Cho Em Mượn Bờ Vai Anh

Chương 2: 🐻Mượn lần 2🐻: : Đến văn phòng của tôi một chuyến




Edit: Kiệt

Gấu bụng bự: nhân dịp đảo gấu tròn 100 followers nên gấu bonus chương 2 nè, tháng 4 bắt đầu đào nheee 😘

———————————

Lục Duyên Bạch xoay người đi về phía bục giảng, đề lại một bóng lưng cho Từ Diệp Vũ và Hướng Vi.

Hướng Vi phân tích: "Giảng viên vừa thấy chúng ta kìa, nhưng anh ta không để chúng ta vào, mà xoay người đưa lưng về phía chúng ta... Ý là không để chúng ta vào hả?"

"Chắc vậy."

Từ Diệp Vũ cầm bút máy "mảnh nhọn", hoàn toàn chìm đắng trong hình ảnh Lục Duyên Bạch cất giấu sữa chua, không khỏi hoài nghi bản thân.

Mặc dù không biết tại sao anh ta lại làm như vậy, nhưng không hiểu sao lại sinh ra cái loại ảo giác kỳ diệu rằng động tác của anh là do cô.

Từ Diệp Vũ thì thào: "Lẽ nào vào một đêm đẹp trời nào đó mình trộm uống nước của anh ta à?"

Hướng Vi ghé mặt lại: "Nước cái gì?"

"..." Từ Diệp Vũ liếc cô, "Kiểu gì đi nữa cũng không phải thứ cậu nghĩ."

"Tớ nghĩ cái gì," Hướng Vi thõng vai, "Tớ là công dân tốt tuân thủ pháp luật."

Từ Diệp Vũ nghiêm trang gật đầu: "Trừ việc buổi tối thích chui trong chăn xem tiểu..."

Hướng Vi bịt miệng cô lại, đúng lúc nói sang chuyện khác: "Nếu giáo viên đã thấy bọn mình lại không định bảo bọn mình vào thì bọn mình đi đã đi, lần sau lại đi sớm chút."

Từ Diệp Vũ còn đang nghĩ xem mình và Lục Duyên Bạch có tí liên hệ sâu xa nào không, đang ngẫm nghĩ thì Hướng Vi nửa kéo nửa xách túm cô chạy khỏi phòng học.

Mất năm phút đồng hồ, Từ Diệp Vũ đã thanh tra xong quả đầu "tác giả có truyện bán chạy" của mình, xác định chưa gặp qua Lục Duyên Bạch.

Cho nên mấy thứ cô thấy với suy nghĩ hôm nay có lẽ thật sự là ảo giác.

Cô lấy lại tinh thần, phát hiện bị Hướng Vi kéo đến trước quầy bán hoa quả.

Hôm qua không được ăn táo, trong lòng Hướng Vi còn tiếc nuối đây này, hôm nay lại mua một túi.

Mua táo xong, ông chủ còn giúp bọn họ cắt sẵn, tặng thêm hai cái dĩa, để vào trong hộp nhựa.

Hai người mua táo xong chuẩn bị đi về, kết quả tình hình giao thông ở trường đại học L quá phức tạp, vòng tới vòng lui, lại vòng về trước cửa phòng học của Lục Duyên Bạch.

Từ Diệp Vũ thoáng nhìn vào bên trong, phát hiện người kia đang đứng cạnh máy chiếu giảng bài, khuôn mặt bị quầng sáng chiếu ra bóng mờ, càng làm sắc nét đường mũi cao thẳng, mi mắt càng thêm sâu.

Cái nhìn này làm Từ Diệp Vũ sững sờ tại chỗ.

Khi nãy cô chưa kịp thấy cả khuôn mặt anh, lúc này chẳng qua là vội vã thoáng nhìn, đầu ngón tay liền nắm chặt, cảm thấy như có một loại tình cảm rất nhỏ xông thẳng lên đầu.

Như là giữa không khí oi bức mùa hè, nửa dựa trong bóng râm của tán cây cổ thụ xanh biếc uống cạn một cốc nước chanh có gas, trong ly chỉ còn lại hai viên đá thoảng hương bạc hà.

Lách cách một tiếng, thanh thúy rõ ràng, còn có tiếng vang nhỏ.

