Tôi dậy lúc 9 rưỡi sáng, cũng chẳng thể nói là “dậy”, vì đêm qua tôi hầu như không ngủ.
Tôi ra xem Diệp Tử, em vẫn chưa tỉnh.
Tôi chạy vèo xuống tầng dưới, gọi điện cho bà chị cả, hỏi chị cách quấy món súp trứng (súp đặc) {Đánh bông trứng vừa đánh vừa đổ thêm nước lã đun sôi vào, cho vào
cái báthầm cách thủy 15 phút,đổ ít mại, muối, hành lên. Có
tác dục thanh nhiệt giải độc ĐẶC BIỆT GIÚP HỒI PHỤC, TĂNG LỰC CHO NHỮNG NGƯỜI VỪA ỐM DẬY}, còn hỏi đi hỏi lại có phải cho thêm cái hạt gì đỏ đỏ vào không.
Kết quả không tránh được việc bị bà chị vặn vẹo, tôi ngại phải
giải thích, nói dối đôi câu cho bà chị khỏi nghi.
“Cái ấy là cầu khởi {Đông y, cái hạt đỏ đỏ trông giống Ý Dĩ hay Kỷ Tử của VN}” cuối cùng bà chị cũng nói.
Tôi mua về một đống đồ xách cả lên lầu, trong đó có một cái niêu đất và một con gà.
Đây là lần đầu tiên trong đời kể từ khi sinh ra tôi vào bếp, chỉ
cần qua một cú điện thoại, tôi đã nấu thành công món súp
trứng vàng mềm. Trông thấy Diệp Tử vẫn thiếp trong mộng mị,
tôi lấy ra ăn trước.
Mùi vị cũng được lắm.
Trứng đã đặt vào nồi, chỉ cần rưới thêm nước gia vị và cho vài hạt cầu khởi vào, cho nhỏ lửa.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy một thứ hạnh phúc hiếm hoi chưa từng có -
ấy là - có thể bận rộn chăm sóc người mình yêu thương.
Lúc nấu thêm súp trứng tôi chợt nghĩ thế này: Diệp Tử thích ăn
nhạt hay là ăn ngọt? Hay cứ nấu hai kiểu, em hợp khẩu vị nào
là có luôn khẩu vị đó.
Đến chiều, từ phòng ngủ phát ra âm thanh.
Tôi thấy em đã ngồi dậy, sắc mặt khá hơn nhiều, môi không còn bợt bạt nữa, “Em muốn vào nhà tắm rửa mặt.”
Lúc đỡ em xuống giường, tôi thấy rõ ràng là cơ thể em đã có sự hồi phục, tinh thần cũng khá hơn nhiều rồi.
“Mùi gì thế Lý Hải Đào? Thơm quá….”
“Canh gà.”
“Mua về à?”
”À, là anh nấu, có lẽ vẫn phải ninh thêm tí nữa….”
”Là anh nấu ư? Trông không giống anh….Em đói lắm rồi.”
“Em rửa mặt trước nhé, tự mình làm được không? Đứng vững không?....Tốt rồi, để anh vào múc cháo em ăn.”
Tôi bưng ra hai bát súp trứng đặt xuống kệ đầu giường, “Diệp Tử,
anh nấu hai bát súp trứng, anh sợ em không ăn được thứ khác,
nhưng không biết em thích mùi vị nào, nên nấu một bát ngọt,
một bát mặn, em muốn ăn bát nào?”
Đúng lúc ấy, nước mắt của Diệp Tử rơi xuống.
Như hạt ngọc trai long lanh trong suốt.
Tôi hoảng quá chân tay luống cuống: “Đừng khóc đừng khóc mà, anh
làm gì sai rồi hả em? Hay em không thích súp trứng? Em đau ở
đâu? Đừng khóc đừng khóc….Bây giờ em còn yếu lắm, không được
khóc nữa, em thích thứ khác để anh đi mua, rồi lát ăn súp sau.”
“Súp cũng ngon lắm em ạ…Em yêu ơi, em đừng khóc nữa, được không?”
Diệp Tử nắm chặt lấy tay tôi, dịu hiền: “Hải Đào, sao anh lại chăm sóc em thế?”
Hải Đào? Nghe thấy không? Diệp Tử bỏ đi cái họ “Lý” ở đằng trước! Nghe thấy không? Nghe thấy không?
“Em biết là vì sao! Diệp Tử, thôi không nói những điều này nữa,
ăn trước đã, kẻo chẳng còn hơi sức trò chuyện.”
Kỳ thực tôi rất rất muốn hỏi Diệp Tử rốt cuộc chuyện gì đã
xảy ra, nhưng nom em còn quá yếu, tôi không nỡ hỏi ngay bây giờ.
Có lẽ cứ như Tiểu Ngọc đã nói, tôi chỉ có thể chờ mong một ngày Diệp Tử tự mình kể lại sự việc cho tôi.
“Anh không phải đi làm à?”
“ừm…anh…Diệp Tử, anh thôi việc rồi.”
“Hả? Sao lại thế? Có liên quan đến em không? Việc xảy ra khi nào?”
“Không liên quan không liên quan, chuyện của một tháng rồi em, cũng
chẳng vì làm sao, anh với ông sếp có chút mâu thuẫn, việc
công.”
“Thế còn xe?”
