Nửa giờ sau, vừa ra khỏi
taxi tôi nhận được điện thoại của Diệp Tử, hẳn nhiên em đã nghe người ta nói về việc ban nãy, nên căn vặn hỏi han sự tình, tôi kể lại đầu đuôi
câu chuyện, đầu máy bên kia im lặng một lúc, đáp: “Lát em gọi lại cho
anh.”
Dập máy xong, tôi cũng không dám về nhà, tôi sợ nhỡ đột nhiên Diệp Tử gọi lại, nói chuyện trong nhà không tiện.
Vài phút sau, Diệp Tử gọi lại thật: “Di động của Tiểu Ngọc tắt máy rồi, gọi về nhà cũng không có người nhấc, không biết đi đâu rồi, không liên lạc
được.”
“Chắc cô ta…không xảy ra việc gì chứ?”
“Ôi, không biết được…Bảo vệ nói lúc ấy nó khoác áo choàng rồi về luôn, bảo
vệ còn đưa nó ra tận cửa xe…Ra khỏi sàn đã thôi khóc rồi…Mà, anh nữa…sao không nhịn nó chút đi…Mà thôi, việc này cũng không thể trách anh, thế
này nhé anh yêu, chốc nữa anh qua cửa nhà em đợi em, khoảng nửa tiếng
nữa em làm xong. Mình gặp nhau nói tiếp, xem xem liệu có cách giải quyết không.”
Đêm ấy Diệp Tử gọi liên tục cho Tiểu Ngọc, liên tục không gọi được cho Tiểu Ngọc.
Diệp Tử không hề trách tôi, nhưng trong lòng mình tôi rất buồn bực.
Tôi mơ thấy nước mắt của Tiểu Ngọc, lau thế nào cũng không sạch được.
Tôi rút êm khỏi giường, châm một điếu thuốc, ước gì có thể bồi thường, chỉ
cần không phải yêu cô ta, cái gì tôi cũng làm được. Dẫu sao đó cũng là
một người con gái, xảy ra việc như thế, quả thật bẽ mặt. Cũng bởi tôi cả giận mất khôn, tại sao cái áo chết tiệt lại rơi xuống đúng lúc ấy chứ?
Nói đi nói lại thì Tiểu Ngọc đã có gì sai? Vì cô ta yêu tôi? Yêu? Cái từ
này viết ra chỉ mất vài nét, cớ sao chẳng mấy ai viết được nó.
Nắng mai đã lùa vào cửa sổ, Diệp Tử của tôi đang ngủ rất say.
Cả ngày hôm nay vẫn không thể liên lạc với Tiểu Ngọc. Diệp Tử gọi hỏi
rất nhiều người khác, thậm chí chúng tôi còn đến nhà Tiểu Ngọc gõ cửa
như điên 10 phút đồng hồ, nhưng vẫn bặt tin tức.
Bỗng nhiên cô ta giống như đã biến mất khỏi trái đất này.
Biệt tăm biệt tích.
***
Mặt trời mọc mặt trời lại lặn, được như thế đến ngày thứ 3, Diệp Tử òa khóc trước sự mất tích của Tiểu Ngọc.
Em thổn thức: “Hải Đào ơi, em không biết cô ấy ở đâu, cô ấy có sao
không….Cô ấy sống hơi cay nghiệt, nhưng lần trước khi em lâm nạn, cô ấy
không rời em nửa bước, đã bên em 2 ngày 2 đêm không hề chợp mắt! Ai có
thể làm thế ngoài cô ấy? Thân gái dặm trường, nhỡ may làm sao…Em muốn đi báo công an, nhưng…anh nhìn xem những cô gái kiểu như em, bình thường
trông đều rất ăn chơi, mỗi ngày đổi một bộ đồ hiệu, lúc thì Gucci, lúc
thì Versace, nhưng, đã ai từng nghĩ qua cuộc sống của chúng em nằm dưới
đáy xã hội? Đơn giản như một con chuột! Phải trốn cả công an…Càng không
thể đi báo công an! Anh thấy không? Hải Đào? Anh đã chứng kiến nước mắt
của các cô ấy chưa? Có ai thật lòng quan tâm tới chúng em? Có không?”
Tôi siết chặt Diệp Tử vào lòng, không biết phải an ủi em ra sao, tôi
sợ rằng nếu tôi thốt ra một lời, sẽ không rút lại được. Vì tôi muốn nói:
Em thân yêu, đừng làm nghề này nữa, anh nuôi em.
Nhưng giờ, tôi sắp sửa đến chính bản thân mình cũng không nuôi nổi.
Đây là sự thật, toàn bộ số tiền tiết kiệm tôi gửi trong ngân hàng chỉ vỏn
vẹn có 5148 tệ. Mà 4 ngày nữa sẽ đến sinh nhật của Diệp Tử. Diệp Tử đã
đồng ý, một bữa ăn tối dưới ánh nến, do tôi thanh toán.
Tôi đã quyết định từ một tháng trước, sẽ tặng cho em một đôi khuyên tai
bằng kim cương, tôi thấy em có rất nhiều đồ trang sức, nhưng không có
nhiều khuyên tai.
Mỗi một chiếc khuyên gắn hai viên kim
cương hình giọt nước, không to, nhưng lóng lánh tinh xảo, kiểu dáng đặc
biệt, rất hợp với bề ngoài của Diệp Tử, giá 11500 tệ.
Nếu giảm giá 10%, cũng cần 10.000 tệ.
Buổi tối có thể đặt chỗ 2 người tại quán ăn Âu ở khách sạn Kempinski,
có hoa hồng và hai chai champagne, Diệp Tử gần như không ăn đồ đắt tiền
như hải sản hay ốc, bữa ăn ước tính dưới 1000 tệ.
Dùng bữa
xong đặt một phòng KTV tại Đá quý trần gian, phòng cỡ vừa là ổn rồi, mời thêm bạn gái của em, mở thêm hai chai rượu ngoại, tìm quản lý ở đó nhờ
khuyến mại, boa cho mấy người phục vụ, chi phí PARTY sinh nhật trên dưới 6000 tệ.
Tính lần lượt như thế, nếu không có khoản phụ
trội nào, tổng cộng toàn bộ số tiền cần tiêu khoảng 17.000 tệ. Mà tôi
chỉ có 5148 tệ, toàn là tiền NDT. Cộng thêm 1820 tệ trong ví cũng chưa
đến bảy nghìn tệ.
Chưa đủ một nửa, phải làm sao bây giờ?
Tôi nhận thức được là mình tốn công tốn sức ra sao cho mối tình cảm
này, mặc dù trừ lần đầu tiên, Diệp Tử không bao giờ còn xin tôi một đồng (mà số tiền đó chẳng phải em đã dùng để mua đồng hồ cho tôi?), nhưng
tôi luôn lo sợ em sẽ vì vấn đề tiền nong mà rời bỏ tôi.
Có
biết bao nhiêu gã đàn ông lắm của vây bọc lấy em, bản thân em đã quen
tiêu tiền như rác, nếu tôi thật sự xuất hiện trước em dưới bộ dạng nghèo khổ nhếch nhác, liệu em có còn chấp nhận tôi không? Tôi vẫn chưa quên
những lời em nói khi mở tủ quần áo hàng hiệu.
Dù phải hy sinh cả thế gian này, tôi không hề muốn tuột mất Diệp Tử.
Tôi không dám mạo hiểm.