Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa

Chương 47: Chương 43: Thông tin





- Withdraw(Rút lui) – Hình như là tiếng của Peter
“Pằng”
“Pằng”
“Pằng”
......
Chúng đã rút đi theo đường sườn dốc. Rất nhanh và chuyện nghiệp. Quả thực chúng không hề tầm thường
“Sao chúng lại biết vị trí di chuyển đến căn cứ vậy? Chúng thật ra là ai? Anh Cường lại còn quen chúng nữa?”- Mình đang nghĩ trong đầu
Đội người kia tiến lại
“Cạch...”. Tiếng lên đạn. Phải làm sao đây?
Mình lên đạn.
Một
Hai
Ba
Mình dơ súng ra định bắn.
- Ấy. Dừng lại. Là tao đây – Là thằng Hào
- Bà mày. Đi lại này còn lên đạn làm gì? – Mình quát nó
- Mẹ mày. Tau sợ còn thằng nào
- Các cậu không sao chứ? – Là lão đại ở phía sau
- Chúng tôi không sao – Tất cả cùng nói
- Ở đây vẫn chưa an toàn đâu. Tất cả di chuyển về căn cứ - Lão đại nói rồi quay lưng đi
- Rõ
Ngôi biệt thự hướng ra biển

- Không sao là tốt rồi. Các cậu về nghỉ ngơi đi – I nói
- Vâng. Thưa ngài – Tất cả trả lời
- Hổ Vương, Người Vận Chuyển. Hai cậu ở lại
- Vâng – Mình và Hoàng lên tiếng
Bé níu lấy tay mình rồi khẽ nói
- Bé đợi anh ở ngoài – Bé thì thầm
- Ukm. Rồi anh ra – Mình nói nhỏ lại
- Vâng
Căn phòng không còn ai, ngoài ba người.
- Người Vận Chuyển. Dạo này cậu sao rồi? – I hỏi
- Thưa ngài. Tôi vẫn khỏe – Hoàng trả lời
- Cậu khá đấy. Không kém gì anh trai cậu
- Anh trai – Mình nói. “Anh Phi sao?”
- Tư liệu lần trước cậu lấy được đã giúp ta khá đấy
- Đó là nhiệm vụ của tôi
- Xin lỗi. Thưa ngài – Mình cắt ngang
- Cậu nói đi
- Tôi muốn hỏi...
- Tôi biết cậu muốn hỏi gì rồi. Người Vận Chuyển, cậu ra ngoài đi
- Vâng thưa ngài – Hoàng trả lời và đi ra ngoài
Còn mình và I.
- Cậu muốn hỏi về Hoàng? – I lên tiếng
- Vâng, thưa ngài – Mình nói
- Chắc cậu biết anh trai cậu ta?
- Vâng. Anh ấy là một sĩ quan. Anh ấy là thần tượng của Hoàng
- Gia đình cậu ta là thành viên chủ chốt của tổ chức ta. Sắp tới sẽ có cuộc họp. Cậu và Miêu Nhân hãy cùng đến.
- Thưa ngài
- Cậu muốn hỏi gì nữa?
- Những người hôm nay tấn công chúng ta
- Chúng là những thành viên phản bội chúng ta – Điếu thuốc trên tay I bị vò nát. Chắc hẳn I đang rất giận dữ
- Họ là những thành viên cũ của chúng ta
- Đúng vậy. Đây cũng sẽ là nhiệm vụ của cậu
- Nhiệm vụ
- Có chiếc usb trên bàn đấy
- Vâng – Mình nói rồi lại chiếc bàn để lấy chiếc usb
- Cậu phải diệt được chúng. Toàn bộ hành động, cần những ai, công cụ, tất cả do cậu quyết định không cần thông qua bất kỳ ai. Kể cả tôi
- Vâng thưa ngài – Mình trả lời. Đứng lặng một chỗ
- Còn chuyện gì nữa sao? – I lên tiếng

- Tại sao lại gọi là người vận chuyển? – Mình hỏi
- Cậu chưa thấy khả năng của cậu ấy đúng không?
- Thưa ngài, tôi chưa thấy được ngoài việc cậu ấy là cao thủ về võ thuật
- Rồi sau này cậu sẽ biết
- Vâng
- Mai các cậu thi cuối kỳ II đúng không? – I đốt điếu thuốc khác
- Vâng
- Về chuẩn bị tốt đi
- Vâng. Tôi xin phép
Mình đi ra ngoài. Công nhận I lạnh lùng thật. Dù có bất kỳ điều gì, ông ấy cũng không bao giờ để lộ gương mặt của mình
- Anh – Bé vẫn luôn chờ mình
- Ơi! Mình về đi. Mai thi nữa – Mình cất chiếc usb vào túi
- Vâng. I nói gì với anh mà lâu thế ạ
- Sau rồi anh sẽ nói cho Bé biết. Giờ thì
- Thì sao ạ?
- Anh vẫn thấy đói. Đi ăn đêm đi – Nói rồi mình ngoắc vai Bé đi
- Anh kỳ lắm – Bé đẩy tay mình ra
- Sao kỳ? – Mình cau mày
- Không có gì. Hihi
- Thui nào đang đói à – Mình giả vờ ôm lấy bụng
- Bụng như con heo ấy
- Hả? – Mặt mình -_-
- Lại hả?
- Bé chê anh
- Không đúng sao? Không biết luyện tập kiểu gì cho nhỏ đi
- Hix. Không đi ăn nữa – Mình nói rồi đi lên phía trước
- Thôi mà! Bé đùa. Đứng giận nữa – Bé chạy lên cầm tay mình
- Hix – Mình chỉ giả vờ thôi

“Chụt”. Bé hôn vào má mình. Mình quay sang nhìn Bé
- Hết giận nha – Bé đặt hai tay lên má mình
- Không – Mình quay mặt đi
- Sao nữa? – Bé hạ giọng
- Chỗ khác cơ – Rồi mình chỉ lên môi
- Không – Bé quay lưng đi
Không để Bé chạy. Mình ôm chầm lấy Bé. Nhắm đôi mắt để chuẩn bị thì
- Hai đứa chúng mày có về không? – Hoàng từ đâu chạy tới
- Có. Hic – Bực cả mình
- Ơ. Không biết. Có gì cứ tiếp tục đi. Tao ra ngoài trước
- Thôi về. Mất hết cả hứng – Mình xua tay nói
Bé quàng tay mình đi ra ngoài
- Hoàng này – Mình gọi nó
- Sao? – Nó trả lời
- Gia đình mày là
.
.
.
.
.
< To be continue>