Bên trong hộp quà là một chiếc khăn quàng cổ to, dày, ấm áp, màu đỏ đô, rất đẹp, Ann rất vui, cô ngạc nhiên khi nhớ lại "" nó có màu rất giống chiếc khăn của Yuka, hình như là một cặp thì phải?"" Ann thoáng nghĩ như vậy trong đầu rồi lại ngồi cười tủm tỉm nhìn và choàng thử lên cổ mình.
"" tít tít..tít tít tít""
Ann lấy điện thoại ra xem tin nhắn, cô nghĩ chắc chắn là Yuka nhắn tin cho mình.
"" Chị mở quà rồi chứ, chị thích nó không, hì""
"" Ừm, chị rất thích, nó rất đẹp, cám ơn em nhiều nhé ""
"" Híhí, vậy chị phải luôn mang theo nó khi ra ngoài nhé? ""
"" Chắc chắn rồi, mà hình như nó giống cái của em lúc nãy đúng không? ""
"" Em nói thật nhé, hai cái đó là một cặp, chị không thấy phiền chứ?""
"" Phiền gì, sao em lại nói vậy? Chị chỉ thấy nó rất đẹp thôi ^^""
Sau khi đã biết chính xác chiếc khăn là một cặp với của Yuka, cô thầm nghĩ Yuka chắc đã có tình cảm với mình nhưng cô vẫn tỏ ra bình thường vì trong cô chỉ có Kat mà thôi, cô sẽ giữ mối quan hệ của mình và Yuka không tiến quá xa vì cô rất quý cô bé này, nhưng Yuka có lẽ sẽ không.
- --
Hôm nay là ngày Ella sẽ về nhà, cô đang ngồi gấp và soạn đồ đạc vào vali, cô chợt nhớ Kat và lấy điện thoại định gọi cho Kat nhưng sao vậy, cô cứ sợ một điều gì đó mà không thể bấm máy. Cô đành nhắn một tin ngắn gọn.
"" Cô sẽ đến chở em về chứ?""
Dù biết trước là không có hồi âm nhưng Ella cứ như vẫn đang nuôi một hy vọng, cô nhìn mãi, nhìn mãi vào màn hình điện thoại nhưng vẫn không có tin nhắn nào được gửi đến. Cô biết Kat sẽ không trả lời nên đành tiếp tục công việc của mình thì bỗng nhiên tin nhắn của Kat đến.
"" Cô sẽ gọi khi tới nhé""
Đọc dòng tin nhắn gỏn gọn có mấy chữ của Kat mà trái tim cô đập liên hồi, như có ngàn bông hoa đang nở rộ trong lòng. Đã rất lâu rồi, Kat không hề bắt máy hay trả lời mỗi khi cô nhắn tin, gọi điện, cô cũng đã quen với việc Kat sẽ thờ ơ với mình, cô không hề trách Kat mà cô chỉ buồn, rất buồn.
Nay khi biết Kat sẽ đến đưa mình về, cô đã mỉm cười, có lẽ đây là lần đầu tiên nụ cười cô xuất phát từ trái tim, nụ cười và niềm hạnh phúc dần trở nên là một thứ xa xỉ với cô từ lúc nào không hay. Bao người đối xử tốt với cô đến đâu có lẽ cũng không bằng một tin nhắn cộc lốc mà Kat đã gửi đến cho cô, đó chính là cảm xúc mà chỉ có tình yêu mới đem lại được, cảm giác được tình yêu đáp trả, nó thật hạnh phúc biết bao.
Sau đó, Kat cũng đã đến trường. Cô đứng dưới cổng và gọi cho Ella.
- Em đã xong chưa? Cô chờ ở cổng trường nhé?
- Dạ, em sẽ xuống liền
Rồi Ella chia tay Ann, cả hai ngậm ngùi dù mới ở với nhau một thời gian ngắn nhưng hai người rất thân thiết như chị em vậy.
- Cậu không về với mình thật sao Ann?
- Ừm, chắc vậy. Thôi gặp lại tiểu thư sau vậy, hihi
- Ghét cậu quá, vậy khi nào muốn về thì đến nhà mình nha
- Dạ, dạ tiểu thư. Mà ai đưa cậu về? Đi taxi hả, thôi để kêu anh Harry đưa về đi.
