Cho Em Xin Một Điếu Thuốc (Yêu Nữ Quầy Bar)

Quyển 1 - Chương 19




Bữa tối của Diệp Tử được dọn ăn trên cái sa lông ngoài phòng khách, tôi kéo lùi sa lông ra, rồi đặt hai chiếc gối cho Diệp Tử dựa lưng.

Đám con gái lại ồ lên, nói là thế kỷ nào rồi mà vẫn còn người như anh Lý Hải Đào! Rồi cầm cái dựa lưng ở sa lông ném vào tôi.

Diệp Tử cúi đầu lúi húi ăn, chẳng nói điều gì.

Chỉ có Tiểu Ngọc là không tham gia bày trò hò hét, gõ gõ bàn ngồi ăn trước, bạn nhận ra không, vào cái khoảnh khắc “ác liệt” này, hình như vẫn có người đang xót tôi.

Chết thôi, rồi cả bọn châu lại chén sạch đồ, qua thăm Diệp Tử đâu, có mà đến nhà Diệp Tử mở party liên hoan.

Mấy cô bạn đi rồi, để lại một núi bát đĩa bẩn, tôi thiếu đường khóc dở mếu dở.

Diệp Tử trông thấy tôi nhăn nhó mặt mày mà bật cười, càng cười càng không nhịn được, cuối cùng làm tôi cũng phải cười theo. Xem ra, tinh thần của Diệp Tử thật sự khá hơn rồi.

Tôi bế Diệp Tử về giường, Diệp Tử nhỏ nhẹ: “Em muốn xem Showgirls”(những cô nàng trình diễn)

“Em có vẻ thích phim này nhỉ, anh thấy cả chiều mở phim này rồi.”

“Phim này bối cảnh đẹp, mà cứ liên quan đến nhảy múa là em thích xem, anh không biết trước đây em có rất nhiều năm học nhảy à?”

“Ồ, ra thế…cái phim này, em xem bao nhiêu lần rồi?”

“Chắc phải cả trăm lần ý chứ. Giá mà em biết tiếng Anh, em sẽ học thuộc lòng mọi câu thoại”

Ôi! Bé bỏng của tôi, nếu có ai bắt anh phải xem cái đĩa này một trăm lần, anh thà nghiền nó nát vụn ra, chứ đừng có để anh phải xem lại nó lần nữa.

Vất vả một hồi mới dọn dẹp xong, tôi ngồi cạnh Diệp Tử cùng em xem phim, xem một lúc tôi thiếp đi.

Nửa đêm tôi tỉnh dậy, có ánh đèn rọi vào từ ngoài cửa sổ, tôi thấy Diệp Tử thân quen nằm bên cạnh.

Tôi khẽ khàng, rất khẽ khàng chạm nhẹ môi lên má em…

Rồi lại nằm xuống ngủ.

Làm một giấc tới tận trưa, tôi tỉnh dậy trong tiếng hát của Diệp Tử vọng ra từ nhà tắm, dỏng tai một hồi mới nghe thấy lời bài hát: “Anh chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn em, nhưng em không thể hiện điều gì. Cho dù chẳng nói một lời, điều làm ta khó quên, chính là ánh mắt em, tình anh và mỹ lệ…”

Đó là bản tình ca “Ánh mắt em” của diva Thái Cầm.

Với âm nhạc tôi chỉ là người ngoại đạo, nghe xem có ý nghĩa gì thế thôi. Giọng hát của Diệp Tử nghe rất thiết tha, nhưng cũng thanh nhẹ, vừa trong trẻo vừa phiêu dật, làm sao em có thể gom trọn vẹn hai chất giọng ít có điểm chung ấy hòa lại làm một.

Đôi khi ngẫm ngợi cũng thấy con người Diệp Tử giống như vậy, có rất nhiều phong thái ngưng tụ trong con người em, thật khó để nói ra đâu mới là phong thái đại diện rõ nét hơn về em.

Bàn trang điểm kê cạnh giường để rất nhiều ảnh Diệp Tử, có một tấm nhỏ dính trên chiếc gương, trong ảnh Diệp Tử mặc một chiếc áo xanh da trời, cười tươi rạng rỡ.

