằm duỗi trên giường.
Thấy tôi không biểu lộ gì, Tiêu Lâm cúi đầu nói tiếp, “Hải Đào, có đôi lời em nghĩ vẫn nên nói ra, nếu không sau này…sau này đi rồi sẽ không
còn cơ hội nói với anh nữa. Mình quen nhau từ ngày đầu tiên anh đi làm
đúng không? Còn nhớ lần ở thang máy không? Em bê một đống tài liệu trong tay, anh vẫn muốn giúp em, trước đây đã học qua một câu gọi…gọi là…là
“vừa gặp đã yêu”, tiếc rằng khi bước chân ra khỏi thang máy em mới hiểu
hết ý nghĩa của câu nói đó. Từ nhỏ bị gia đình quản lý nghiêm ngặt, lên
đến đại học lại nghĩ không lâu nữa sẽ đi du học, vì thế suốt thời gian
em không…em không hề có bạn trai thật sự. Rồi nghĩ việc làm visa trúc
trắc, thôi đành qua công ty Vân Nam, ban đầu chỉ muốn thông qua Vân Nam
nghiệm sinh chút ít về cuộc sống, nhưng lại gặp anh. Từ nhỏ lúc nào em
cũng đứng đầu lớp, gia đình cũng có điều kiện, có lẽ những yếu tố ấy đã
tạo cho em cá tính cạnh tranh mạnh mẽ. Gặp được điều mình muốn là phải
giành, phải giật lấy bằng được, em biết anh có bạn gái, chị ấy thật sự
rất đẹp, gặp chị em tự thẹn mình không bằng người, nhưng em vẫn nghĩ,
chắc chắc có chỗ em hơn chị. Vì thế…Nhưng từ lúc chúng mình đi xem phim
đến bây giờ, hơn nửa năm đã qua, anh không hề để mắt hơn đến em dù chỉ
một lần, ngay cả lần trước tổ chức sinh nhật ở nhà em…Mà thôi, tất cả
những việc này đã chứng minh anh là người đàn ông toàn tâm toàn ý, đáng
để được yêu, lần này em chịu thua, em…chọn sự bỏ cuộc, thôi cứ đi Mỹ
vậy.”
Cô một mực cúi đầu, khi nói những lời này cũng không
hề nhìn tôi. Tôi lạnh lùng ngồi nghe, không hề thốt lên lời nào. Một lát sau, cô nói tiếp: “Hai ngày nay anh không đi làm, em cũng không biết
rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có điều những ngày này anh không có chút
tinh thần, ngày nào cũng rất muộn mới về, làm việc như điên, cứ như cố
tình làm lơ bản thân. Kiến thức xã hội của em kém, nhưng em không hề
ngu, lòng anh có tâm sự. Hải Đào, cứ cho là chúng ta không thành…thành
đôi, thì anh có thể coi em là tri kỷ không! Bất luận xảy ra việc gì em
cũng hy vọng anh phấn chấn lên, nhìn thấy bộ dạng anh bây giờ…” Tiêu Lâm gục đầu xuống thấp hơn, hai hàng nước mắt tự dưng chảy ra, nhỏ xuống
bàn tay cô.
Tôi vỗ vỗ lên tay cô, nói: “Biết rồi, anh cảm ơn em.”
Tôi vừa mở miệng, dòng nước mắt thứ hai lại lăn xuống bàn tay.
Tôi không nói gì thêm nữa, nói thêm lại làm cô khóc, đàn bà vẫn cứ là đàn bà, tôi bỏ đi rửa mặt.
Trước khi về Tiêu Lâm hỏi tôi: “Sáng thứ hai anh đi làm được không?”
“Không biết, có thể có, còn em, bao giờ xin nghỉ việc?”
“Trước tết anh ạ, cuối năm nhiều việc, giám đốc Vương lúc nào cũng
đối xử tốt với em, em chưa đề cập chuyện này với ông ấy.”
Tôi không hề tiễn cô, chỉ nghe lúc mẹ đóng cửa dặn:
“Con gái, cảm ơn cháu, không có cháu Tiểu Đào không thèm ra khỏi giường, cháu nhất định năng đến thăm nhé!”
Một người đi rồi, lại thêm một người nữa ra đi, Diệp Tử,
Tiểu Ngọc, Tiêu Lâm, ba người đàn bà dày vò tôi thịt da nhão
nhời xong, bình thản bỏ tôi mà đi.
Cho dù tôi có mắc lỗi lầm lớn đến đâu, cũng phải cho tôi một cơ hội để ăn năn chứ?