- Mình nhờ cô Kat rồi. Giữ gìn sức khỏe nha, tạm biệt
Nói rồi, Ella đi luôn. Đang kéo vali trong khuôn viên trường, bỗng Harry từ đâu chạy đến.
- Ella, Ella em về nhà sao?
Cô đã nghe thấy tiếng anh gọi nhưng vẫn bước đi, lại càng bước nhanh hơn nữa. Cuối cùng anh cũng đuổi kịp, anh dùng tay chặn chiếc vali lại, thở dốc nói.
- Anh..để anh đưa..em về
- Không cần, bỏ ra
Cô dùng sức giật mạnh tay cầm chiếc vali về phía mình, tiếp tục đi. Anh cứ lẽo đẽo theo cô.
- Ella, hãy để anh đưa em về một lần này thôi được không?
- Tránh đường, tôi có người đưa về rồi
Harry biết cô sẽ không cho anh đưa cô về nên đành thôi, anh thầm nghĩ chắc chắn là anh chàng cô yêu đã đến đón cô, trong lòng không khỏi tức giận ""Đã nhẹ nhàng kêu hắn rời xa Ella của mình rồi mà.. tên này muốn uống rượu phạt đây mà""
Anh dừng lại, không đuổi theo nữa, đứng đó anh lớn tiếng nói.
- Đêm đó người ấy đã gọi điện cho em, anh đã nói người đó tránh xa em và em đã thuộc về anh. Em đừng cố nuôi hy vọng với người ta nữa, biết chưa hả!
Ella sững sờ khi nghe anh nói ra những lời đó, cô quay lại nhìn anh nhăn nhó, đôh lông mày trĩu nặng, đầy căm giận hơn nữa.
- Anh đã làm những gì vậy hả? Anh đã nói những gì rồi hả?
- Anh biết anh làm như vậy có phần quá đáng nhưng mấy nay em buồn là vì người ta thờ ơ với em đúng không? Mọi chuyện sẽ qua thôi, em đừng tỏ ra thương hại người ta nữa. Hãy đi tìm hạnh phúc của chính mình đi, anh sẽ luôn bên...
"" Chát ""
Chưa kịp dứt lời anh đã bị Ella thẳng tay tát một nhát thật mạnh vào mặt, cái tát chất chứa căm phẫn. Anh không khỏi bất ngờ, mắt mở to nhìn cô, lắp bắp.
- Ella..em..em..
- Anh đúng là... MỘT THẰNG TỒI
Anh sững sờ đứng đó, mặt bị cô tát vẫn còn đỏ gay, anh chưa từng bị ai đánh mà thậm tệ hơn là bị sỉ nhục như vầy bao giờ. Anh đã thay đổi, giờ đây tham vọng tình yêu trong anh đã quá lớn, anh không còn là anh chàng thư sinh, hiền hậu nữa, anh giờ là người đầy toan tính. Anh mím chặt môi, gương mặt dần biến sắc trở nên lạnh lùng, đầy tham vọng, hai tay nắm chặt và lẩm bẩm trong khi Ella đã đi xa ""Anh sẽ khiến em phải yêu anh, Ella"".
- --
Từ xa Kat đã thấy Harry và Ella đang dùng dằng, nói chuyện gì đó, Kat nghĩ là hai người đang chào tạm biệt nhau. Thấy vậy, chạnh lòng, cô vào xe ngồi đợi như không nhìn thấy gì, tâm trạng bắt đầu không tốt, rất buồn. Vừa đến xe, Ella đã nói.
- Chúng ta đi liền nhé cô
- Ừm..
Ngồi trong xe, cả hai chẳng hề nhìn nhau một cái. Kat thì vẫn đang buồn, còn Ella thì sợ hãi một điều gì đó. Rồi Ella cũng nhẹ nhàng lên tiếng.
- Harry đến tìm em.. lúc nãy..
- Cô biết rồi
- Anh ta chỉ là.. muốn đưa em về
- ...
Rồi cả hai lại chìm vào im lặng. Ella rất muốn giải thích mọi chuyện vì cô biết Kat đang hiểu lầm mình, cô khẽ lên tiếng một lần nữa.
- Harry.. Có phải anh ta đã.. nói gì với cô không?
Thấy Kat không trả lời, Ella quay sang nhìn cô, gương mặt đầy đáng thương nói.
