Buổi sáng lúc Trình Dật tỉnh lại bên cạnh không có một bóng người, anh sờ sờ chăn, bên cạnh là một mảng lạnh lẽo.
Tống Thanh Y có thể là đã thức dậy rất lâu rồi.
Anh tìm quần áo của mình, nhịn không được nói lầm bầm: "Cô gái xấu."
Ngủ xong không phụ trách, anh cảm thấy mình vô cùng thiệt thòi.
Mặc dù vậy anh vẫn có chút lo lắng.
" Thanh Y." Trình Dật ở trong phòng gọi lớn.
Không ai đáp.
Đi đến phòng khách, không có người, chỉ có con chó đang nhìn anh.
Trình Dật buồn cười, hướng về phía nó vẫy vẫy tay, con chó nhỏ vội vàng chạy tới.
Trình Dật sờ đầu của nó, lông vô cùng mềm mượt, nhưng rất ấm áp, "Mẹ mày đâu mà cứ nằm ở đó,sau không ở cùng cô ấy?"
Chú chó ngồi bên chân Trình Dật, nức nở một tiếng, vô cùng nhu thuận.
"Cho nên mày cũng không biết?" Trình Dật lại vò đầu của nó, dùng chút sức lực, chú chó yên lặng đi xa.
Trình Dật bỏ một chút thức ăn cho nó,bất đắc dĩ nói "Nuôi mày không biết có ích lợi gì."
Trình Dật đi vào phòng bếp, Tống Thanh Y cũng không ở đó.
Trình Dật lúc này mới hoảng sợ.
Nghĩ đến trạng thái tối qua của Tống Thanh Y, anh vội vàng lấy điện thoại di động bắt đầu gọi.
Một lần, bị cắt đứt.
Lại gọi, bị cắt đứt.
Trình Dật chậm rãi nắm chặt nắm đấm, một quyền đánh trên sô pha.
Tối qua sau khi cùng Tống Thanh Y phát sinh quan hệ, cô khóc vùi ở trong lòng anh, đầu dán vào ngực anh nói: " Em muốn sống,Trình Dật à bây giờ em đã không còn gì nữa rồi! Em chỉ muốn có sau này với anh!"."
Anh cho rằng Tống Thanh Y đã suy nghĩ thông suốt, lúc cô ngủ anh nhìn mặt cô thật lâu,là rất đau lòng, trời vừa sáng anh mới chậm rãi rơi vào giấc ngủ.
Không nghĩ tới khi vừa tỉnh dậy Tống Thanh Y vậy mà chơi trò mất tích.
Chẳng lẽ... Cô đợi anh thả lỏng cảnh giác sau đó lại tự sát?
Nghĩ đến khả năng này, Trình Dật cả người rét run, anh bắt đầu điên cuồng gọi điện thoại cho Tống Thanh Y, nhưng không ai tiếp.
Tiếng cắt đứt điện thoại không ngừng vang.
Trình Dật ngồi trên sô pha, cả người đều rơi đến đáy cốc, con mắt phiếm hồng, anh run tay mở khung đối thoại WeChat Tống Thanh Y hôm qua, bên trong đối thoại còn dừng lại tin nhắn hôm qua, Tống Thanh Y gửi cho anh giọng nói nói muốn uống trà sữa, lúc anh trở về mua cho cô vị socola,cô còn cười ngọt ngào với anh.
Trình Dật tắt khung đối thoại, âm thanh run run nói, "Tống Thanh Y, em rốt cuộc ở đâu?"
"Tống Thanh Y, em không phải nói muốn sống sao,em muốn cùng anh sống?"
"Tống Thanh Y, nếu em chết, cả đời này anh cũng sẽ không tha thứ cho em."
Không ai trả lời anh.
"Tống Thanh Y, em không được chết có nghe hay không?"
"Tống Thanh Y, em ở chỗ nào? Đừng chơi trốn tìm nữa, có được hay không?"
"Bà xã..." Trình Dật âm thanh nghẹn ngào,giống như tối hôm qua anh nỉ non bên tai cô,cô ngượng ngùng chui vào lòng anh.
Không được, anh không thể ngồi đây.
Đem điện thoại ném trên sô pha, anh đổi bộ trang phục, sốt ruột hoảng sợ đi ra ngoài, trước khi ra cửa nhớ tới di động quên mang, nếu Tống Thanh Y gọi điện thoại cho anh, hai người sẽ không liên lạc được.
Cầm lấy di động trong tay, vừa lúc di động vang lên.
Trình Dật vui mừng, còn nghĩ là Tống Thanh Y gọi cho anh.
Kết quả là cuộc gọi của tổng đài điện thoại.
Trình Dật chạy đến dưới lầu hỏi bảo an, hỏi anh ta có thấy Tống Thanh Y, bảo an nói vừa giao ban,nên không rõ nữa.
