Cho Em Một Chút Ngọt

Chương 71




Cửa tiệm Tống Thanh Y đi nhuộm tóc gọi là < Mê Say >.

Ngay lần đầu tiên khi nghe cái tên này vào tai thật sự rất giống tên của một hộp đêm.

Cùng mẹ Bạch hẹn xong ngày đi nhuộm tóc cùng dạo phố, Tống Thanh Y tự nhiên cũng sẽ chuẩn bị một ít đồ.

Hiện tại còn nằm ì ở trên giường nhắm mắt ngủ, Trình Dật nhéo nhéo mặt cô"Ngày mai anh cũng muốn đi."

Tống Thanh Y mở to mắt "Sao?"

"Không phải quay hình sắp xong rồi sao?"

Trình Dật lắc đầu "Muốn trốn việc trở về."

"Sao?" Tống Thanh Y khiếp sợ "Cho nên?"

"Ngày mai muốn trở về cùng em." Trình Dật cầm điện thoại qua, trên màn hình là cuộc trò chuyện anh với Tô Giang, Tô Giang phát cho anh một cái biểu cảm, đó là một nụ cười nhẹ.

Nhìn qua có chút kinh dị.

"Sẽ không như vậy mà tuyệt giao đi?" Tống Thanh Y hỏi.

Trình Dật: "Có lẽ không đâu." Cách một lát anh còn nói thêm: "Nhưng cậu ta sẽ đài đọa anh nấu cơm cho cậu ta."

"Được rồi." Tống Thanh Y nhẹ nhàng thở ra.

Trình Dật nghe vậy nhíu mày "Em có hay không cho rằng anh nấu cơm cho bọn họ là điều vô cùng bình thường?"

Tống Thanh Y: "Không phải sao?"

Trình Dật: "..."

Đưa tay lên mặt Tống Thanh Y nhéo một cái "Đây chẳng qua là bởi vì em."

Bình thường anh chính là rất ít khi làm, nếu bọn họ mở tiệc liên hoan Từ Trường Trạch sẽ giúp một tay, Ngụy Gia phụ trách làm cu ly, Tô Giang làm một ít việc nhẹ nhàng, sẽ không giống ở nhà tự mình làm tất cả.

Tống Thanh Y còn muốn nói nhiều cái gì, lại bất ngờ không kịp phòng bị bị anh hôn lên môi,mở to hai mắt nhìn anh, Trình Dật ở trên môi trằn trọc trăn trở, mơ hồ không rõ nói: "Bà xã, anh nghĩ hiện tại cả người anh đều muốn em."

"Muốn ngay bây giờ cùng với em."

Bỗng nhiên ở giữa đáy long Tống Thanh Y giống như có một tượng đài ngăn cách bị lời nói anh phát ra trực tiếp sụp đổ.

Trong phòng,cảnh xuân tràn ngập, bên ngoài vô cùng yên tĩnh, chỉ còn sót lại sự kiều diễm bên trong đang dần nở rộ.

**

Lúc Tống Thanh Y tỉnh lại, Trình Dật đã rời đi.

Đã không phải là lần đầu tiên.

Cái này hình như là thói quen nhỏ của Trình Dật, anh sẽ để cô đón anh khi anh sắp trở về hoặc sẽ nói với cô khi nào anh sẽ trở lại, nhưng không bao giờ nói với cô khi nào anh sẽ rời đi.

Phần lớn là trong lúc cô ngủ liền tự mình rời đi.

Có lẽ là chứng sợ hãi ly biệt.

Giống như Tống Thanh Y.

Tống Thanh Y có thể hiểu được trạng thái anh bây giờ,chậm rãi rời giường rửa mặt, từ trong ngăn tủ chọn quần áo, sau đó tới đồ trang sức.

Vừa thay xong thì nhận được thông báo WeChat.

Là mẹ Bạch.

Gửi qua là đoạn phát giọng nói: "A Thanh bảo bối, con chừng nào thì đến đây? Mẹ đã thu thập xong."

Tống Thanh Y hồi: Lập tức con sẽ đi ra ngoài, mẹ phát cho con định vị, con đi đón mẹ?

Mẹ Bạch: Chúng ta gặp nhau trước Trường Sư Phạm thành Bắc đi?

Mẹ Bạch: Trong nhà có một cô gái ngốc nghếch đòi một hai theo!!

Tống Thanh Y cười lên tiếng "Vâng"

**

Bạch Điềm ghi danh trường đại học liên tục do dự hồi lâu, cuối cùng đem điểm mình thi được ra so sánh tất cả trường, đem Trường Đại Học ở thành Bắc viết trên giấy, sau đó vò thành một cục, từ từ nhắm hai mắt bắt một cái.