- Em và Harry thực sự không hề có gì, cô hãy nghe em nói một...
- Ella, cô không muốn nghe chuyện này nữa
- Hãy nghe em một lần được không cô, đêm đó em đã không biết Harry...
"" Két ""
Kat đã rất giận khi Ella cứ nhắc đến tên Harry, cô thắng xe tấp sát vào lề đường và lớn tiếng nói.
- Harry, Harry, anh ta quan trọng với em như vậy sao. Vậy sao còn gọi cô đến làm gì, muốn cho cô thấy cảnh hai người tạm biệt nhau sao?
- Không..cô à..em không phải vậy.. em chỉ muốn giải thích là..
- Ella, cô mệt mỏi lắm rồi, em còn muốn giải thích cái gì nữa đây
- Mọi chuyện không như cô nghĩ. Đêm đó, em không hề muốn ngủ cùng Harry và cũng không biết anh ta...
- Em thôi đi được không, cô không muốn nghe thêm bất cứ điều gì về hai người nữa...Cô sẽ đưa em về
Ella lúc này đã rất sợ hãi, chưa bao giờ Kat nói chuyện với cô lớn tiếng như vậy nên cô biết Kat đang rất giận dù có nói gì cũng là vô ích. Kat phóng xe thật nhanh lao về phía trước, có lẽ mọi thứ cô nói ra lúc này đều trở thành những lời ngụy biện vì cô đã chọn thời điểm thật không thích hợp để giải thích. Cô ngậm ngùi nuốt nước mắt vào trong, trái tim đang tổn thương nay càng đau rát hơn.
- Được rồi.. em sẽ im lặng
Kat biết hình như mình đã làm Ella sợ thì phải, cô thấy có chút hối hận. Cô nhìn Ella ánh mắt có phần tội lỗi, nhẹ lên tiếng.
- Cô xin lỗi, cô đã hơi lớn tiếng, phải không?
Ella không nói lời nào nữa trên suốt chặng đường dài. Cuối cùng cũng tới nơi, Kat dừng xe trước một dinh thự lớn, cô không khỏi ngạc nhiên khi thấy căn nhà.
"" Két, két ""
- Cô chủ, cô chủ, chị về rồi sao, mừng quá
- Ừm, chào em, Anh
Anh con gái lớn của cô giúp việc nhà Ella biết hôm nay cô chủ về, vừa nghe tiếng xe cô đã chạy nhanh xuống đón Ella. Anh năm nay cũng đã 20 tuổi. Từ nhỏ, dù ở hai cấp bậc xã hội khác nhau nhưng Ella và Anh vẫn rất thân thiết, mỗi khi về nhà, Anh luôn là người Ella chọn để bầu bạn, tâm sự những chuyện con gái.
- Sao chị không kêu tài xế Gani tới đưa về?
- Ờ, không cần mà, thôi em mang đồ vào trước cho chị nhé
Cô bé nhanh tay kéo vali vào trước. Lúc này Kat mới lên tiếng.
- Thôi em vào nhà đi, cô về..
- Cô.. em vẫn có thể gặp cô chứ?
- ...ừm
Nói rồi Kat lên xe chạy về, Ella đứng đó nhìn theo, cô đã nhìn theo như vậy rất nhiều rồi mà sao trái tim vẫn cứ bồi hồi, cứ nuôi hy vọng một lần nào đó chiếc xe kia dừng lại và Kat trở về với cô như ngày nào.
- Chị sao vậy? Mau vào nhà thôi
- À, ừm..
Cả hai vào nhà, khuôn viên rộng tới nỗi phải đi một lúc mới vào tới tòa dinh thự phía trong. Cảnh vật xung quanh vẫn không hề thay đổi, từng gốc cây ngọn cỏ đều được chăm chút kỹ càng chỉ thiếu một điều đó là sự ấm áp của tình thương.
Căn nhà tráng lệ, không một bóng người, cô lặng lẽ về tòa nhà chính và lên phòng của mình, đã rất lâu cô mới bước vào căn phòng này, dường như nó được dọn dẹp, chăm chút từng ngày kể cả khi cô không ở đây. Căn phòng rất rộng, nó như một căn nhà nhỏ cao cấp với đầy đủ tiện nghi. Cô tắm và nghỉ ngơi đợi dùng bữa.
