Chỗ Dựa

Chương 58




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghiêm Noãn đã nhiều ngày không đăng weibo, lần này vừa lên phát đã ném “cơm chó”.

Weibo bùng nổ.

Người đàn ông trong hình giơ đũa, thờ ơ nhìn về phía màn hình.

Da anh trắng mịn không khác Nghiêm Noãn chút nào, khuôn mặt đẹp mê người, mặt hơi nghiêng lộ ra đường hàm góc cạnh, tóc rũ xuống, cực kỳ giống hotboy bước ra từ manhua.

Người qua đường 1: A A A, anh zai esport của em nè, qua bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn đẹp trai chết người!

Người qua đường 2: Mị mãnh liệu yêu cầu bạn trai Noãn Noãn debut! Hai người cùng nhau diễn phim thần tượng!

Người qua đường 3: Đúng là tướng phu thê. Để tôi ăn bát cơm chó này trước rồi nói! Nhưng tức á, sao tết nhất lại phải ăn cơm chó thế này?

Nghiêm Noãn vừa ăn cơm vừa đọc bình luận, cười tít mắt.

“Rất nhiều người khen anh đấy.”

Trình Sóc Xuyên thuận miệng hỏi, “Khen gì?”

“Khen anh đẹp trai!”

Trình Sóc Xuyên khẽ cười, không lên tiếng.

Nghiêm Noãn nhăn mũi, ngồi nhích lại gần, “Còn không phải là ánh mắt em tốt!”

Trình Sóc Xuyên lười đả kích cô, gắp miếng bông cải đút thẳng vào miệng cô.

Cơm nước xong xuôi, hai người ngồi trên ghế salon xem show tiêu cơm, nhưng mà Trình Sóc Xuyên ngồi một lúc thì bắt đầu tìm đồ. Nghiêm Noãn thắc mắc nhìn anh, “Anh đang làm gì vậy?”

Trình Sóc Xuyên không nói chuyện, thu dọn túi đồ định ra cửa. Trước khi tới cửa như mới nhớ ra Nghiêm Noãn còn đang nhìn mình, anh nói, “Ở nhà đi, anh lên sân thượng đặt đồ trước.”

Nghiêm Noãn quăng gối giơ tay lên, “Em cũng muốn đi!”

Trình Sóc Xuyên từ chối, “Bên ngoài lạnh lắm. Chờ anh sắp xếp xong thì ra. Ngoan.”

Nói cũng đúng.

Nghiêm Noãn phồng má, vùi người trên salon, nhìn Trình Sóc Xuyên chạy tới chạy lui ba lần.

Lần cuối cùng, Trình Sóc Xuyên đặc biệt chạy về dẫn cô lên sân thượng.

Dù hôm nay tuyết không rơi thì trời mùa đông vẫn lạnh thấu xương, ban đêm càng lạnh. Cái lạnh buốt thấm vào da thịt.

Trình Sóc Xuyên lựa cho Nghiêm Noãn mặc áo khoác chống rét có mũ lông dài đến tận mắt cá chân, chân đi giày vải, đầu đội mũ áo ấm áp. Màu sắc anh phối đúng là hết nói nổi. Mặc vậy chả khác nào chuẩn bị đi thám hiểm ở Bắc Cực.

Nghiêm Noãn bất lực lắm rồi.

Cô là minh tinh, mặc đồ kỳ quái như vậy ra ngoài, bị chụp chắc không sống nổi mất.

Nghiêm Noãn lên sân thượng mới phát hiện ra Trình Sóc Xuyên đem cả pháo hoa lẫn bếp nướng không khói lên.

Hèn gì lúc nãy ăn cơm anh không cho cô ăn no.

Nghiêm Noãn đi xem pháo bông. Bọn họ không mua loại pháo nổ chùm lớn, mà mua lặt vặt mấy loại pháo bé. Trình Sóc Xuyên che bật lửa đốt cho cô một que pháo bông, “Đừng để gần quá, coi chừng đốt tóc.”

“Biết rồi! Em đâu phải con nít.”

