Cho Em Xin Một Điếu Thuốc (Yêu Nữ Quầy Bar)

Quyển 1 - Chương 20




Năm ngày trước, Diệp Tử nhận được điện của ANDY.

ANDY, khách nam, 55 tuổi, người gốc Thượng Hải, Hoa kiều quốc tịch Canada. 45 tuổi sang Canada thừa kế một tài sản kếch xù, bắt đầu những cuộc chơi không bờ bến. Chẳng nói ăn chơi, giả có mà ngày ngày ăn vây cá mập uống rượu XO cũng ăn uống cho đến khi nằm vào quan tài.

Hồi trẻ, ANDY lên núi xuống đồng, những năm tháng của thời kỳ đại nhảy vọt, trước mắt chỉ thấy “bất ái hồng trang ái vũ trang" (không thích trang điểm chỉ thích chiến đấu). Sau này, ra nước ngoài ANDY ngay lập tức bị hoa mắt, cộng thêm phải thích nghi với môi trường mới, học tiếng Anh, thừa kế tài sản, tiếp quản công ty, yên ổn làm ăn…cuốn ông ta đi, khi đã xong xuôi mọi bề, thì mười mấy năm thời gian cũng đã đi mất.

Chờ đến khi muốn hưởng thụ cuộc sống và gái đẹp, thì ông ta cũng cay đắng nhận ra bản thân mình không có cách nào tìm thấy thú vui cho nửa phần đời còn lại. Ngay đêm đó ANDY quyết định về nước, ông ta cho rằng điếm tây to khỏe làm mình bị “rụt”, chứ những em gái phương Đông mỹ miều ắt sẽ khiến dục vọng thời sơ nguyên của ông ta thức dậy.

Đáng tiếc, dù đã vô số lần quay về ông ta cay đắng nhận ra, ngay những em bổn hương bổn địa đất Thượng Hải cũng bó tay với Andy.

Andy có thể nói là một gã trai già lịch lãm, về điểm này ai cũng rõ như ban ngày. Ông ta là loại có thể kéo ghế mời bạn ở bàn ăn, mở cửa xe cho bạn. Em nào biết Andy cũng công nhận lão là thằng khá, lão chỉ cần một em nhảy đêm cho lão xem, chứ chẳng thực sự làm tình gì, quan trọng là, cứ đến sáng hôm sau lão lại trìu mến hỏi nhỏ: “Bé cưng ơi, em muốn đô Mỹ, đô Hồng Kông, hay Nhân dân tệ?”

Nhưng cái gì đủ kích một em nhảy hăng thâu đêm?

Lời đáp đơn giản—Thuốc lắc

Nếu phải nói tóm gọn, thuốc lắc thực chất là một dạng thuốc kích thích, một loại ma túy. Mà đã là ma túy tất sẽ có những tác động nguy hiểm đến người sử dụng, đó là lý do vì sao công an kiểm tra gắt gao. Chỉ có điều thuốc lắc ngay lập tức không đe dọa tới tính mạng, nó chỉ khiến người ta đạt tới cực cảm, vì thế nhiều người chẳng màng sống chết mà lao vào nó.

Nghe nói thuốc mà Andy mua về toàn là hàng xịn, hầu như đêm nào hắn cũng “cắn” thuốc, rồi hắn mua liền cái nhà trong khu biệt thự Hào Phong để ngắm các em dạ vũ. Diệp Tử đã tham gia tiệc nhảy này vài ba lần, khi thì một mình, khi thì cùng mấy chị em khác, mỗi lần như thế, cô đều cố tránh cái viên thuốc xanh xanh đó, và không biết bao nhiêu lần đã phải nôn trộm thuốc ra.

Dù sao thì Andy cũng chẳng thể bắt ai mở miệng để kiểm tra cả.

Tuần trước cách đấy 5 ngày, lúc chập choạng tối, Diệp Tử nhận được điện gọi của Andy.

Andy hẹn Diệp Tử ở biệt thự Hào Phong, bảo là bạn bè muốn mở party sinh nhật, Diệp Tử nhớ rủ thêm Ức Đình, Tiểu Ngọc và mấy em khác cùng đến. Trừ Tiểu Vân không đi, đêm ấy 10h10 năm cô đều tới bấm chuông nhà C5.

Nhà tổng cộng có năm người, trong đó có 4 đàn ông: lão Andy, Tần - tay buôn giàu có người Đài, Y - một gã trong làng giải trí Hongkong chừng 30 tuổi và một “em” xinh tươi chừng 20 tuổi đầu.

Cái “em” ăn mặc có phần hoa hoét kia là “bạn gái” của lão Tần, gần đây bỗng dưng phất lên thành một tiểu minh tinh trong làng điện ảnh.

Mấy người này ai cũng đã từng gặp qua, hầu như không có cảm giác xa lạ gì, nên chẳng mấy chốc party náo loạn hẳn lên.

Tiểu Tịnh Tử phát cho mỗi người một viên thuốc, phát đến lượt Diệp Tử bèn lấy ngón tay ấn ấn đầu Diệp Tử, thầm thì nói: “Em biết lần nào chị cũng nôn thuốc ra, lần này đừng có thế, được không nào? Hôm nay sinh nhật anh Tần, vui tí đi! Em không muốn chị giả vờ “HIGH”!

Diệp Tử cười “khì khì”, cuối cùng nhận lấy nửa viên thuốc, toàn chị em với nhau từ chối cũng khó.

Tiếng nhạc disco ầm ĩ phát ra từ cái dàn máy đắt tiền.

Cả hội hò hét lắc giật, khoang phòng trở nên sôi động.

Sau khi cắn nửa viên thuốc, Diệp Tử thấy mồm miệng khô khốc, cô uống nước liên tục.

