- Bé. Đang ốm không nằm nghỉ ngồi làm gì thế? – Mình nhìn thấy Bé đang ngồi hương ra ban công
- Ơ. Anh vào lúc nào thế? – Bé quay lưng lại
- Cửa không đóng thế kia. Trộm vào có khi không biết. ốm sao rồi. Anh xem nào – Mình lại gần Bé
- Bé không sao mà
- Không sao gì? Nóng như lửa ấy – Mình đặt tay lên chán Bé. Bé sốt thật rồi
Chạy ra đóng cửa sổ lại
- Để cửa cho nó thoáng anh – Bé nói
- Thoáng ốm nặng thêm thì lấy ai chăm anh đây – Mình nói
- Hix
- Nào ngoan. Anh có thứ cho Bé này – Cầm cái túi mình mang đến giơ lên
- Cái gì thế? – Bé có vẻ mừng lắm
- Cháo
- Không. Cháo mua ở ngoài không ngon – mặt Bé ỉu xìu
- Hả? – Mặt mình T-T
- Anh lại hả - Bé quát
- Ực. Cháo này anh nấu đấy
- Anh nấu á – Bé 0.o
- Ukm – Mình tự đắc
- Không tin được – Bé vẫn nghi ngờ
- Thế Bé không ăn sao – Mình nghiêm nghị hỏi
- Có nhưng đúng anh nấu không
- Ăn thử là biết. Nào. A... – Mình bón cho Bé
- A
Lần đầu tiên mình bón ột người con gái ăn. Nhìn Bé ăn mình cũng thấy hạnh phúc lắm
- Tin là anh nấu chưa – Quay sát vào mặt Bé nói
- Rồi. Ngon lắm – Bé nói
- Mấy lần Bé nấu cho anh. Anh học theo thôi. Sao ngon bằng của Bé được – Mình khiêm tốn tý
- Không. Ngon thật mà – Bé cười
- Để anh dọn lại đã
- Vâng
- Bé này! – Mình cất xong rồi quay sang Bé nói
- Dạ - Bé hường mắt về phía mình
- Cảm ơn Bé
- Sao cảm ơn Bé ạ?
- Hôm qua, Bé không kéo anh lại thì anh ....
Bé ôm lấy mình, siết chặt vòng tay. Mình cũng thuận theo tay ôm lấy Bé
- Bé không muốn mất anh đâu. Từ sau anh cẩn thận hơn nhé
- Anh biết rồi.
- Anh nhớ đấy
- Chưa đóng của đâu nhé
Rồi cả hai bỏ nhau ra. Khi đó mình mới để ý cái túi bên cạnh Bé
- Bé đang làm gì thế? – Mình nhìn thấy cái túi đó có len
- Bé đang đan khăn – Bé lôi ra đan tiếp
- Đan cho ai thế? – Mình hỏi
- Cho anh chứ cho ai nữa. Ngốc à
- Thật hả? – Mình mừng lắm. Hihi
- Vâng. Bé nói qua Tết sẽ đan cho anh mà
- Khi nào ấy nhỉ? – Mình đang cố gắng nhớ lại
- Sinh nhật Bé ấy. Anh quên à
- À. Anh nhớ ra rồi
- Nhưng mà không được đẹp – giọng Bé lại buồn
- Chưa xong mà – Mình nhìn vào chiếc khăn
- Anh ra đường hay đi đâu đội hộ Bé cái mũ cái. Đen lắm
- Hả? – Mặt mình méo xệch
- Lại hả? – Bé nhìn mình
- Hihi. Nhưng mà anh không quen
- Không quen cũng phải đội
- Rồi. Anh biết rồi mà
“ Rinh rinh.....”
- Hôm nay anh không đi học à. Sao dạo này anh hay tránh em thế - Tin nhắn của Hoa
- Anh mệt – Mình nhắn tin trả lời lại
- Có sao không? – Hoa nhắn tiếp
- Không sao. Lo học đi – Mình nhắn nót cái tin rồi ném điện thoại lên đầu giường
- Cái Hoa nhắn tin cho anh à – Giọng Bé có vẻ buồn
- Ukm. Chắc thấy hôm nay anh không đi học – Mình tả lời Bé
- Nó thích anh lắm đấy
- Mặc kệ nó đi. Anh chỉ thích Bé thôi. Bé là nhất – Véo nhẹ má Bé lắc lắc
- Hix. Đau Bé. Anh cũng biết nói ngọt đấy à
- Ukm. Nhưng chỉ nói ngọt với Bé thôi. Có sao không?
- Anh dạo này cũng lẻo mép lắm
- Học bọn 308 cả đấy
- Cái đó mà cũng phải học
- Cái gì mà chẳng phải học
- Không cãi với anh nữa. Bé đan tiếp đây – rồi Bé lại tiếp tục đan
***************************************************************************
- Anh ơi còn quên cái khăn trên xe này – Tài xế taxi nói
- Không phải của em anh à
“Rinh rinh...”
- Hà Nội sắp lạnh rồi. Anh mang theo cho ấm. Cẩn thận nhé anh – Số điện thoại của Bé
- Có phải của anh không? – Tài xế hỏi lại
- Không. Anh cầm đi – Mình trả lời
- Vâng
Vào trong nhà máy chơi tý đã. Lâu lắm rồi mới có dịp quay lại với nơi này.
Qua cánh cổng vào khu tập thể
- Bu ơi! – Mình đứng ngoài cửa gọi
- Bu không có nhà. Có chị mày thôi – Bà chị uy lực của mình xuất hiện
- Chán rồi – Mình ỉu xìu
- Mày thấy chị la chán hả - Bà chị mình quát
- Em nào giám. Cậu Bé cháu iu của cậu nào – Bế thằng cháu Bé bỏng của mình lên
- Dạo này học hành thế nào?
- Chán lắm chị à. Đang tính về đây
- Học hành cho đang hoàng đi
- Chị lúc nào cũng nhắc em. Em là ai cơ chứ. Hihi
- Chị thua mày rồi. Ăn cơm không để chị gọi ba với bu về
- Dạ không. Em vào chơi rồi chiều về thôi.
- Mày thì....
Hai chị em ngồi chém gió với nhau chán đi rồi mình về. Tranh thủ chạy lên sân thượng tý
Tên đi theo........