Cho Em Một Chút Ngọt

Chương 93: Phiên ngoại 1:Mỗi ngày ngọt ngào (1)




Biệt thự nhà Bạch gia đặc biệt đẹp vào buổi tối.

Ánh hoàng hôn màu đỏ cam phản chiếu bên ngoài căn biệt thự giống như một tòa lâu đài cổ kính trang nghiêm. Đứng bên trong cửa sổ phòng Trình Dật nhìn ra bên ngoài, khung cảnh còn độc đáo hơn nữa, cơ hồ gần như có thể nhìn thấy toàn cảnh những căn biệt thự đơn lẻ ở trong khu vực này, ánh sáng hắc vào gương mặt hai người cực kỳ mềm mại.

Trình Dật ôm chầm lấy Tống Thanh Y từ phía sau, đầu gục vào vai cô và nói "Nói."

Giọng điệu Trình Dật bằng phẳng nhưng lại mang theo vài phần uy hiếp.

Tống Thanh Y sững sờ "Nói cái gì?"

Trình Dật cắn vào giữa cổ Tống Thanh Y sau đó chà xát nhẹ nhàng bằng răng nanh của mình,chọc toàn thân Tống Thanh Y run rẩy, hỏi lại: "Anh muốn em nói cái gì?"

Dừng một lát sau đó đến gần cô ở bên tai thì thầm: " Em có thực sự yêu tôi hay là chỉ qua loa có lệ trả lời?"

Tống Thanh Y: "..."

"Yêu." Tống Thanh Y sau khi nói xong cảm giác giọng điệu mình có chút không quá chân thành, vì thế lại bổ sung: "Thật sự rất yêu."

"Yêu tôi cái gì?" Trình Dật lại hỏi.

Tống Thanh Y: "..."

Sau hai giây, cô đột ngột xoay người lại,hai tay nhanh chóng ôm lấy cổ Trình Dật, cùng anh bốn mắt nhìn nhau, bất chợt mỉm cười xinh đẹp nhưng không quá quyến rũ, mái tóc màu xanh đen đặc biệt sáng sau ánh mặt trời, đôi mắt và độ cong của đôi môi cô dần dần tăng lên, kiễng chân nghiêng mình lại gần Trình Dật.

Anh nhìn người trước mắt, mặc dù không nói chuyện nhưng yết hầu lại không tự chủ khẽ nhúc nhích.

Bàn tay của Tống Thanh Y đưa ra chạm vào yết hầu anh, những ngón tay thon dài trắng trẻo vô cùng mát mẻ dừng lại nơi đó vài giây.Sau đó chậm rãi bước về phía trước, môi mình cùng yết hầu Trình Dật chỉ cách nhau mấy cm, hơi thở ấm áp theo đó phả vào da cổ Trình Dật làm cho cả người anh nổi một tầng da gà dày đặc,tai anh khẽ run run.

Cô không di chuyển thêm nữa, chỉ đơn giản ngẩng đầu lên ỷ vào Trình Dật đang giữ eo ngả người ra phía sau một chút,cười tùy tiện, đôi mắt vừa khóc ban nãy hơi hé ra, đôi môi đỏ khẽ di chuyển, chậm rãi ung dung, giống như tán tỉnh lại không phải tán tỉnh " Tất nhiên là..."

Trình Dật vô thức liếm môi dưới, làm nó nhanh chóng sáng bóng và trong suốt.

Ánh chiều tà phản chiếu trên khuôn mặt anh,thậm chí cô có thể nhìn thấy lông tơ mịn màng trên gương mặt Trình Dật, mang theo vài phần trêu chọc tán tỉnh.

Nhưng đối với Trình Dật bây giờ,người trong ngực mới thật sự là câu dẫn.

Anh nghe thấy tim mình

Bùm.Bùm.Bùm

Chưa kịp trấn tĩnh cảm xúc Tống Thanh Y đã đột ngột tiến lại gần anh, cố tình phun ra hơi nóng bên cạnh yết hầu, đôi môi cô gần như xuýt xoa bên da thịt, hạ giọng và tiếp tục với những lời vừa nãy: "Bởi vì anh tốt."