Dùng bữa xong, cô lên thư viện đọc sách, phòng sách chẳng khác gì một thư viện lớn, có lẽ không còn thiếu loại sách gì. Trời rất lạnh, cô cầm một cuốn tiểu thuyết yêu thích và đi đến bên lò sưởi để đọc, thì thấy Anh cũng đang ngồi đó, cô đang đọc gì đó rất chăm chú bên ánh lửa bập bùng, thật là ấp cúng, nhìn Anh như vậy cô thấy cuộc sống của Anh thật nhẹ nhàng làm sao.
- Làm gì mà em chăm chú dữ vậy?
- Ơ, chị, chị cũng đến đây à. Em đang xem một số sách về ẩm thực hìhì. Chị ngồi đây đi cho ấm
- Ừm
Ella ngồi xuống sát bên Anh, bên cạnh lò sưởi, hai người lại bắt đầu tâm sự thâu đêm.
- Lâu quá rồi chị nhỉ, hai chị em mình mới lại ngồi thế này
- Ừm, em dạo này vẫn học tốt chứ?
- Dạ, vẫn tốt chị, hôm nay thấy chị về em đã rất vui đấy. Mà sáng nay, là bạn chị đưa chị về à, chị ấy đẹp quá nhỉ!
- À, ừm..
- Từ lúc về đến giờ em thấy chị có vẻ buồn, chị có tâm sự gì sao?
- Vậy sao, ừm.. có một chút, đúng là tâm trạng chị hiện giờ không tốt lắm
- Chị buồn chuyện gì vậy? Em nghĩ chỉ có thể là chuyện tình cảm đúng không, vì cuộc sống và chuyện học hành của chị đâu có gì phải bận tâm nữa
- Em cũng tâm lý quá ha
- Hì, bởi vậy nếu chị muốn tâm sự hãy nói với em
- Ừm. Thế em đã yêu ai bao giờ chưa?
- Yêu à? Em nghĩ là rồi nhưng hình như nó chưa đủ lớn để vượt qua nhiều điều nên chúng em đã chia tay, rất lâu rồi, em cũng không hối hận gì cả
- Ừm, bây giờ chị cũng đang như vậy đó nhưng chị lại không thể buông tay được, vẫn cứ nuôi hy vọng nó thực sự làm chị rất mỏi mệt
- Vậy là chị vẫn còn yêu họ rất nhiều đúng không?
- Ừm, người ta đang hiểu lầm chị, còn chị thì không có một cơ hội nào để giải thích, cũng không biết phải làm sao nữa
- Em nghĩ chị hãy đợi, đợi một thời điểm thích hợp để nói nếu họ cũng yêu chị, chắc chắn họ sẽ tìm về
- Ừm nhưng dù sau này ra sao chị cũng vẫn sẽ dõi theo họ
- Mà em không hiểu chị có gì thiếu sót nữa, xinh đẹp, thông minh, tài giỏi, tính tình dễ thương lại là một tiểu thư đài cát như vậy
- Chị không ngại nói cho em biết, là chị đã yêu một cô gái, cũng chính là người sáng nay em gặp
- Sao? Chị thích chị ấy sao?
- Ừm
- Chị làm em hơi ngạc nhiên, hì. Chị ấy rất đẹp, mới nhìn đã có cảm tình rồi, chắc là tính tình cũng dễ thương
- Ừm, cô ấy rất tâm lý cũng đã rất yêu chị mãi cho đến khi..
- Có phải lý do là chị ấy sợ bị kỳ thị không?
- Không phải, nhưng tất cả cũng tại chị cả nên chị chưa từng dám trách hay nói gì với cô ấy
- Em hiểu cảm giác của chị lúc này, thời gian sẽ trả lời tất cả chị à
- Chị không biết là bao lâu nữa Anh à, chị thực sự không thể chịu nổi nữa. Em biết không, khi chị mất đi anh Liam, chị đã rất đau buồn, chị nghĩ sẽ chẳng có ai như Liam đến bên cuộc đời chị một lần nữa. Lúc đó chị đã rất tuyệt vọng, trái tim chị cũng dần đóng băng theo. Rồi cô ấy đến, mang cả tình yêu, hạnh phúc làm chị nuôi hy vọng, đến khi chị thực sự biết chị không thể sống thiếu cô ấy, thì đúng lúc đó cô ấy lại rời xa chị, chị hụt hẫng, cô đơn lắm. So với nỗi đau mất đi Liam, dường như nó còn đau hơn rất nhiều lần
- Chị Ella, chắc chị đã yêu chị ấy rất nhiều đúng không
Anh khi nghe những lời tâm sự này của Ella khiến cô thấy thương cho cô chủ của mình làm sao nên đã ngồi suốt cả buổi tối để lắng nghe, an ủi Ella hãy mạnh mẽ lên. Cứ như vậy Ella chia sẻ tất cả bầu tâm sự của mình cho Anh thâu đêm nay... Có lẽ mùa đông năm nay cô thấy lạnh lẽo hơn nhiều vì Kat không bên cô nữa rồi.