“Xe là của công ty, trả lại rồi”
Diệp Tử đương muốn hỏi tiếp thì có điện thoại Tiểu Ngọc gọi.
Ở đầu máy kia Tiểu Ngọc hỏi luôn: “Tình hình thế nào?”
“Đỡ hơn rồi, ít nhất là khá hơn hẳn hôm qua, vừa mới ăn, đã tự rửa mặt, cử động được rồi.”
“Này, Thanh Thanh vừa gọi, lát tụi em qua luôn.”
Thiếu mỗi Tiểu Vân, còn 4 cô kia đều đến cả.
Các cô nhẹ nhàng như mèo lò dò vào phòng ngủ, chụp bó hoa lên người Diệp Tử.
“Chết khiếp chúng mày, bỏ ngay hoa ra đi….” Diệp Tử cười tươi bảo.
Những cô gái xinh đẹp mồm miệng như tép nhảy, quanh đi quẩn lại mấy câu em thế nào rồi, đỡ hơn chưa, ăn gì chưa,mặt mày vẫn khá lắm.
Tôi ở gian ngoài vểnh tai lên nghe ngóng cả buổi, đám con gái này
cứ như thể đã biết hết chuyện, cả buổi không hề thấy hé lộ
ra thứ gì liên quan đến việc ngã bệnh của Diệp Tử, không có
tí tính thực tế nào trong câu chuyện.
***
Đàn bà là thế, chỉ thích nói những phế ngôn không giá trị.
Tôi đứng dậy ngỏ ý ra về.
“Sao phải đi anh? Lên công ty à? Thôi đừng đi!” Tuyết Nhi nài nỉ.
“Đúng đấy đừng đi đừng đi đừng đi….” các mỹ nhân đồng loạt giữ tôi lại.
Tôi nói tôi về nhà tắm giặt thay quần áo xong sẽ quay lại, chứ
còn thực chất, tôi sẵn sàng ở đây cả đời, chỉ cần Diệp Tử
không đẩy tôi ra, cớ gì tôi phải đi?
Với cả hôm qua luống cuống quá, tôi cũng không cầm theo nhiều tiền.
Về đến nhà tôi nhanh chóng tắm giặt thay đồ, rồi qua rút tiền ở
máy tự động, vào tiệm sách gần đó mua hai cuốn “Bà nội trợ
toàn tập”, “Bạn có biết nấu canh không”, ra siêu thị mua xương,
rau xanh, các loại gia vị nấu
canh, ban đầu tôi định mua cá cơ, hình như canh cá tốt cho người mới
ốm dậy, nhưng tôi nhớ không nhầm thì: Diệp Tử không thích ăn
cá…
Trên đường về nhà Diệp Tử, tôi đánh một giấc trên taxi.
Gõ cửa cả ngày mà không thấy ai ra mở, từ bên trong vẫn vọng ra những âm thanh náo loạn như bún rối.
Tôi đẩy cửa vào, trời ạ, mấy cô bé này, đến cửa cũng không thèm khóa.
Quang cảnh thật ồn ào! Trên bàn bày đến mấy đĩa đồ ăn (hầu hết là đồ ăn nguội {Vì đồ ăn ở BK rất mỡ, bên cạnh việc gọi các món chính (món
nóng) như thịt cá hải sản, người ta thường gọi kèm các món
rau trộn, rau luộc, đặc tính của cá món này là lạnh (món
nguội)}), cả canh gà tôi đã nấu sẵn. Ức Đình đang đứng cạnh bàn cầm đôi đũa chỉ trực ăn vụng.
Ồn áo nhất vẫn là ở trong bếp, Thanh Thanh và Tiểu Ngọc đùa nhau đầm đìa mồ hôi, Tuyết Nhi lóng ngóng chả biết làm gì, đứng
đực ở cửa bếp tranh nói leo với các cô chị.
Ti vi ngoài phòng khách đang mở phim Mỹ Showgirls, nhân vật chính
của phim đang làm trong một hộp đêm ở Las Vegas, cô ta múa may
điên cuồng trước đám đàn ông đang thèm nhỏ dãi, cả thân mình
chỉ còn độc chiếc quần con nhỏ xíu dáng chữ T.
Tự dưng chẳng có ai chăm Diệp Tử của tôi, mặt mày thất thểu ngồi trên giường, người cứng đơ đối diện bó hoa to, trông thấy tôi
mắt sáng lên, hướng về tôi gật gật đầu.
Có tiếng gọi cửa, tôi ngó từ trong ra, là Tiểu Vân.
Tiểu Vân đi một mạch vào phòng ngủ, vừa nhìn thấy Diệp Tử đã òa
khóc: “Chị thân yêu ơi, làm sao mà ra nông nỗi này hả chị…”
Diệp Tử vuốt vuốt mái tóc Tiểu Vân, an ủi ngay: “Ngoan nào, đừng
khóc đừng khóc, chị thoát chết rồi mà? Đỡ lắm rồi, ngoan
nào….”
Tiểu Vân nín lại không nói gì nữa, tôi vẫn không nghe ra được chuyện gì.
Bạn nói thử xem làm đặc vụ tình báo mà toàn không tìm ra được
sự thật có giá trị, như bạn thì bạn có nghĩ đến việc tự
sát không?
Tôi nói thật đấy, như tôi đang nóng ruột đến muốn chết đây.