Trình Dật: "..."

Mẹ kiếp!

Khoảnh khắc giọng nói của Tống Thanh Y rơi xuống, cả người trực tiếp bị anh bế dậy đặt lên bệ cửa sổ, ánh chiều tà chiếu lên cả người cô hiện ra đặc biệt dịu dàng.

Bệ cửa sổ rộng khoảng mười cm, tùy thời đều có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, kinh hô một tiếng Tống Thanh Y đem Trình Dật ôm chặt.

Đôi mắt Trình Dật đỏ hoe, những ngón tay thon dài của anh mơn trớn vuốt ve vòng eo thon thả Tống Thanh Y, động tác anh không nhanh không chậm giống như một con bướm nhẹ nhàng nán lại trong những bông hoa, cô nhanh chóng run rẩy trong vô thức.

Tổng cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Cô khẽ nuốt nước bọt, ngay lập tức thu hồi rút lại tư thế.

Nháy mắt cả người trở nên vô cùng nhu thuận.

Mang theo một chút rụt rè, cô thì thầm: "Đừng."

Trình Dật nhìn người trước mặt, hai tay bắt đầu chống bên hông,giam thật chặc cô vào lòng, đôi mắt khẽ nhếch lên tùy ý ôm ôm, giọng nói mang theo một chút khiêu khích"Đừng cái gì?"

"Đừng làm..." Lời còn chưa nói hết, Trình Dật đã trực tiếp hôn lên.

Đem tất cả những lời nói nuốt vào trong miệng, cơ thể Tống Thanh Y từ từ thả lỏng về sau thậm chí còn nhắm mắt lại.

Trình Dật không tính toán lần này sẽ bỏ qua cho cô.

Hôn đến động tình, Trình Dật mới lùi lại liếm liếm môi, mị hoặc nói: "Chị."

Tống Thanh Y trả lời một cách mơ hồ: "Hả?"

Trình Dật mỉm cười "Còn chưa nói xong đâu. Đừng cái gì?"Sau đó cúi xuống thở bên tai Tống Thanh Y "Đừng cái gì? Hả?"

Tống Thanh Y: "..."

Âm thầm cắn răng, không nói chuyện.

Trình Dật liếm vành tai cô, thấp giọng ép hỏi: "Nói đi, đừng cái gì?"

Tống Thanh Y: "..."

"Đừng bắt nạt tôi." Cô nhích người dựa vào vai anh, tỏ ra yếu đuối "Tôi nói, đừng bắt nạt tôi."

Trình Dật mỉm cười,lại tiếp tục hôn lên môi Tống Thanh Y, mơ hồ không rõ nói: "Em nói tôi đừng bắt nạt em là muốn ở nơi nào?"

Tống Thanh Y cắn môi chống trả nhưng lại bị Trình Dật bắt lấy tâm tư cười nói: "Chỗ nào cũng có thể không bắt nạt. Nhưng ở trên giường... Không được."

**

Lúc Trình Dật tắm xong, đổi một thân quần áo đi ra,Tống Thanh Y ở trên giường thực sự không muốn di chuyển, vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, anh ngồi lại bên giường,ung dung nói: "Không dậy cũng được, ba mẹ chắc chắn cũng sẽ không trách em."

Đưa tay qua xoa xoa tóc cô "Nếu ba mẹ biết chúng ta đang vì đời sau cố gắng, nhất định sẽ vô cùng vui mừng,khẳng định sẽ không,không trách."

Tống Thanh Y: "..."

Tỉnh táo ngay lập tức.

Trực tiếp ngồi dậy, chăn trượt ra giữa chừng, làn da trần trụi lộ ra bên ngoài,vội vàng kéo chăn lên một chút,liếc nhìn Trình Dật bên cạnh "Anh là cố ý?"