- ---
Kat hôm nay đã rất buồn vì quá nhiều chuyện cộng thêm việc Ella xa cô trở về nhà, cô đã đến quán bar gần nhà để uống vài ly cho thoải mái. Thật tình cờ Harry cũng đang ở đây, anh đã hơi say thì phải, có lẽ hôm nay cũng là ngày xui xẻo nhất của anh khi bị Ella đánh lại còn xem anh là một thằng tồi. Thấy Kat đằng xa, anh vặt vẹo từng bước lại gần, giọng như ngái ngủ, đầy hơi rượu nồng nói chuyện với cô rất tử tế, tự nhiên.
- Cô Kat, vui quá...gặp cô ở đây, nào...hãy uống với em vài ly nhé cô
- Sao cậu lại say quá vậy hả? Có chuyện gì sao?
- Em không say haha.. mà không, em đang say...em say cô ấy cô Kat à
- Cậu đang nói Ella sao? Hai người cãi nhau hả?
- Cô à, là em đã sai rồi..em đã làm cô ấy.. ghét em
- Cậu đã làm gì?
- Em...em không nên ép cô ấy ngủ lại với em đêm đó... Em cũng không nên tự tiện nhắn tin kêu anh ta rời xa cô ấy..
- Anh ta? Cậu đang nói cái gì vậy ha? Hãy nói rõ ràng xem nàoo
- Em không biết anh ta là ai nhưng em đã nhắn tin và kêu anh ta phải rời xa Ella.. em đã ngộ nhận thì phải, Ella hình như rất yêu anh ta, em thật không muốn nhìn thấy cô ấy buồn như vậy chút nào
Trong lúc say, anh trở về là con người thật của mình hơn nhưng vô tình anh đã nói ra mọi chuyện khiến Kat dần hiểu ra chuyện gì đó, cô tỉnh táo hẳn ra, định gặng hỏi Harry cho rõ ràng thì anh đã gục trên quầy bar. Cô thầm nghĩ "" Chuyện này là sao! "". Ngồi thẫn thờ suy nghĩ một lúc sau đó cô cũng nhanh chóng gọi taxi đưa Harry về trường.
Trên đường về cô đã suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn thể hiểu nổi đã có chuyện gì xảy ra, có phải cô đã tránh nhầm Ella không. Cứ như vậy làm cô cảm thấy bồn chồn, lo lắng.
Về đến nhà, cô bỏ qua mọi suy nghĩ vào phòng tắm gội, rồi định gọi cho Ella để hỏi nhưng lại không dám, cô cảm giác mình như đang mang đầy tội lỗi nếu thực sự đã tránh nhầm Ella. Nhưng đó đúng là sự thật, cô đã sai khi đối xử như trát thêm muối vào vết thương của Ella trong suốt thời gian qua.
- --
Khi biết Ann vẫn ở trường, không về nhà vào kỳ nghỉ năm nay, không bỏ lỡ cơ hội Yuka đã gọi điện rủ cô đi chơi. Đang ngủ trưa, nghe tiếng điện thoại reo, Ann thều thào trả lời, giọng vẫn đang ngái ngủ.
- Ann..nghe..đ..ây
- Chị, chị đang ngủ à?
- Yuka hả? Không, chị dậy rồi
- Tối nay chị có bận gì không? Em muốn rủ chị đi chơi một tí, hì
- Ờm..tối nay hả? Ừm được rồi. Vậy em đón chị nhé
- Dạ, em sẽ qua đúng giờ
Tối đến, Yuka lái xe qua trường đón Ann, tâm trạng lúc nào cũng hớn hở, Yuka rất vui khi thấy Ann là một cô gái rất thân thiện và dễ gần điều đó lại càng làm Yuka yêu Ann hơn nữa. Đến nơi, cô gọi ngay cho Ann.
