"Trước khi muốn mang đi nơi khác hãy ghi rõ nguồn,đó là hành vi tôn trọng chất xám một cách văn minh "
- ----------------------
Giọng nói hoảng hốt của Ngụy Gia vô cùng căng thẳng truyền ra từ trong điện thoại, trong phòng lúc này cũng yên tĩnh đến mức người ở bên ngoài không thể không nghe được lời nói của cậu thông qua di động.
Ngụy Gia làm cho Trình Dật một phen kinh sợ mà người vốn dĩ tâm tĩnh nhất Tống Thanh Y đang tự mình sắp sắp cờ vây cũng phải dừng tay lại, không thể không chăm chú vểnh tay lắng nghe.
Trình Dật lại nói: "Đừng hoảng sợ."
"Trước tiên hãy gọi số 120, sau đó đi kiểm tra hơi thở của cô ấy."
"Em...em.." Ngụy Gia nói: "Chân em nhất thời bị tê rồi không nhích được..."
Hôm nay là lần đầu tiên cậu lái xe một mình đi ra ngoài hóng mát, đang muốn quẹo về phía bên này thì bất ngờ có một cô gái đang chạy xe đạp lao tới, nhanh như chớp, Ngụy Gia vội vàng đạp phanh thắng gấp nhưng không thể nào khống chế được tai nạn xảy ra.
Ngụy Gia ngồi xổm bên đường gần năm phút đồng hồ nhìn hiện trường trước mắt, toàn thân bắt đầu run run.
Cô gái nằm trong vũng máu, trên đường lúc này lại vắng tanh không một bóng người qua lại.
Ngụy Gia quá sợ hãi, phản ứng đầu tiên là gọi điện thoại cho Trình Dật.
Trình Dật cau mày "Gửi cho tôi địa chỉ."
Ngụy Gia run rẩy nói vị trí hiện tại của mình sau đó mới cúp điện thoại, Trình Dật bắt đầu gọi xe cứu thương.
Nghĩ xong vẫn không khỏi lo lắng, lại gọi Từ Trường Trạch.
Từ Trường Trạch cách chỗ Ngụy Gia hơi xa, nếu bây giờ cậu bắt taxi qua đó ít nhất phải mất hơn bốn mươi phút, Trình Dật thở dài:"Tôi qua đó trước, cậu tranh thủ thời gian đi qua."
"Trạch Trạch,lúc đi qua cậu nhớ mang theo một ít tiền mặt."Trình Dật kịp thời dặn dò trước khi Từ Trường Trạch cúp máy.
Nhanh chóng giải quyết mọi thứ một cách có trật tự, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Tống Thanh Y im lặng không nói một lời đi theo phía sau anh.
Dưới mái hiên xám xanh,Trình Dật bỗng nhiên dừng bước "Em định đi đâu?"
"Tôi đi tiễn cậu." Tống Thanh Y nói.
Tống Thanh Y đi theo Trình Dật từng bước, theo sát bước chân của anh.
Ra tới bên ngoài ngôi đền, Tống Thanh Y đột ngột lấy ra một tấm thẻ đưa cho Trình Dật.
Trình Dật nhướng mày "Đưa tôi cái này làm gì?"
"Bạn bè của cậu không phải cũng đang cần sao?" Tống Thanh Y lại nói thêm: "Giữ lại khi cần thiết."
Trình Dật nghi hoặc nhìn cô chằm chằm.
Một lúc lâu sau, Trình Dật cầm thẻ nhét lại vào trong túi Tống Thanh Y:"Chị có chắc rằng chị là người đã trưởng thành,năm nay 27 tuổi."
Thế nào lại không thể hiểu được, sao cô có thể ngốc ngếch như vậy.
Họ mới gặp nhau ở chung vài ngày, cô đã nhét tiền cho anh rất nhiều lần.
Nếu gặp phải kẻ xấu, không chừng không tới vài ngày liền tán gia bại sản.
Tống Thanh Y không hiểu Trình Dật nói gì mà anh cũng không có thời gian giải thích.
Đột nhiên, tu viện bắt đầu ồn ào, dòng người cũng đột ngột tăng lên, Trình Dật đưa tay xoa xoa đầu cô trước khi rời đi "Một mình ở lại nhớ chú ý an toàn, tôi đi trước."
Tống Thanh Y gật đầu sau đó nhìn bóng lưng anh nhanh chóng rời đi.
Đột nhiên cảm thấy lòng có hơi trống trải,cô đơn.
Hai cô gái đi ngang qua cô khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, một người mặc áo khoác màu hồng và một người mặc áo len màu vàng, trên mặt hai người đều nở nụ cười, không giống khách hành hương đến đây lễ Phật.
Cô gái mặc áo len màu vàng nói: " Tin tức của cậu có thật sự chính xác không? Anh ấy thực sự sẽ quay một bộ phim truyền hình mới ở nơi này?"