Trong phòng học, Lục Duyên Bạch cả thấy ánh mắt chăm chú của Từ Diệp Vũ, thân mình khựng lại, đưa mắt nhìn cô.

"Vào đi."

Ngay từ đầu anh đã phát hiện bọn họ, cất giáo án xong định bảo người tiến vào lại không thấy người đâu nữa.

Lớp anh rất đông học sinh, nghe ké càng đông, cho nên anh sẽ không dùng thời gian để nhớ mặt của sinh viên mà là trực tiếp dùng danh sách sinh viên, đỡ lẫn lộn.

Chỉ có vài học sinh khá hăng hái anh mới nhớ kỹ một chút.

Hai người này không rõ là sinh viên chính quy hay là đến nghe ké, nhưng vừa rồi tiếc nuối rời đi, chắc là tưởng anh không cho các cô ấy vào.

Lần này vòng trở ại, còn đứng lâu như thế, chứng minh là thật sự muốn lên lớp, anh hẳn là thành toàn.

Thầy giáo gương mẫu Lục Duyên Bạch đâu đoán được là Từ Diệp Vũ chỉ bị nhan sắc của anh làm cho thất thần mà thôi.

Nghe được hai chữ "vào đi", Từ Diệp Vũ sững sờ tại chỗ, thậm chí còn cực kỳ đại nghịch bất đạo nghĩ, dưới ánh đèn, hầu kết của giáo sư vì nói chuyện mà lăn lộn lên xuống, vô cùng giống viên đá trong tưởng tượng của cô.

Mãi cho đến khi Hướng Vi lôi tay áo của cô: "Thầy ấy nói chúng ta à?"

Đôi mắt cô hơi lay động, lúc này mới lại tìm được tiêu điểm.

"Đúng vậy đi, gần đây cũng không có ai khác."

"Thế vào đi chứ, cậu còn đứng đần ra làm gì?"

Từ Diệp Vũ: "Không lừa cậu, góc độ này nhìn giáo sư Lục, thật sự rất có hương vị của phim điện ảnh."

Hướng Vi: "..."

"Vậy cậu đứng đây đi, tớ đi vào."

Hai người khom lưng dán tường đi vào, Từ Diệp Vũ ngầng đầu tìm vị trí, ánh mắt tuần tra một vòng, hao hết sức lực mới có thể tìm được hai chỗ trống ở mấy bàn cuối cùng.

"Cũng khoa trương quá đi chứ," sau khi ngồi xuống, Từ Diệp Vũ cảm thán, "Giảng đường lớn như thế này, thế mà ngồi chật hết, dư đúng hai chỗ?"

Hướng Vi cũng gật đầu theo: "Số học sinh trên số ghế là một tỷ số nói không rõ, có lẽ chúng ta đụng trúng hôm cao điểm đi?"

Nam sinh bên cạnh quay qua giải thích cho Hướng Vi: "Hôm nay hai cậu gặp may, gặp được hai chỗ trống, thời điểm khác chỗ nào cũng kín hết. Nói túm lại tôi học khóa này lâu lắm rồi, hôm nay lần đầu tiên không full chỗ, bởi vì hai người ngồi chỗ này vừa có việc, xin nghỉ rồi."

"Thế à, việc gì thế?"

"Bạn cùng phòng viêm dạ dày cấp, bảo họ về phòng ngủ đưa đi bệnh viện, lúc các cô ấy rời đi còn luyến tiếc lắm." Nam sinh nói thẳng.

"Nếu giảng viên chuyên ngành đại học của tớ cũng có bộ dáng này, tớ tuyệt đối sẽ đứng đầu toàn khóa. Nhan sắc có thể cấp điện, ước gì hiệu trưởng trường đại học có thể hiểu được."

Từ Diệp Vũ nháy mắt nói thầm với Hướng Vi, đôi mắt trong trẻo dưới ánh đèn lấp lánh ý cười, gò má phiếm đỏ, ngũ quan càng trở nên tinh xảo xinh đẹp.

Bốn chữ "Nhan sắc phát điện" dường như cũng có thể áp dụng trên người cô. Bởi lúc cô ngồi xuống, bên cạnh có không ít nam sinh cúi đầu đỏ mặt, thậm chí dáng ngồi cũng thẳng thắn hẳn lên.