Cuối cùng chọn trúng một trường sư phạm, chuyên ngành Ngôn ngữ văn học Trung Quốc.

Hoàn toàn không hề liên quan đến tính cách con bé.

Tống Thanh Y lúc biết cô tiến hành chọn đại học bằng phương thức như vậy,về sau kinh ngạc một phen, chỉ có thể nói không hổ là Bạch Điềm.

Không có ý nghĩa đến cực hạn.Cùng với việc kinh doanh và nghệ thuật trong nhà đều không mấy liên quan

Mặc dù có vẻ không có ý nghĩa gì cũng có hơi chút vô lý, nhưng người trong nhà cũng tôn trọng cho cô đầy đủ tự do.

Tống Thanh Y dưới đáy lòng càng thêm bội phục mẹ Bạch, trong nhà Bạch gia,gia đình đem tự do cùng dân chủ phát huy đến cực hạn.

Học viện sư phạm Thành Bắc cùng nơi ở Tống Thanh Y cách không xa.Chỉ là cô rất ít khi đến bên này, bởi vì từ trước đến giờ không quá thích tưởng nhớ sinh hoạt trong trường học, bởi vì khi nhớ lại đều không có gì gọi là vui vẻ.

Nếu gợi nhớ sẽ không thể thiếu nhớ đến một người đó là—— Trần Đạc.

Đây là lần đầu tiên cô tới nơi này.

Xe dừng ở cửa, muôn hình muôn vẻ sinh viên từ cửa đi ngang qua, nói nói cười cười, trên mặt đều tràn đầy màu sắc thanh xuân.

Tống Thanh Y xuống xe, ở bốn phía nhìn xung quanh một phen không nhìn thấy Bạch Điềm.

Cúi đầu đang muốn gọi cho Bạch Điềm, vừa cúi xuống liền bị che đôi mắt,giọng nói khàn khàn che đi giọng thật:"Đoán xem em là ai?"

Rất rõ ràng chính là đang ngụy trang.

Tống Thanh Y nở nụ cười,cầm điện thoại cất về trong túi "Điềm Điềm."

Bạch Điềm đem tay lấy xuống, trực tiếp từ phía sau ôm cô lắc lư "Oa! Chị dâu thật thông minh!"

Tống Thanh Y bị cô lung lay hai lần liền ngừng.

Bạch Điềm buông tay ra, đi vòng qua ngay trước mặt cô nhìn, đặc biệt chân tình "Chị dâu, tại sao chị lại dễ nhìn như vậy?Hình như chị lại gầy hơn trước rồi, hôm nay trang điểm cũng rất xinh đẹp, có phải chị dùng phấn nền không? Thật đẹp"

Tống Thanh Y cười, sau đó đưa qua cho cô một hộp phấn.

Bạch Điềm nhìn cô chớp chớp mắt, cười ngây ngô "Cám ơn chị dâu!"

Đang nói chuyện, mẹ Bạch cũng vừa đến, hôm nay người mặc áo lông cùng Bạch Điềm không khác là bao, theo đó còn mang một đôi giầy thể thao, nhìn Bạch Điềm,bất đắc dĩ đỡ trán, Bạch Điềm cũng bất đắc dĩ giơ tay đỡ trán.

Hai người còn đồng thời mở miệng "Tại sao con/mẹ lại mặc đồ giống mẹ/con?!"

Sau đó yên lặng vài giây.

"Con vì cái gì không gọi điện thoại nói trước cho mẹ biết?"

"Mẹ như thế nào sớm không nói chính mình muốn mặc bộ này?"

Cơ hồ là đồng thời mở miệng, người trước là mẹ Bạch, sau là Bạch Điềm.

Hai người đứng tại chỗ,mắt to trừng mắt nhỏ, cùng nhau thở dài.

"Quên đi, mẹ hôm nay miễn cưỡng mặc với con vậy."

"Quên đi, con hôm nay miễn cưỡng mặc với người."

Tống Thanh Y ở bên cạnh nghe có chút buồn cười, cảnh này dường như đã từng gặp ở đâu đó.

Chính là ở trường quay, Bạch Điềm cùng Trình Dật cũng có qua sự ăn ý như này.

Lúc đó Từ Trường Trạch cũng có ý nói qua: Cùng ăn chung một nồi cơm bồi dưỡng ra được nhiều sự ăn ý.

Mẹ Bạch là tự mình thuê xe đến.

Tống Thanh Y lái xe chở hai người đi < Mê Say >.

Hôm nay ở < Mê Say > khách có hơi đông,lúc ba người đi vào cơ hồ mọi người bận rộn đến mức chân không chạm đất, tới đón tiếp Tống Thanh Y vẫn như lần trước chính là nhân viên cửa hàng.

Hẳn gọi là tiểu Đường.