Tia lửa bừng lên, ánh sáng bỗng chốc làm cho mắt Nghiêm Noãn cũng sáng theo. Cô cười không ngừng được..

“Anh Xuyên, chiêu này anh học ở đâu vậy? Không ngờ anh lại chuyên nghiệp vậy đấy.”

Trình Sóc Xuyên chuyên tâm sắm vai đầu bếp, đặt giấy bạc trên vỉ nướng, chuẩn bị nướng đồ ngon cho Nghiêm Noãn.

Nghiêm Noãn sấn tới hỏi lần nữa, Trình Sóc Xuyên mới nói, “Khi bé em thích pháo hoa.”

Nghiêm Noãn ngồi bên cạnh anh, tay chống cằm. “Vậy có phải lúc nhỏ anh rất muốn chơi pháo hoa với em không?”

Trình Sóc Xuyên nhìn cô, không lên tiếng.

Đồ nướng bày ra hai đ ĩa, Nghiêm Noãn ăn như mèo, mỗi thứ ăn có xíu là thôi, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng kéo Trình Sóc Xuyên chơi ống pháo tên “Đèn hoa rực rỡ”, đốt lên hẳn sẽ rất lung linh.

Trình Sóc Xuyên không lay chuyển được cô, đặt pháo hoa cách cô một khoảng, còn mình đi dốt dây dẫn.

Pháo hoa nổ bung lên như đài phun nước phun nước, đúng với cái tên Đèn hoa rực rỡ(1).

(1)Nó cũng chính là một câu thành ngữ tiếng Hán mô tả cảnh đêm đẹp đẽ rực rỡ.

Nghiêm Noãn cầm điện thoại chụp không ngừng.

Thủ đô đêm ba mươi rất nhộn nhịp.

Hai người cứ như vậy đến lúc đếm ngược.

Bảng led ở xa xa đang đi3m ngược từ số 9. Nếu nghe kỹ thì có thể nghe được rất nhiều tiếng hô đếm ngược ở mọi ngóc ngách trong thành phố.

Nghiêm Noãn được Trình Sóc Xuyên ôm vào lòng, cũng hô to với hàng nghìn tiếng đếm ngược, “Ba, hai, một! Chúc mừng năm mới!”

Bầu trời trong nháy mắt sáng lên từng chùm pháo hoa, ánh sáng chói mắt kèm theo tiếng nổ bùm bùm do bắn từ dưới lên.

Một giây đó, lòng cô bỗng dâng trào cảm giác thõa mãn không thể diễn tả bằng lời.

Nghiêm Noãn chưa bao giờ nghĩ đến đời này mình còn có thể cùng trải qua thời khắc giao thừa với người mình yêu, ngắm bầu trời rực rỡ pháo hoa, nghênh đón giây phút gõ cửa năm mới.

Cô tựa vào ngực Trình Sóc Xuyên, không dám chớp mắt dù chỉ một cái, rất sợ sẽ bỏ lỡ giây phút này.

Cổ đột nhiên lành lạnh. Cô cúi đầu nhìn, phát hiện trên đó xuất hiện một sợi dây chuyền, lóe sáng lấp lánh dưới trời đêm.

Cô ngẩn người.

Trình Sóc Xuyên giúp cô đeo dây chuyền, rồi đột ngột buông cô ra, không biết lấy đâu ra bó hoa hồng đỏ rực, sau đó quỳ một chân.

“Mặc dù nhìn giống hoa hồng, có điều đây không phải hoa hồng thật(2). Nhưng vì cầu hôn, anh không tìm được hoa tốt hơn để thay thế.”

(2)Hoa hồng mà Trình Sóc Xuyên tặng Nghiêm Noãn là loại hoa hồng Trung Hoa, cũng na ná như loại hoa hồng đỏ bình thường. Đó là loài hoa bản địa mọc ở một số tỉnh miền Trung Trung Quốc như Quý Châu, Hồ Bắc và Tứ Xuyên. Trông nó như thế này nè



“Nghiêm Noãn, lấy anh nhé?”