Lần này các cô đến, Hướng Vi còn cố ý làm hai cái thẻ sinh viên, hai học sinh của giáo sư Lục vừa vặn không lên khóa, liền đưa thẻ cho các cô.

Bởi vì hai người không quen thuộc đại học L, cho nên mang thẻ sinh viên để phòng ngừa chuyện gì xảy ra vẫn là rất cần thiết.

Chờ lúc nào người ta cần thì trả lại.

Cô là nghĩ như vậy, lật mặt trái của thẻ sinh viên liếc một cái, nhìn thấy số đuôi là thứ tự "1012", buồn cười chọc Hướng Vi: "Oa, thẻ cậu đưa cho tớ có thứ tự vừa vặn là ngày hôm nay này."

Cô vừa nói dứt lời một lát, giọng nói mát lạnh của Lục Duyên Bạch vang khắp giảng đường: "Số 1012 trả lời vấn đề này một chút."

Anh nhớ không lầm thì sinh viên diện bắt buộc khóa này có số thứ tự trong khoảng từ 1000 – 1300.

"..."

Nụ cười của Từ Diệp Vũ hơi cứng lại, Hướng Vi vốn không buồn cười, lúc này thì che miệng nghẹn cười ra tiếng.

May mà Lục Duyên Bạch vừa giảng xong một đề tương tự, cho nên Từ Diệp Vũ liền thoải mái đứng lên, thay số 1012 trả lời câu hỏi.

Trả lời xong chờ Lục Duyên Bạch gật đầu khẳng định rồi mới ngồi xuống, Từ Diệp Vũ hơi hơi tự đắc: "May mà tớ trả lời hộ cô ấy nha, nếu không điểm danh đến cô ấy mà không có mặt, em gái nhỏ số 1012 sẽ bị trừ điểm chuyên cần."

"Thoát thân miệng cọp" xong, Từ Diệp Vũ lại nhìn lên máy chiếu nghe nốt nửa buổi giảng, trong lúc đó còn không quên suy nghĩ các hạng mục trong truyện trường thiên của mình.

Tám giờ tối, chuông tan học vang lên, tiết 1 kết thúc, nghỉ mười phút rồi vào tiết 2.

Đúng lúc này, ở cửa có một thầy giáo đến gọi Lục Duyên Bạch ra ngoài, dường như có chuyện cần nói.

Lục Duyên Bạch đứng thẳng, cúc áo cài kín kẽ nghiêm chỉnh, ngay cả bước đi đều nghiêm nghị như một tòa núi tuyết di động vậy.

Lục Duyên Bạch đi ra ngoài nói chuyện, Từ Diệp Vũ cúi đầu cúi đầu ở trang bìa trong laptop gõ tên chính, sau đó tiếp tục lập dàn ý truyện.

Khóe mắt liếc thấy Hướng Vi mở hộp ăn táo, Từ Diệp Vũ tằng hắng một tiếng: "Khụ, làm gì thế?"

Hướng Vi cắn rất giòn: "Phải ăn nhanh một chút, nếu không sẽ bị oxy hóa."

Từ Diệp Vũ vốn đang đắm chìm trong sáng tác, lúc này thấy tràng cảnh này, không khỏi bộc phát bệnh nghề nghiệp.

Đúng lúc chuông vào học vang lên, Từ Diệp Vũ trong đầu lóe lên một tình tiết, thúc giục Hướng Vi: "Vào học, cậu ăn nữa giáo sư liền phát hiện cậu cho xem."

Cầm bút gõ vài cái lên bàn, suy nghĩ một lát liền híp mắt ghé sát sang chỗ Hướng Vi, giọng nói trầm bổng du dương.

"Dựa theo nguyên lý trong tiểu thuyết, lúc giáo sư phát hiện cậu, trước tiên sẽ dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn cậu từ trên xuống dưới, sau đó dùng giọng nói gợi cảm khàn khàn gọi tên cậu, cuối cùng nói với cậu: Tối nay tới phòng làm việc của tôi một chuyến."

Mặt Hướng Vi nhăn như mướp: "... Làm thế nào để cậu câm miệng?"

Từ Diệp Vũ liếm liếm khóe môi, nháy mắt mấy cái: "Tớ cũng muốn ăn một miếng."