Lúc nhìn thấy Tống Thanh Y đến còn cười nói: "Chị gái xinh đẹp, chị lại tới nữa sao, hôm nay muốn làm cái gì? Có phải lại muốn đổi màu tóc?"

"Không phải." Tống Thanh Y nói: "Tôi mang mẹ cùng em gái đến làm tóc."

"Vâng." Tiểu đường nói xong liền mang ba người vào phòng khách xem một ít mẫu "Mọi người có thể tới xem một chút màu tóc hiện tại đang lưu hành cùng kiểu tóc, hoặc là có kiểu tóc mọi người ưng ý ở nhà cũng có thể lấy ra để thợ cắt tóc xem một chút, chúng em bên này cái gì đều có thể hỗ trợ."

Bạch Điềm lặng lẽ lấy ra di động chính mình, đưa qua cho tiểu đường "Em có thể nhuộm màu tóc này không?"

Trên màn ảnh là màu hải lam.

Mẹ Bạch liếc mắt nhìn, bỗng nhiên nhíu mày "Trước không phải nói nghĩ muốn nhuộm màu xanh biếc sao?"

Bạch Điềm: "..."

Ánh mắt chung quanh giống như bỗng nhiên đều nhìn trên người của cô.

Tai Bạch Điềm lập tức đỏ, vội vàng vẫy tay "Con không phải! Con không có!"

Sau đó lặng lẽ đến gần mẹ Bạch thì thầm bên tai nói: "Bạn cùng phòng con đều nói tóc màu xanh biếc sẽ dễ dàng chia tay! Sẽ dễ bị cắm sừng trong lúc yêu đương."

Mẹ Bạch liếc xéo cô "Con yêu đương?"

Bạch Điềm: "... Không có."

"Vậy con hoảng sợ cái gì?" Mẹ Bạch hướng cô mỉm cười một chút "Mẹ cảm thấy màu xanh biếc vẫn là rất thích hợp với con."

Tống Thanh Y ngược lại ở một bên chăm chú nghiêm túc chọn lựa màu tóc, cảm thấy Bạch Điềm thích hợp hơn với mái tóc màu xanh sẫm.

Tối hơn màu da của cô, sẽ giúp nhan sắc càng sáng.

Đưa ý tưởng nói cho Bạch Điềm, lập tức chiếm được sự tán thành.

Bạch Điềm rất ít khi cắt tóc,chất tóc rất đẹp lại dài tới hông.

Nếu màu tóc này được nhuộm lên hẳn nhất định nhìn rất đẹp.

Mẹ Bạch ở bên đây nhìn trúng màu nâu, tóc của người dài hơn Tống Thanh Y một chút, rất thích hợp uốn sóng.

Định xong kiểu tóc ba người đều chờ thợ cắt tóc lại đây.

Ở tại chỗ nói chuyện phiếm, kỳ thật phần lớn thời gian đều là Bạch Điềm cùng mẹ Bạch trò chuyện, cảm giác Tống Thanh Y tồn tại nơi đây cũng không mạnh mẽ, nhưng sẽ thường bị hai người nhắc tên cô, Tống Thanh Y cũng không quá cô đơn.

Tiểu đường bưng ba ly cà phê cho ba người, đứng ở một bên hỏi "Mọi người ngoại trừ làm tóc còn cần làm thêm gì không?"

Bạch Điềm sờ sờ lỗ tai của mình "Có thể đánh lỗ tai sao?"

Cô cũng nghĩ muốn mang khuyên tai.

"Có thể." Tiểu đường nói: "Tai của chị này cũng là ở tiệm chúng em đánh."

"Đúng đó." Tống Thanh Y đáp: "Kỹ thuật đánh lỗ tai ở đây tốt vô cùng."

"Em muốn đánh bây giờ!có được hay không?" Bạch Điềm lập tức nói.

Tiểu đường cười cười: "Em liền mang anh Minh Viễn kêu ra đây."

Minh Viễn hôm nay mặc sơ mi trắng, quần đen, áo sơ mi kín kẽ dọc theo eo bỏ trong quần, khuy áo mở ra, áo sơmi xắn lên một khúc nhỏ, làn da rất trắng,cùng lần đó gặp không sai biệt lắm.

Cậu đi tới cười hỏi Tống Thanh Y "Đánh tai sau này có hay không có nhiễm trùng?"

"Có." Tống Thanh Y nói: "Đau qua một lần, tôi đi tiệm thuốc mua một ít thuốc hạ sốt, sau này liền không sao nữa."

"Vậy là tốt rồi." Minh Viễn nói: "Lần này còn muốn đến đánh lỗ tai sao?"

Tống Thanh Y lắc đầu, chỉ chỉ Bạch Điềm: "Là em gái tôi muốn đánh."