Tôi gỡ chiếc ảnh xuống, nhét vội vào ví tiền.

Diệp Tử gấp lại quần áo ngủ, mái tóc ướt sũng xõa ngang vai. Sắc mặt và màu môi đã hồi phục trạng thái bình thường. Trông thấy tôi đã tỉnh, em chào lại bằng một nụ cười:

“Anh đi rửa mặt các thứ nhanh lên, hôm nay chúng mình ra ngoài ăn cơm nhé.”

“Em cảm thấy thế nào rồi?”

“Đỡ nhiều rồi, anh xem!” Diệp Tử xoay một vòng, lại xoay một vòng nữa, rồi thả mình xuống cái sa lông bên cạnh.

“Em không sao đấy chứ? Ấy” Tôi lo lắng chạy lại đỡ, “Em nói em….Thôi đừng đi ăn nữa, anh mua đồ về, em muốn ăn gì? Xong anh nấu thêm cháo nữa.”

“Nhưng người ta muốn ăn lẩu….”

“Anh đi mua một nồi lẩu.”

“Không phải kiểu đấy đâu, em muốn ăn kiểu ở quán Kim Sơn Lão Ma!”

“Không được, em…thực anh không biết…liệu em có ăn cay được không?”

“Có cái gì liên quan đến việc ăn cay chứ? Có phải em đang bừng bừng lửa đốt đâu…Đi đi mà, Hải Đào, em ngột ngạt lắm rồi, đi nhé….”

Một tiên nữ giáng trần van vỉ tôi thế này, chẳng nói đi ăn lẩu, có cho tôi vào nồi lẩu mà nấu lên cũng không vấn đề gì.

Chúng tôi tới quán Kim Sơn Lão Ma gần nhất.

Diệp Tử có vẻ ăn cay được, cái miệng xinh xinh cứ xì xà xì xụp, cánh mũi lấm tấm những hạt ngọc mồ hôi.

Diệp Tử nói: “Cho em một điếu thuốc.”

Tôi bỗng nhớ ra một việc, bèn hỏi: “Em không thích ăn cá phải không?”

Diệp Tử đổ cả đĩa óc đậu rán vào nồi lẩu, trả lời: “Sao anh biết? Không phải là không thích ăn, vốn dĩ em chẳng bao giờ ăn cá.”

“Tại sao thế em?”

“Vì em là con gái của Hải Long Vương, kiếp trước lấy người trần tục, kiếp này bị giáng xuống trần gian đấy, nên không được ăn cá….Ha ha ha đùa thôi, là bởi vì hồi nhỏ gia cảnh khó khăn, mà em lại rất háu ăn, một lần qua nhà họ hàng, lúc ấy em khoảng 3, 4 tuổi, nhà người ta làm rất nhiều món cá, em tống hết cả vào mồm, ăn đến bị ngộ độc, kết quả không chỉ cá, mà loại hải sản nào em cũng không ăn được, ăn vào là nôn.”

“Gì cơ…cả hải sản cũng không được?”

“Em ăn được tôm con con thôi, chứ tôm to thì không ăn được.”

“Chẳng phải em là người vùng biểnThanh Đảo ư? Không ăn được hải sản quá tội…”

“Hồi nhỏ em ở nhà bà, 7 tuổi đi học mới về lại Thanh Đảo.”

”À, ra thế…Thế bố em giờ ở Thanh Đảo à?”

“Vâng, em còn hai chị, đều kết hôn cả rồi.”

“Họ yên tâm cho em tận Bắc Kinh xa xôi này không?”

“Cũng không xa lắm anh. Từ bé em đã rất tự lập, chẳng phải em đã nói qua với anh? 17 tuổi tốt nghiệp trung học xong em đi làm nhân viên phục vụ cho một quán rượu, sau đó tình cờ đi hát cho hộp đêm khá suôn sẻ, rồi lại lên Bắc Kinh. Cứ thế, chẳng có gì mà không yên tâm. Em thông báo sau khi tốt nghiệp Học viện ngoại ngữ em đã tìm được việc, nên họ cũng chẳng hỏi gì.”