Trình Dật đưa tay chạm vào má cô,giả vờ vô tội "Có sao?"

"Có." Tống Thanh Y tức giận nói: "Em muốn đi tắm."

Rời giường đi vào phòng tắm,nhìn cơ thể mình bên trong chiếc gương đột ngột tức giận nói vọng ra ngoài: "Nhìn xem xem."

Trình Dật đi vào nhìn cô gái đứng trước gương cười khẽ "Vâng, anh là đối với em không bằng cầm thú." Nói xong cũng đem áo T-shirt cởi ra để Tống Thanh Y nhìn kĩ phía sau lưng mình,có rất nhiều vết trầy xước hằn trên đó "Vậy em nhìn xem đây là ai làm?"

Tống Thanh Y: "..."

Trình Dật thấy cô không nói lời nào, nhìn hai dấu răng trên bả vai sau đó đưa qua cận mặt cho cô xem "Lại xem xem, đây là ai làm?"

Tống Thanh Y: "..."

Cô không sai.

Tống Thanh Y chối bỏ một cách triệt để,ngoài lỗ tai có chút đỏ ra thì mặt không hề có chút thay đổi nào nói: "Em không biết, không phải em."

Trình Dật nhíu mày "Ăn sạch liền chối bỏ không nhận?"

Tống Thanh Y: "..."

Trừng mắt nhìn nơi đó, cúi đầu im lặng vài giây, nói một cách ngớ ngẩn: "Thực xin lỗi."

Trình Dật cố ý ở trước mặt cô lắc lư "Em nói cái gì?"

Tống Thanh Y nói to: "... Thực xin lỗi "

Trình Dật cười cười vò tóc cô, ở trên mặt cô hôn một cái "bẹp" "Vợ ngốc,không đau."

Tống Thanh Y lập tức đỏ mặt.

Trực tiếp ôm Tống Thanh Y như công chúa đặt vào bồn tắm "Lần này căn bản không đau chút nào.Em còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta cùng nhau không? Lúc ấy em vẫn còn để móng tay dài,ở trên người anh lưu hơn một chục vết máu, trên vai không thể đếm hết những dấu răng,lúc anh tắm vô tình đụng nước cảm thấy cả lưng đều vô cùng đau đớn, mấu chốt quan trọng là em một bên khóc, một bên mắng anh,cuối cùng lúc anh định rời đi thì em ô ô giữ anh lại."

Tống Thanh Y: "..."

Không, người đó không phải cô.

Nhưng khi nhớ lại những trải nghiệm đầu tiên.

Quả thật không tính là quá vui vẻ,quá dễ chịu.

Mặc dù Trình Dật đã hết sức dịu dàng, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên, cả hai trải nghiệm có lẽ cũng không quá tuyệt vời.

Lúc Trình Dật đi ra ngoài, cô chậm chạp nắm cửa kéo ra, nhìn bóng lưng anh đột nhiên kêu: "Trình Dật."

Quay đầu nhìn cô "Hửm?"

Tống Thanh Y nhấp môi dưới "Lần đó thực xin lỗi."

Trình Dật sững sờ một lúc, cười khẽ "Không quan..."

Lời còn chưa nói hết liền bị Tống Thanh Y cắt ngang " Mặc dù em xin lỗi nhưng sẽ không vì vậy mà đánh giá anh là người tốt."

Nụ cười của Trình Dật cô đọng ở trên mặt.

Bước một bước muốn đi vào.

"Ba" một tiếng.

Cửa nhanh chóng đóng lại.

Tống Thanh Y tựa người vào trên cửa,cười nhẹ nhàng.

Không thể nhịn cười khi nghe thấy tiếng cười của cô ở bên trong, dù vậy anh vẫn đe dọa một cách tàn nhẫn "Buổi tối, em chờ đó cho anh."

"Làm gì chứ?" Tống Thanh Y hét to qua cánh cửa, mạnh dạn gan lớn không ít "Chẳng lẽ anh muốn đem em tử hình ngay tại chỗ?"