- Chị nghe nè, em tới chưa?
- Dạ, em tới rồi. Chị xuống đi, à chị nhớ phải mang chiếc khăn em tặng đấy nhé
- Ừm chị vẫn mang nó cả ngày nè, hì
Ann nhanh chân đi xuống, thấy Yuka từ xa, Yuka cũng mang chiếc khăn cùng cặp với Ann, là Yuka cố tình, giờ nhìn hai người cứ như một cặp tình nhân đang yêu vậy. Ann bước gần đến chỗ Yuka đã thấy Yuka nở nụ cười nhìn mình đắm đuối, nụ cười này sao mà đẹp và cuốn hút đến như vậy, cô quá đẹp mỗi khi cười.
- Chị, nhanh lên, lạnh quá
- Ờm..ừm..
Trong phút chốc nụ cười ấy đã làm trái tim Ann xao xuyến khiến cô nói chuyện ấp a ấp úng, thật dễ thương.
- Chị mau vào xe đi, tuyết rơi phủ trắng tóc rồi kìa
- Ừm..
Tuyết đã rơi ngày một dày hơn, chẳng mấy chốc sẽ phủ trắng mọi con đường. Ann bước nhanh vào trong xe, tươi cười nhìn Yuka.
- Chị dễ thương quá!
Yuka nhìn Ann, mắt long lanh không ngần ngại khen cô khi cô đang run cầm cập, tóc thì đầy tuyết chui vào xe. Ann hơi ngại ngùng, chỉ biết mỉm cười.
- Mà chúng ta sẽ đi đâu vậy?
- Em sẽ đưa chị đến một nơi rất vui
Yuka lại cười híp cả đôi mắt, mỗi khi cô cười với Ann, Ann luôn thầm nghĩ "" Xin hãy dừng nụ cười chết người đó lại được không"".
- Tới rồi, chúng ta mau vào đi chị
- Khu trượt băng nghệ thuật sao? Yuka à, chị không biết..
Không để cho Ann nói hết câu, Yuka đã kéo tay cô vào bên trong. Thì ra Yuka là thành viên trong clb trượt băng nghệ thuật đã từ rất lâu rồi.
- Yuka, lâu quá mới thấy chị tới vậy? Mọi người nhắc chị suốt
- Ừm, chào em, tại dạo này chị bận quá, hì
- Bận việc hay bận yêu, hehe
- Hihi, có đâu, à đây là bạn chị, Ann
- Chào chị Ann, em là đệ tử của chị Yuka, hí, đẹp đôi quá à
- Quây, em nói gì vậy hả!
- Em chỉ nói hai chiếc khăn nhìn đẹp đôi quá thôi mà hehe. Vậy hôm nay chị muốn sân ngoài hay trong?
- Ừm được rồi lát nữa chị sẽ vào chơi sau
- Dạ, vậy bye chị nhé. Em ra tập trước đã, chào chị
Nói rồi cô bé lướt như gió ra sân băng. Ann thì vẫn còn đang mải ngắm cái thiên đường băng đăng này mà không để ý đến Yuka đã đi đâu mất. Một lúc sau Yuka từ đâu trượt trên đôi giày lượn lờ đến bên cô.
- Em làm gì vậy, chị không biết trượt băng đâu Yuka à
- Nào, mau mang vào đi, chị đừng nói gì nữa
Yuka quỳ xuống, miệng nói, tay đi giày cho Ann. Rồi kéo cô vào sân.
- Chị đừng sợ, có em ở đây rồi
Yuka nói và cười với cô rất nhẹ nhàng, trong mắt ánh lên một niềm vui, niềm hạnh phúc. Ann dần thấy yêu mến tính cách và con người của cô bé này nhiều hơn. Cô cảm nhận được sự quan tâm của Yuka dành cho mình hình như đã rất lớn và chân thành. Cô lặng người nhìn Yuka đang cầm tay cô dắt từng bước đi trên nền băng trắng xóa. Cứ như vậy, tình cảm của họ đang một đơm bông mà họ không hề hay biết.