“Em có tấm bằng như thế, chẳng nhẽ không tìm được một doanh nghiệp gì đó?”

”Cái gì mà bằng cấp, chẳng qua cũng chỉ là tấm bằng tại chức, mỗi năm Bắc Kinh có biết bao nhiêu tiến sĩ, thạc sĩ thất nghiệp đầy ra đấy. Tiếng Đức em học cũng chỉ là một thứ tiếng ít trọng lượng, chẳng giấu anh đâu, em học hành cũng lẹt đẹt, anh nghĩ mà xem, bước ra ngoài xã hội đi làm 2 năm rồi quay lại giảng đường, có học nổi không? Có được tấm bằng là đã khá lắm rồi. Tiếng Đức có một phát âm rất quan trọng mà em sống chết không nói nổi, năm đó đến thầy giáo của em cũng không còn hy vọng gì. Sau không dùng, cũng quên hết cả.”

Tôi gật gật đầu.

“Còn anh? Đường đường tốt nghiệp đại học, sau này ra sao? Có phải đi tìm việc lại không?”

“Bây giờ anh cũng chưa vội, còn mệt đang muốn nghỉ một chút, tự anh có thể lo được, đợi cơ hội…”

***

Lúc tôi thanh toán, Diệp Tử nhìn thấy một bức ảnh trong ví tiền.

Không phải tấm tôi lấy trộm của Diệp Tử, đó là hình bạn gái cũ của tôi.

“Xinh phết!” Diệp Tử nghiêm túc nhận xét.

“Chuyện của gần hai năm trước, cô ta đi Sing rồi. Tính anh lười, vẫn chưa bỏ ảnh đi”

“Anh không phải giải thích đâu, ai cũng đã từng yêu, em cũng vậy thôi. Chỉ là không may mắn như anh.”



“Em hận anh ta không” Quả thực những kinh nghiệm tình trường của Diệp Tử khiến tôi kinh ngạc, có lẽ những nếm trải vấp váp sớm có trong đời đã hình thành nên tính khí cứng cỏi.

“Hận? Em đã từng muốn xỉa chết hắn. Một chữ “hận” làm sao tả nổi!” Dứt lời Diệp Tử đứng bật dậy “Đi, no rồi về thôi!”

Chúng tôi ngồi nhà xem phim đĩa cả chiều hôm ấy.

Diệp Tử có vẻ tử tế hơn. Cô còn đòi tôi đi ra ngoài đánh cầu lông, nhưng tôi nhất quyết không đồng ý.

Lý do vì: “Em bây giờ đến xoay vòng tròn còn không nổi, làm sao đánh được cầu lông?”

Trời tối dần. Tôi chạy ra ngoài mua ít thức ăn sẵn, luống cuống xào thêm ít trứng với dưa chuột.

Diệp Tử không ăn, tay đập đập xuống sa-lông gọi tôi ra ngồi cạnh.

“Hải Đào, đã hai ngày rồi anh không hề căn vặn gì em, thực sự anh không hề muốn biết sao anh yêu?”

“Em đã không muốn nói, anh hỏi phỏng ích gì, còn nếu em đã tin anh, sẽ có một ngày em nói ra với anh”

“Ôi, anh lại triết lý rồi! Có điều nếu anh hỏi trước em cũng sẽ nói với anh thôi…Hải Đào, em biết ơn anh đã tôn trọng em, người như em không biết nói dối, cũng rất ngại nói dối, chỉ cần lời từ miệng em nhất định là sự thật, nhưng nếu em không nói, là lòng em có điều khó nghĩ, em chỉ có thể giấu anh, mà không thể gạt anh…Đây là nguyên tắc, cũng là thói quen của em.” Diệp Tử ngập ngừng một lát, rồi bắt đầu nói một hơi không ngừng nghỉ, “Năm ngày trước, tức là thứ bảy tuần trước, em nhận được điện thoại của một người bạn…”