Hướng Vi ghét bỏ đưa dĩa cho cô: "Giáo sư còn chưa vào, không tính là giờ học, cậu ăn nhanh lên, đừng... diễn nữa, được không hả?"

Lúc Từ Diệp Vũ vừa hạ răng cắn miếng táo đầu tiên liền cảm thấy một cái bóng trùm xuống từ phía sau.

Không kịp nhấm nuốt, cô cứng đờ quay đầu.

Lục Duyên Bạch đứng ở sau lưng cô như đang suy nghĩ cái gì, không biết có phải vừa nghe được mấy câu cặn bã của cô hay không.

Sau đó, đôi mắt đào hoa thâm thúy của anh quét từ trên xuống dưới vở của cô.

"Từ Diệp Vũ?" Anh đọc tên cô bằng giọng điệu trầm thấp, ngón tay gõ gõ lên cạnh bàn của cô, hờ hững nói, "Tối nay đến phòng làm việc của tôi một chuyến."

Từ Diệp Vũ hóa đá tại chỗ: "..."

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của cô, Lục Duyên Bạch thản nhiên: "Sau đó tôi sẽ cho em biết ngọn nguồn."

Chờ anh rời đi rồi, Hướng Vi vỗ đùi cười thành chó.

Từ Diệp Vũ cắn răng: "Buồn cười à?"

"Không buồn cười không buồn cười... Khì ha ha ha..."

Thấp thỏm ngồi đến lúc tan học, Từ Diệp Vũ vốn muốn chạy, nhưng Lục Duyên Bạch lại đứng ở cửa chờ cô.

Cô ngoan ngoãn cúi đầu, trong lòng có loại cảm giác thấp thỏm khi làm sai, đi theo sau lưng anh về phòng làm việc của anh.

Lục Duyên Bạch đưa một tờ gì đó qua: "Gần đây kiểm tra thử, ngẫu nhiên gọi trúng số thứ tự của em, em là 1012 phải không? Tôi nhớ em lúc nãy đã trả lời câu hỏi."

Lại thêm một câu: "Đáp còn không tồi."

Từ Diệp Vũ run lông mi: "...Dạ?"

Khi nãy còn kiêu ngạo trả lời được câu hỏi, đảo mắt liền biến thành bi kịch để đương đầu, thậm chí cô bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Còn có cái gì sấm sét giữa trời quang hơn cái này sao?

Lục Duyên Bạch thấy cô cam chịu, tiếp tục nói: "Yêu cầu em một tháng sau chỉnh lý toàn bộ tâm lý tác nghiệp giao cho tôi. Còn nữa, sau đó phải tham gia một cuộc thi, thời gian chờ tôi thông báo."

...Hơn sấm sét thật kìa.

"Nhưng em yên tâm, tôi sẽ phụ đạo cho em. Chiều thứ bảy em không có tiết thì bốn đến sáu giờ se là giờ phụ đạo đi, còn có chuyện gì không?"

Cô nhỏ giọng: "Có chuyện, vấn đề lớn quá, em rất hoảng."

Trường hợp cô nói sự thật với Lục Duyên Bạch, nói mình không phải sinh viên, chỉ là một tác giả, mà số 1012 là người khác, có phải có lỗi với em gái 1012 không đây?

Từ Diệp Vũ đang cân nhắc thì, Lục Duyên Bạch đột nhiên đứng dậy, hình như hơi gấp gáp: "Tôi còn có việc, công việc cụ thể lần sau lại bàn đi."

...

Trao đổi bị cưỡng chế cắt đứt, Từ Diệp Vũ khom lưng: "Vâng, chào thầy ạ."

Sau đó giải quyết thế nào, lúc về lại nghĩ biện pháp đi.

Về đến nhà trọ, Từ Diệp Vũ nói hết cho Hướng Vi, người kia cười như điên.

"Để tớ nghĩ xem an ủi cậu thế nào."

Hướng vi sờ sờ cằm, rất chân thành mà an ủi Từ Diệp Vũ: "Một giây trước cậu mượn danh nghĩa người ta đi học, một giây kế tiếp đã bị điểm danh kiểm tra, cậu thật sự là đủ xui xẻo."

Từ Diệp Vũ xoay nắm tay: "Đây gọi là an ủi hả? Có phải cậu thiếu đòn không?"