Chỉ thấy Bạch Điềm vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cậu ta, vài giây sau, trực tiếp nhào qua ôm lấy Tống Thanh Y "Ô ô ô, rất đẹp trai!"

Tống Thanh Y: "..."

Nói thật, Minh Viễn đúng là hơi đẹp.

Cười rộ lên cũng rất ôn hòa, nói chuyện cùng anh cũng rất thoải mái.

Nhưng Bạch Điềm chỉ là đơn thuần coi trọng nhan sắc nhà người ta.

Tống Thanh Y lúng túng vài giây, chỉ thấy Bạch Điềm ngẩng đầu lên, hướng về phía Minh Viễn nở nụ cười "Anh trai hiện tại bao nhiêu tuổi?"

Minh Viễn: "25."

Bạch Điềm: "Hoàn toàn nhìn không ra đâu, nhìn anh rất giống sinh viên."

Mẹ Bạch nhìn không nổi cảnh trước mắt, thấp giọng ho một tiếng "Mẹ muốn gọi điện cho anh con Bạch Kiếm."

Bạch Điềm: "..."

Nháy mắt nhu thuận. jpg

Bạch Điềm kỳ thật vô cùng đơn thuần, cô đi theo Minh Viễn bấm khuyên tai, sau khi trở về ngồi bên cạnh cùng Tống Thanh Y thấp giọng nói: "Chị dâu, chị có cảm thấy anh ta trông giống chồng em không?"

Tống Thanh Y: "..."

Mẹ Bạch: "Con đã kết hôn sao?"

Tống Thanh Y cũng đang nghĩ về vấn đề này, nhưng khi nghe Bạch Điềm vừa nói vậy, trong đầu bỗng nhiên gợi ra một cái tên —— Từ Trường Trạch.

Thấp giọng ho một tiếng"Có chút giống."

Tiểu đường lại đi tới bên cạnh, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, thần bí đến gần Tống Thanh Y bên cạnh, thấp giọng nói: "Chị gái xinh đẹp có muốn xăm hình không? Chị Đóa vừa tới, chị thử một chút đi, kỹ thuật xăm hình của chị ấy thật sự rất tốt!"

Bạch Điềm giống như mở ra một thế giới mới, xích lại bên cạnh hỏi: "Xăm hình? Cái gì xăm hình?"

Tiểu đường lập tức ba ba giới thiệu kỹ thuật xăm hình của Tô Đóa, dùng tất cả từ ngữ tốt đẹp trên thế giới này, có thể nói chính là nịnh hót toàn tập.

Đang lúc nói chuyện cực kì hưng phấn thì trên lầu đột nhiên truyền đến giọng nói vô cùng lười biếng "Tiểu đường, hôm nay cậu lại mời chào công việc của tôi nữa rồi phải không?"

"Hôm nay tâm tình tôi không tốt, không mở cửa xăm."

Nói hết câu chậm rãi bước xuống lầu, lọt vào trong mắt đầu tiên là cặp chân dài trắng bóng, đi đến khúc cua khuất bóng,Tống Thanh Y chỉ nghe Bạch Điềm bên cạnh nói: "Giọng nói này có hơi quen tai."

Mẹ Bạch gật đầu: "Mẹ cũng cảm thấy vậy."

Tô Đóa chậm rãi xuống lầu, dần dần lộ mặt, hôm nay cô mặc áo T-shirt màu trắng, bên hông lộ ra chút da thịt trên đó xăm một đóa hoa hồng màu đỏ, vô cùng lười biếng hướng dưới lầu nhìn qua "Tiểu đường, cậu có hay không là..."

Đôi mắt nheo nheo mở to, ngay lập tức chạy lên lầu không chút do dự,một bên chạy, một bên không thể không mắng:" Mẹ kiếp! "

Mà ở dưới lầu Tống Thanh Y hoàn toàn không phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra, nhìn Bạch Điềm cùng mẹ Bạch đang đưa mắt nhìn nhau, hai người không thể tin hỏi:

"Đó là Tô Đóa?"

"Đó là chị Đóa Đóa sao mẹ?"

Tô Đóa:!!!

Vội vàng trốn ở trên lầu, đem đối thoại dưới lầu nghe vô cùng rõ ràng.

Cô ngồi bệt xuống đất, vội vàng đem áo T-shirt che khuất đóa hoa hồng diễm lệ bên hông.

Tiểu đường bên cạnh chưa hiểu lắm,vội vàng nói: "Mọi người làm sao biết được tên đầy đủ của chị Đóa Đóa?"

Tô Đóa:!!!

Trực tiếp ngả đầu ra phía sau, nghĩ thầm: Xong! Thiết lập xây dựng con người bao năm triệt để sụp đổ!