Mọi thứ bị cuốn đi, lão Tần đã thổi nến, mở champagne.

Chẳng còn ai để ý đến thời gian, trong những lúc thế này thậm chí chẳng còn ai để ý đến sống chết.

Diệp Tử rũ rũ đầu mơ màng lắc theo điệu nhạc, mái tóc xoăn dài phủ ra trước mặt, đầu ong ong chật cứng

âm thanh. Cô vẫn cảm thấy khát.

Liền lúc có ai đó đẩy đẩy một cốc nước vào cô, đưa cho cô một cốc nước cam.

Diệp Tử không hề ngẩng đầu lên, uống cạn một hơi.

***

Nói thật, phải mãi đến sau này khi nhớ lại chi tiết quan trọng về cốc nước cam, Diệp Tử mới nhớ ra lúc ấy cô hơi cảm thấy cốc nước có vị đăng đắng. Không lâu sau, Diệp Tử thấy trong mình nôn nao, phải bò vào phòng vệ sinh nôn.

Trở ra ngồi trên sa-lông, Diệp Tử vẫn thấy khó chịu, lại vào nôn lần nữa.

Cứ thế đi ra đi vào…Diệp Tử cảm thấy giờ đây hai từ “khó chịu” không đủ để diễn tả cảm giác trong người cô.

Trong một thời gian ngắn, Diệp Tử phải chạy vào nhà vệ sinh 6 lần, đầu mỗi lúc một quay cuồng.

Nếu bạn liên tục chạy vào nhà vệ sinh 6 lần cũng sẽ gây chú ý cho người khác. Lúc đầu có Thanh Thanh lượn qua, vừa lắc vừa hỏi Diệp Tử làm sao.

Diệp Tử nói cô thấy trong bụng khó chịu, liên tục bị nôn.

Tiểu Tịnh Tử nắm lấy tay Diệp Tử, đỡ cô ra ngồi phía ngoài phòng ăn, đưa cho Diệp Tử một cốc nước.

Nước chưa nuốt hết, Diệp Tử đã “ộc” nôn hết ra chiếc thảm màu gạo làm bằng da cừu thật.

Andy lật đật chạy đến mang theo một cốc sữa: “Uống đi, sữa có thể giải độc”

Thức uống xuống dù khác nhau, nhưng Diệp Tử vẫn một mực nôn như thế.

“Mày đã cho nó cắn bao nhiêu?” Andy khùng lên, quát Tịnh Tử.

“Đâu có mà, làm sao có thể, cô ta chỉ uống có nửa viên, anh xem, chỗ còn lại vẫn còn đây!” Tịnh Tử rút ra từ túi quần một vỉ nhỏ, để cả bọn kiểm chứng.

“Thế cô ta đã ăn gì rồi?”

“Có ăn gì đâu, mọi người đều ở đây, cô ta có thể ăn gì chứ?”

“Đỡ cô ta lên gác nghỉ…nhanh lên…” lão Tần nói.

Tiểu Tịnh Tử xốc Diệp Tử dậy đỡ cô lên gác, mọi người cùng lũ lượt kéo lên.

Diệp Tử lên đến tầng trên lại nôn, cô thấy trời rung đất quay, tim đập rất nhanh, cảm giác nghẹt thở. Cô mở to miệng cố hít thở, hơi thở đứt quãng như lừa thồ hàng.

Cô được đặt nằm thẳng trên giường trong phòng dành cho khách

“Chúa ơi, mọi người nhìn mặt Diệp Tử kìa, cả môi nữa…trông khiếp hãi chưa kìa! Liệu có phải là…” Tiếng của Tuyết Nhi.

“Hay cứ mau đưa cô ấy vào viện đi! Nhỡ xảy ra việc thì sao!” Tiếng của Thanh Thanh

“Không được, không thể đưa đi viện được…” tiếng “sao” Y

“Nó đã ra thế này rồi mà vẫn không đưa đi viện là sao?” tiếng tiểu minh tinh

“Mày điên à? Bây giờ Bắc Kinh đang bắt gắt gao, đưa nó đến viện rồi chết cả nút à…? Cái này mà tra ra thì mai cả bọn trườn mặt lên báo” tiếng Lão Tần.

“Không chỉ đơn giản lên báo, bây giờ bị tra ra dùng thuốc nó cho lên trại cai 3 tháng. Ở đây toàn người có danh phận, xảy ra chuyện rắc rối lắm. Coi có cách nào khác không…” tiếng Andy.

“Em uống thuốc nhiều rồi, nhưng chưa hệ trọng thế này, bây giờ Diệp Tử chủ yếu tim bị kỵ khí, ai đó nhanh nhanh ra bệnh viện mua về cho nó túi hô hấp…”

Tiếng Nghị Đình Tiểu Tịnh Tử vội vã xuống gác.

Diệp Tử vẫn nôn thốc tháo.

Tiểu Ngọc nắm chặt lấy tay cô: “Hay cứ đưa đi viện đi, thế này hãi quá!”

“Diệp Tử, mẹ ơi, nó nôn cả dịch vị ra rồi” Tuyết Nhi sợ đến phát khóc.

Diệp Tử vẫn không ngừng nôn.

Cô cảm thấy mạng sống mình đang bị thổ ra từng chút từng chút.

Diệp Tử hít thấy một cuống khí thông lành, có người đeo vào mặt cô một túi thở.

Lồng ngực đã giãn ra một chút. Gần như không còn nghẹt lại nữa.

Đất trời đều quay, Diệp Tử lịm dần, không còn bất kỳ cảm giác nào.

Những tiếng người hút mỏng về phía xa, và mạng sống cũng như vậy, mong manh như sợi tóc.