Trình Dật trong lòng càng hoảng sợ.
Trình Dật tìm trong tiểu khu xem Tống Thanh Y có lưu lại dấu vết gì không, nhưng tìm gần mười phút đều không có manh mối.
Trước mắt anh xuất hiện nhiều hình ảnh, cô mặc váy màu trắng nằm trong vũng máu, đám đông chen lấn, anh chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn cô rời đi.
Trình Dật cảm thấy đầu đau muốn nứt, anh từ từ ngồi chồm hổm xuống.
Tay nắm chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Nước mắt rơi xuống đường anh lúng túng đứng lên.
Nếu Tống Thanh Y tự sát, anh thật sự không biết nên đối mặt như thế nào.
Trình Dật thích cô cả ngày đều yên tĩnh, thích cô đeo tai nghe ngồi trên máy tính gõ chữ, thích lúc cô vui mừng ngẩng đầu nhìn anh nở nụ cười.
Tuy rằng chỉ có mấy lần.
Một bàn tay vỗ trên vai anh một cái.
Trình Dật còn tưởng là Tống Thanh Y, lập tức quay đầu, kết quả thấy một khuôn mặt tươi cười, "Nam ca, anh đứng ở đây làm gì vậy?"
Là Từ Trường Trạch.
Từ Trường Trạch cười nói: "Nhìn thấy em rất thất vọng sao?"
"Sao cậu lại tới đây?" Trình Dật nói chuyện đều phát run
Từ Trường Trạch nhìn con chó trong lòng "Lại đây cho anh xem nó, em vừa mua không lâu "
Con chó tên Akita, vừa mua không lâu, hiện giờ anh có chuyện muốn đi ra ngoài vài ngày, đành phải đem nó đưa đến chỗ Trình Dật, tối qua có nói với anh.
"Anh làm sao vậy?" Từ Trường Trạch chú ý Trình Dật có gì đó không thích hợp, "Ngã bệnh sao? Nhìn mặt anh rất trắng."
"Không..." Trình Dật đứng tại chỗ, âm thanh khàn khàn "Tống Thanh Y... Mất tích..."
"Mất tích?" Từ Trường Trạch nhíu mày.
Anh vừa định hỏi, điện thoại Trình Dật vang lên.
Trình Dật nhìn tên lập tức bắt đầu hoảng loạn, kích động ấn nút nhận: "Em hiện tai đang ở chỗ nào?"
Tống Thanh Y khẽ cười nói: "Làm sao vậy?"
Trình Dật run run "Anh hỏi em đang ở đâu?"
Tống Thanh Y không trả lời, chỉ hỏi lại, "Tìm em có chuyện gì?"
Trình Dật la lớn: "Anh hỏi em hiện tại ở chỗ nào!"
Tống Thanh Y cùng Từ Trường Trạch hoảng sợ.
Từ Trường Trạch cùng Trình Dật quen biết bốn năm, chưa bao giờ thấy qua Trình Dật lớn tiếng như vậy.
Anh từ trước đến giờ chủ yếu hay cười,nếu mất hứng sẽ đi ngủ, gặp được người anh không thích anh sẽ không nhìn tới họ, cũng sẽ không cùng người khác phát sinh xung đột.
Rất khó nhìn thấy trạng thái anh mất khống chế.
Đúng, chính là mất khống chế.
Giống như cảm xúc trên người đều bị Tống Thanh Y giữ.
Lần trước trong chùa, lần này lại là.
Lúc sau, Tống Thanh Y bỗng nhiên nói: "Anh đừng tức giận."
"Em ở bên ngoài cùng với Hà đào thương lượng một chút vấn đề kịch bản. Buổi sáng lúc đi ra ngoài nhìn anh đang ngủ nên không quấy rầy kêu anh dậy."
Cô nói chuyện nhẹ nhàng ôn nhu, Trình Dật tâm rốt cuộc cũng hạ xuống.
Trình Dật bỗng nhiên nở nụ cười, nhẹ nhàng thở ra nói: "Em không chết."
"Nói gì đấy." Tống Thanh Y nghiêm túc nói: "Ngày hôm qua em muốn chết, hôm nay không muốn."
"Ừm?"
Tống Thanh Y bình tĩnh nói: "Hiện tại em cảm thấy mình thật sự rất tốt."
"Được." Trình Dật ngẩng đầu, nước mắt trong mắt đều bị ép trở về.
" Lúc em trở về sẽ mua kem cho anh." Tống Thanh Y nói.
"Được."
Trình Dật lại hỏi, "Em chừng nào thì trở về?"
"Còn có một ít chuyện thương lượng, sẽ nhanh thôi." Tống Thanh Y nói, "Anh bữa trưa tự mình ăn"
"Được."