Cô gái mặc áo khoác màu hồng nhạt nói "Cái này còn có thể là giả được sao? Cậu đừng quên anh tớ công tác ở đây nên những gì anh ấy nói cho tớ biết, đích thực là tin tức vô cùng chính xác."
"Vì sự kiện quan trọng lần này, tớ đã lén trong nhà lấy máy ảnh trị giá mấy vạn ra để chụp một bức ảnh độc quyền,nếu có thể chụp đẹp một chút, coi như bị bố mẹ đánh cũng rất đáng giá."
Cô gái mặc áo khoác màu hồng nhạt cười khúc khích"Yên tâm đi,chuyến đi này của cậu,đáng giá...đáng giá lắm!!"
Hai cô gái vừa nói chuyện vừa đi xa.
Tống Thanh Y có chút bối rối không biết bộ phim mới nào được quay ở nơi đây.
Dù sao bất kể là ai, chỉ cần tránh xa, đừng thấy cô là tốt rồi.
Cô thực sự không muốn gặp những người đó trong những lúc cô đang yên bình.
- --------------------------
Trình Dật chạy thẳng một đường xuống Hương Sơn, lúc hai người nói chuyện Trình Dật có mượn chìa khóa xe của Tống Thanh Y.
Nơi xảy ra tai nạn của Ngụy Gia cách Hương Sơn không xa, không đến mười phút, Trình Dật đã đến.
Nhìn hiện trường xe cứu thương còn chưa tới, Trình Dật đi qua đột nhiên lui về sau một bước.
Cảnh tượng lúc này thực sự rất kinh hãi.
Ngụy Gia ngồi xổm đối diện với cô gái nằm trong vũng máu, có lẽ là do não bị đụng trúng nên mắt cô gái đó cứ mở to,nằm bất động giống như một bức ảnh trang điểm cố định trong một bộ phim kinh dị trong nước.
"Cô gái này còn sống không?" Trình Dật hỏi.
Ngụy Gia lắc đầu.
"Làm sao bây giờ hả Nam Ca?" Sắc mặt Ngụy Gia tái nhợt, trên trán mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng, toàn thân không ngừng phát run.
Trình Dật trước sau đều bình tĩnh,vén vén ống tay áo sơ mi chính mình:"Nên bồi thường tiền thì bồi thường tiền, nên ngồi tù thì ngồi tù."
Ngụy Gia bỗng nhiên kéo tay anh "Nam ca..."
"Hả??" Trình Dật quay đầu nhìn Ngụy Gia.
Ngụy Gia bỗng nhiên khóc rống lên "Em... Em nếu vào tù rồi, anh hãy giúp em chăm sóc ba mẹ em."
Trình Dật: "..."
"Vì tình nghĩa trong bốn năm qua của chúng ta, anh nhất định phải đối xử tốt với họ." Ngụy Gia vẫn còn đang khóc "Em về sau có làm trâu làm ngựa cũng sẽ lấy thân báo đáp anh."
Trình Dật không để ý Ngụy Gia đang khóc vô cùng thương tâm, hất tay của anh ra,đưa tay kiểm tra hơi thở.
Trái tim lơ lửng ban đầu của Trình Dật bắt đầu nhanh chóng rơi xuống và cảm thấy may mắn rằng hơi thở cô gái đó vẫn còn ấm.
Đưa tay khép mắt cô gái bị thương lại, sau đó thu tay vỗ vỗ bả vai Ngụy Gia.
Ngụy Gia buồn bực không kìm được nghĩ đến việc mình sắp phải đối mặt với những thanh sắt cùng xiềng xích trong nhà tù thì không khỏi đau lòng, buồn bực..
"Em gái, em hãy an nghĩ. Anh... anh cũng không phải cố ý, em đến thế giới bên kia có cáo trạng thì cáo trạng, kiếp sau đầu thai làm người tốt, đừng vi phạm lụât giao thông nữa."
"Em đều lớn như vậy rồi, không biết lái xe đạp chậm một chút sao?."
"Nếu ban nãy em lái xe cẩn thận thì bây giờ đâu có xảy ra chuyện như thế này..."
"Ô ô ô anh mới năm tư đại học sắp tốt nghiệp, ba mẹ vẫn còn ở nhà chờ anh làm rạng rỡ tổ tông "
"Hiện tại thì sao..oooooo.... mọi thứ đều đã bị hủy hoại...... anh... làm sao anh có thể ra mắt sau khi anh mãn hạn tù? Anh thậm chí còn không thể nghĩ chính mình làm thế nào có thể làm được điều đó. "
"Em gái, tất cả là do em"
Cô gái bị thương nhịn không được mấy câu nói của Ngụy Gia, chậm rãi mở mắt ra.
"Nếu anh nói thêm một câu nữa, em liền chết thật cho anh xem!"