Hướng Vi: "Vậy phải làm sao? Lần sau cậu đến nói thật với thầy ấy đi."

"Tớ đang nghĩ xem rốt cuộc có nên nói hay không... Nói, liền nhẹ gánh, nữ sinh giúp tớ sẽ không bị hành hạ; nhưng mà có thể không nhẹ gánh, cô ấy liền gánh hai thảm án liên tiếp là trốn học trốn kiểm tra. Không nói thì tớ phải thay cô ấy lên lớp, dù sao sự tình bắt nguồn từ tớ, lúc này tớ liên lụy người ta thì xấu hổ lắm..."

Lúc về cô đã thương lượng với 1012 một lát, 1012 cũng xoắn quẩy, liền giao trọng trách cho Từ Diệp Vũ, để cô quyết định có nên nói thật hay không.

Nếu lúc ấy cô không trả lời vấn đề, cũng có lẽ bây giờ đã là một... quang cảnh rất khác.

"Đừng nói." Hướng Vi nói.

"Nhưng tớ không phải sinh viên mà phải đi thi, có thi tớ cũng căn bản không biết gì, chẳng phải làm khó Từ mỗ này hay sao?"

"Vậy nói."

"Nhưng chuyện này là do tớ mà ra, tớ để người khác gánh tội thì quá không nhân đạo rồi."

"Đừng nói."

"Nhưng tớ vẫn không tiếp thụ được hết mấy thứ này."

"Vậy nói đi, đưa nữ sinh kia quà xin lỗi, cùng lắm cũng chỉ là để cô ấy phụ đạo với Lục Duyên Bạch thôi."

"Thế nhưng mà Lục Duyện Bạch thật sự đẹp trai, nhìn anh ấy trái tim thiếu nữ của tớ liền bay ra, tớ luyến tiếc..."

Hướng Vi bị cô phiền không chỗ xả, chỉ cửa: "Tớ kiến nghị cậu từ chỗ kia đi ra ngoài, biến mất trước mặt tớ."

Từ Diệp Vũ bị cô chọc cười, một lần nữa đổ lên sopha xoắn xuýt quấn quýt, cuối cùng vẫn không xoắn ra cái gì liền ngủ mất.

Ngày thứ hai, vừa rời giường, Từ Diệp Vũ liền nhận được tập kích điên cuồng của biên tập, cô bi ai vội vàng mở máy tính viết trung thiên, nghiễm nhiên quên hôm nay còn có buổi "phụ đạo" với Lục Duyên Bạch.

Viết được phân nửa, cô hỏi Hướng Vi: "Vườn hoa đại học thường trồng hoa gì?"

Hướng Vi: "Hoa đỗ quyên*."

"..."

"Tiểu thuyết cần à?" Hướng Vi nói, "Cậu đến đại học L liếc cái liền biết."

Từ Diệp Vũ chuyên nghiệp gật đầu, lập tức xuất phát đến trường đại học gần nhất, đại học L.

Xem hoa xong, cô lại nghĩ mình muốn viết cấu tạo một khu dạy học, cho nên liền lên lầu tham khảo bổ cục.

Đứng trước cửa phòng 4201, Từ Diệp Vũ đang ghi lại thì chợt nghe thấy giọng nói trầm trầm quen thuộc.

Người tới dường như cẩn thận nhớ lại tên của cô.

"Từ... Diệp Vũ?"

Mắt Từ Diệp Vũ mở to, hơi kinh ngạc quay đầu.

Anh đứng ở cửa phòng làm việc, cảnh vật đằng sau đều lu mờ vài phần, mặt mày thanh thoát, trăng nhường hoa thẹn.

Anh đứng sau lưng cô chỉ mấy bước, ngoắc ngón tay: "Em đi nhầm rồi, phòng làm việc của tôi ở đây."

Từ Diệp Vũ: "..."

Tác giả có lời muốn nói:

Dù sao cũng cợt nhả một lần lại một lần như vậy đó.

Không có khả năng không vào phòng làm việc, đời này cũng không thể không vào, bởi vì vào phòng làm việc thực sự rất kích thích.

Editor có lời muốn nói ( Ngạo cưa cưa):Xoắn tới không gỡ ra được rồi

👑👑