Trình Dật bỗng nhiên cười một tiếng, "Em làm anh lo sợ."
Tống Thanh Y áy náy nói, "Xin lỗi."
"Em không có việc gì thì tốt." Trình Dật nói.
Tống Thanh Y nhẹ giọng nói: "Em cúp máy nhé."
"Được."
Điện thoại từ trong tay Trình Dật hạ xuống, rơi trên mặt đất phát ra một tiếng vang.
"Làm sao?" Từ Trường Trạch vội vàng buông con chó xuống, cầm lấy di động, "Nam ca?"
Trình Dật hai tay bụm mặt, cả người đều run rẩy.
Anh đứng ở tại chỗ, bất lực,đau thương bao phủ.
**
"Cậu ống gì?" Trình Dật mở ra tủ lạnh lấy ra một bình Sprite ném cho Từ Trường Trạch, "Cũng chỉ có cái này, không có cái khác."
"Sao cũng được." Từ Trường Trạch nói.
Trình Dật cũng lấy cho mình một bình Sprite, mở nắp uống một hớp, lúc sau cười nói: "Có phải bị tôi dọa cho một phen?"
Từ Trường Trạch lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
"Cũng không đến mức." Từ Trường Trạch một ngụm Sprite, xuyên qua tim lành lạnh, cậu có chút không thể tin.
Trình Dật giống như bị vứt bỏ, ngồi xổm trên mặt đất bụm mặt khóc nức nở, bả vai khẽ run, một bên khóc còn một bên cười, "Còn tốt em không đi."
Cách gần một giờ, tâm tình của anh mới khôi phục lại.
Trình Dật ngồi trên sô pha, nhẹ nhàng giải thích: "Chỉ là anh đột nhiên nghĩ đến ba mẹ, có chút khổ sở."
Từ Trường Trạch gật đầu
Trình Dật nhìn Từ Trường Trạch cười
Trình Dật lại hướng Từ Trường Trạch ném cái gối qua bị cậu ta tiếp được, cậu ta bỗng nhiên thở dài, "Nam ca, anh không cần thiết phải nhớ chuyện cũ,đều đã qua rồi."
Trình Dật ở trên mặt cười bỗng nhiên ngừng lại.
Thật lâu sau, anh nhìn Từ Trường sờ sờ mặt mình
Cũng là bởi vì để cho người khác không nhìn ra bi thương mà anh đang cố gắng ngụy trang.
Trình Dật lười biếng nằm trên ghế sa lông,thật lâu sau, khóe môi hơi hơi giơ lên.Từ Trường Trạch nhìn anh bất đắc dĩ cười, lúc sau đứng dậy, "Được rồi, em còn có việc, tháp tháp là tên ở nhà em gọi cho nó,em giao cho anh nhé, đừng làm cho nó đói chết nha."
Trình Dật đứng lên tiện thể sờ sờ đầu tháp tháp, "Chỉ cần cậu không sợ tháp tháp làm con chó của chị dâu cậu lớn bụng là được."
Từ Trường Trạch trợn trắng mắt nhìn Trình Dật, "Tháp tháp là chó đực! Hơn nữa, nó còn chưa trưởng thành"
Trình Dật gật đầu.
Trình Dật liếc mắt nhìn tháp tháp đang bồi dưỡng tình cảm với con chó của Tống Thanh Y, đẩy Từ Trường Trạch ra bên ngoài, "Biết rồi, không phải ba giờ chiều lên máy bay sao? Không đi nữa thì ở lại."
Từ Trường Trạch bất đắc dĩ thở dài rời đi.
Chờ cửa phòng đóng lại, Trình Dật tựa vào trước cửa, hít thở sâu mấy cái, sau đó chạy đến phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, lúc này mới tỉnh táo.
Ngồi trên sô pha ngốc một chút, anh khép hờ mắt, chỉ chốc lát sau liền mơ màng...
Trình Dật mơ một giấc mơ....
Đứt quãng, không chân thật.
Một năm kia,vào giữa hè, mẹ anh mặc váy màu trắng cả người đều là máu, mà chiếc xe như là một đống sắt vụn dừng ở cách đó không xa, mà tay của mẹ anh giơ ra bên ngoài, cách đó không xa là tây trang cùng giày của ba anh.
Hai người không nằm cùng một chỗ.Báo chí,cảnh sát vây xung quanh mà Trình Dật ở một bên như thể chết lặng,anh nhìn thấy ba mẹ họ nằm trong vũng máu, anh đau đớn ngay cả một câu gọi bọn họ cũng không cách nào phát ra.
Năm đó là năm hạn,mùa hè vô cùng nóng, mà Trình Dật lại cảm thấy rất lạnh.
Rất rất lạnh.