Ngụy Gia có chút không phản ứng kịp, chật vật lùi lại ngồi bệt xuống đất.
"Trời ơi. Ma... có ma!"
"Ma cái đầu anh!" Cô gái vẫn duy trì tư thế ban đầu, mắt không ngừng trợn ngược lên"Mẹ kiếp! Trên đời còn có người ngu ngốc như vậy? "
Trình Dật đưa mắt nhìn Ngụy Gia đang sợ hãi lui về phía sau,khẽ nói: "Được rồi, em đừng hù dọa cậu ta nữa."
"Em có thể tự mình đứng dậy không?" Trình Dật hỏi.
Cô gái nhìn lên trời thở dài "Cổ của em hình như bị vẹo rồi nên không thể đứng dậy được."
"Em cố gắng chờ một lát,trước khi đến đây anh đã gọi xe cứu thương." Trình Dật lại nói thêm "Đừng cử động tùy tiện lung tung, lỡ đụng vết thương thì không tốt"
"Em có nên cảm thấy mình may mắn vì ở đây còn có một người thông minh không?" Cô gái nói.
Ngụy Gia lúc này mới phản ứng lại, cậu ấp úng nói: "Em... em chưa chết."
"Anh mới chết." Cô gái trợn mắt nhìn anh:"Còn nữa, sao em lại không đi theo Luật lệ giao thông? Anh nhìn xem nơi đây có đèn tín hiệu giao thông không? Tại sao anh lại không giảm tốc độ khi không nhìn thấy góc khuất của góc cua? "
"Anh mà là con trai sao? Đụng vào người khác liền chỉ biết khóc sướt mướt không dám tới cứu người thương!"
Hai mắt Ngụy Gia đỏ hoe nhìn cô, nhanh chóng đưa tay lau nước mắt, một bộ chính là ủy khuất nhưng không cãi lại,liên tục lẩm bẩm: "Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt."
Cô gái lại trợn tròn mắt:"Nếu anh đụng phải người khác mà người đó lại gặp anh thì vốn có thể cấp cứu,cứu lại mạng sống trực tiếp bị anh làm chậm trễ việc cứu chữa, chưa đến được bệnh viện đã chết một cách oan uổng."
"Nếu em không chết vì sao xung quanh em lại có nhiều máu như vậy?" Ngụy Gia run run hỏi.
Cô gái chỉ đơn giản là nhắm mắt lại "Anh hỏi bạn của anh đi"
Ngụy Gia lại nhìn Trình Dật.
Trình Dật duỗi một ngón tay ra lau vết máu trên mặt đất "Là máu vịt."
"Làm sao anh biết?" Ngụy Gia không dám nhìn ngón tay Trình Dật.
"Có mùi tanh." Trình Dật nói.
Hai người đang nói chuyện thì xe cấp cứu đã đến.
Cô gái nằm trên mặt đất được các y tá nâng lên cáng cứu thương chở vào bệnh viện.
Sau khi an vị nằm trên cáng cứu thương, cô gái vẫn cứng đầu hét vào mặt Ngụy Gia: "Anh còn đứng đó làm gì mà không đem vật dụng thí nghiệm cùng chiếc xe đạp vào bệnh viện cho em."
Ngụy Gia cáu kỉnh trả lời: "Anh biết rồi!"
Sau khi xe cấp cứu rời đi, Từ Trường Trạch cũng bắt taxi vừa đến nơi.
Nhìn mặt đất toàn là máu, lo lắng nhìn Ngụy Gia "Cậu không sao chứ?"
Ngụy Gia lắc đầu.
Trình Dật nhún nhún vai "Cô gái bị thương đã được đưa tới bệnh viện, chúng ta cũng nên đi thôi."
- ---------------------------------------------
Sau khi dàn xếp chuyện bên này cho Ngụy Gia, Trình Dật ngồi trên băng ghế bệnh viện gửi tin nhắn cho Tống Thanh Y: Ngụy Gia không sao rồi.
Tống Thanh Y trả lời: Vậy là tốt rồi.
Trình Dật: Còn em thì sao?
Tống Thanh Y:?
- đang làm cái gì?
- viết kịch bản.
Nói đến đây, Tống Thanh Y lại nói thêm một câu:
- « Cấm Chỉ Dự Mưu » ở trường học các cậu có chiêu mộ diễn viên, cậu có thể đi xem coi có hứng thú hay không.
Trình Dật nhìn tin nhắn, khóe môi bỗng nhiên nở nụ cười, cầm điện thoại đặt ở miệng, thấp giọng cười hỏi: "Bà xã đây là đang giúp ông xã đi cửa sau?"
- chỉ là đề nghị.
Trình Dật lại phát giọng nói, âm thanh vô cùng lười biếng "Tại sao em không viết một kịch bản mới cho tôi thay vì nhắc tôi đi cửa sau?"
- ------Edit:Ninh Hinh------