Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa

Chương 23: Chương 21: I LOVE YOU





- Ơ – Mình ngạc nhiên
- Sao vậy. Vậy mà Bé cứ tưởng? – Bé cúi mặt xuống, giọng nghe rất buồn
- Không phải – Mình xua tay
- Thôi. Không sao đâu - Bé vẫn cúi mặt
- Không phải – Mình xua tay tiếp
- Mình về đi – Bé quay người bước đi
- Bé
Mình cầm lấy tay của Bé. Nhìn vào tận sâu vào đôi mắt của Bé . Bé không còn nhìn thẳng vào mắt mình nữa.
- Điều đó phải để H nói trước chứ - Mình nói
Bé quay lên nhìn mình. Giọt nước mắt đã xuất hiện từ khi nào.
- Lại khóc nữa rồi kìa – Mình lấy tay lau nước mắt cho Bé
- Hư hư
- H xin lỗi. Sao vậy?
- Không sao cả
- Bé có thích H không?
- Có. Rất nhiều ấy chứ - Bé ôm chặt lấy mình nói
- H cũng thế
- H làm người yêu Bé nhé
- Hả?- Mình ngạc nhiên hơn
- Không được sao
- Không. Điều ấy phải để H nói chứ?
- Bé không được nói sao?
- Tất nhiên là được

- Vậy H có đồng ý không?
- I LOVE YOU
Thời gian như dừng lại. Chỉ cần trong vòng tay người mà mình yêu. Cảm giác thật ấm áp. Mình nhìn Bé. Đôi mắt chan chứa hạnh phúc. Mình đánh liều, cúi xuống định hôn lên bờ môi đang khép hờ của Bé, Bé cũng nhắm mắt lại nhưng
- Mọi người vào làm lễ - Một giọng nói cắt ngang
- Mình về đi – Mình thì thầm vào tai Bé
- Ukm. Hihi
Mình cầm lấy đôi tay của Bé, đôi tay người mà mình yêu, đôi tay thuộc về mình.
11h, ký túc xá
“Rinh rinh...”. Tin nhắn của Bé
- Good night, my word
- Good night Bé iu ^^
- Mai đợi Bé về cùng đấy
- Rồi. Mà này
- Sao cơ
- Từ giờ gọi H là anh nhé
- Cái gì
- Đúng còn gì nữa. Nhá nhá
- Nhá gì? Đi ngủ đi
Ơ. Sao vậy. Mình cứ nghĩ những đôi yêu nhau toàn gọi vậy chứ. Hix hix
5 phút sau
- Này. Sao anh không nhắn tin lại vậy?
- Anh đây. Anh ngủ quên mất. Hihi – Mình sướng chết đi được
- Hix. Anh muốn chết ấy mà. Mai 7 giờ qua ký túc xá mang đồ ra xe giúp Bé nha

- Anh biết rồi mà. Ngủ đi, my love
- Anh cũng ngủ ngon
Đêm hôm ấy, mình không hề ngủ. Ai như mình cũng sẽ biết. Khi yêu nó là như thế. Mình biết rằng có một người giờ cũng đang không ngủ được. Người con gái đầu tiên mình yêu – Bé
6h sáng. Ký túc xá
“ Rinh rinh....”
- Alo – Mình ngái ngủ nói
- Anh dậy chưa? – Bé nói
- Anh dậy rồi. Giờ anh qua nhé? – Tỉnh như sáo luôn
- Đánh răng rửa mặt đi đã. Nghe cái giọng ngái ngủ của anh mà nói là dậy rồi
- Hihi
- Nhanh lên nhé. Ra quán chị Vân ăn sáng rồi vào giúp Bé
- Bé không ăn à
- Bé đang dưới ký túc nam đợi anh nè
- 3 phút nhé
- Nhanh lên
Vèo. Chỉ một lúc là xong. Chân sáo chạy xuống tầng. May mà tụi nó cũng đã về hết. Không lại tưởng mình bị sao. Hihi
- Sao anh lâu thế? – Bé nhìn mình đăm chiêu nói
- Mới có 2 phút mà
- Thôi. Bé đói rồi
- Ra quán chị Vân thôi
- Hihi
- Cười trừ à
- Thế phải sao?
- Phải vâng chứ?
- Không
- Hả?
- Hả gì? Anh suốt ngày hả. Cuối cùng có đi ăn sáng để về không?
- Có chứ. Đi nào!
Mình lại tay trong tay với Bé đi ra ngoài cổng trường. Cười nói vui vẻ. Nhưng đâu biết rằng trên tầng 3, có một ánh mắt đang nhìn theo
Ánh mắt đó là của .....