"Không " Trình Dật cười nham hiểm "Nhường em trải nghiệm hương vị ca hát mỗi đêm "

Tống Thanh Y: "..."

**

Bởi vì quần áo của Tống Thanh Y đều bị Trình Dật làm dơ nên sau khi tắm xong bây giờ chỉ có thể xuyên áo T-shirt mặc quần vận động của anh vào,vì quần quá dài nên bất đắc dĩ cô phải vén năm sáu cái nếp gấp, lúc này mới xem như là tương đối vừa người, mặc dù thế nhưng vẫn còn rất rộng.

Bên ngoài trời đã tối.

Trình Dật dọn dẹp mọi thứ xung quanh, Tống Thanh Y đem tóc thổi khô cũng cọ cọ đi qua, Trình Dật nhẹ nhàng nhìn cô một cái, không nói chuyện.

Nghĩ đến chuyện ban nãy, Tống Thanh Y ngượng ngùng sờ sờ mũi, đập vai anh một cái, Trình Dật không nói không rằng trực tiếp nằm trên mặt đất.

Đồ đạc trên tay cũng thuận thế rơi hết xuống đất.

Tống Thanh Y: "..."

Trợn mắt há hốc mồm nhìn Trình Dật làm bộ làm tịch, vài giây sau, lúng túng nói: "Anh... anh định ăn vạ sao?"

Trình Dật ôm bả vai của mình, chau mày "Đau."

Tựa hồ giống dáng vẻ bị ăn đau.

Tống Thanh Y nghĩ thầm: Rõ là cô có dùng bao nhiêu lực đâu chứ?

Cô không nói một lời, lẳng lặng nhìn Trình Dật diễn.

Lông mày của anh bắt đầu nhăn lại thành chữ xuyên, thấp giọng mở miệng "Đau quá."

Tống Thanh Y cũng không vạch trần, chọc một ngón tay vào vị trí anh đang giữ, Trình Dật ngay lập tức thở ra đau đớn " Um ~ đau quá."

Tống Thanh Y phồng má giận dữ "Em căn bản không dùng chút sức lực nào cả, anh gạt em phải không?"

Trình Dật cắn môi "Em không dùng bao nhiêu sức lực, nhưng chỗ bả vai này đã từng bị em làm cho tổn thương, sao có thể không đau chứ?"

Tống Thanh Y: "..."

Thấy biểu hiện của Trình Dật dường như không phải là giả, do dự vài giây thấp giọng hỏi nhỏ: "Anh... Anh không sao chứ?"

"Đau." Trình Dật cắn răng nói: "Em trước tiên đem anh nâng dậy đến bên giường sau đó tự mình đi lấy thuốc dán trong ngăn kéo giúp anh."

Tống Thanh Y đột nhiên đứng dậy, bất ngờ bị Trình Dật kéo xuống, nhìn anh chu mỏ nói "Tên lừa đảo."

Trình Dật mỉm cười nhìn cô "Làm sao em thấy được?"

"Anh vừa mới mỉm cười đó." Tống Thanh Y nói: "Tên lừa đảo."

"Chỉ lừa vợ ngốc trong nhà." Trình Dật thì thầm vào tai Tống Thanh Y.

Không khí bên trong phòng đều có mùi ngọt ngào.

Ngay khi Trình Dật và Tống Thanh Y chuẩn bị hôn nhau, ngoài cửa liền vang lên tiếng đập cửa, Bạch Điềm lớn giọng ở bên ngoài"Chị dâu! Em về rồi! Chị dâu! Chị ở đâu?Có ở trong đó không?"

Ầm.Ầm.Ầm

Trình Dật: "..."

Tự hỏi bản thân có nên mang đứa em gái ngốc này dạy dỗ một chút không?

Tác giả có lời muốn nói: Bạch Điềm: Em còn là một đứa trẻ nha, nào biết hai người ở trong phòng làm cái gì chứ *che mắt*