Chỉ hai câu ngắn ngủi mà mắt Nghiêm Noãn đã hoen đỏ. Cô từng diễn vô số cảnh cầu hôn nhưng giờ phút này tim cô lại đập nhanh không kìm nổi.

Cô ngơ ngác gật đầu, nhận lấy bó hoa, “Em đồng ý.”

Trong đêm đông lạnh, cô đỡ Trình Sóc Xuyên đứng lên.

Bỗng nhiên, Trình Sóc Xuyên cười khẽ, ôm cô, dịu dàng nói, “Em vội vàng muốn lấy anh thế à? Anh chưa nói hết mà.”

Còn chưa… nói xong?

Nghiêm Noãn đỏ mặt, “Em gấp lắm rồi! Anh còn gì chưa nói thì nói nhanh đi.”

Giữa tiếng pháo hoa nổ rộn rã, giọng anh cực rõ ràng.

“Anh yêu em.”

Trong lòng cô cũng như có hàng nghìn pháo hoa đang nở rộ. Cô ôm chặt cổ Trình Sóc Xuyên, nói nhỏ bên tai anh, “Em cũng yêu anh.”

**

Nghiêm Noãn đang mang thai, tất nhiên không thể tiếp tục đón giao thừa. Qua tiết mục đếm ngược, bầu trời đêm quay về vẻ yên tĩnh, Trình Sóc Xuyên ôm cô về ngủ.

Giao thừa không về nhà, mùng Một đầu năm Trình Dương tự đến cửa đón, đưa hai người về ăn bữa cơm với gia đình.

Trước đó, người nhà Trình Sóc Xuyên không biết Nghiêm Noãn mang thai.

Lần này phát hiện bụng Nghiêm Noãn hơi nhô lên mới biết cô mang thai. Trình Nghĩa Quang không nói gì nhưng uống chừng ba ly rượu, mặt mũi đỏ ửng. Trình Dương khuyên mới dừng lại.

Cuối cùng Nghiêm Noãn cũng được gặp dì Điền trong truyền thuyết.

Dì Điền rất ít nói nhưng thỉnh thoảng lại trò chuyện đôi câu với Nghiêm Noãn. Đúng như cô đoán, dì chính là blogger ẩm thực trên weibo.

Trình Sóc Xuyên chỉ ngồi im ăn cơm, rượu cũng không uống, gần ăn xong thì có vẻ như muốn dẫn Nghiêm Noãn đi ngay.

Nghiêm Noãn hơi lo. Năm mới Tết đến, kỵ nhất là cãi nhau.

Nhưng bất ngờ là, Trình Sóc Xuyên không tỏ thái độ đòi đi ngay,mà gọi Trình Nghĩa Quang một tiếng “Cha”. Trình Nghĩa Quang vừa nghe liền ngẩn người.

“Đưa sổ hộ khẩu cho con, con muốn kết hôn với Nghiêm Noãn.”

Vừa nói xong, xung quanh yên tĩnh.

Trình Nghĩa Quang khựng đũa trên không trung một lúc mới hoàn hồn, “À…Sổ hộ khẩu.” Ông vỗ đầu, giục Trình Dương, “Đi tìm cho em trai con đi, nhanh lên.”

Trình Dương nhanh chóng đứng dậy.

Trình Nghĩa Quang hết nhìn Trình Sóc Xuyên lại nhìn Nghiêm Noãn.

Nghiêm Noãn hơi lúng túng. Nữ mình tinh có thai trước khi lập gia đình rất hay bị coi là giở thủ đoạn để mẹ quý nhờ con, chen chân vào gia đình quyền quý.

Trình Nghĩa Quang nhấp hớp rượu, không ngừng gật đầu, “Kết hôn, được. Kết hôn, tốt. Mau đi đăng ký đi. Đây là chuyện vui. Đáng chúc mừng! Đáng chúc mừng!”

Trình Sóc Xuyên không nói lời nào, rót một ly, yên lặng kính rượu.

Trình Nghĩa Quang bùi ngùi trong lòng. Không ngờ ông có thể sống được đến ngày Trình Sóc Xuyên chủ động kính rượu.

Rời khỏi nhà họ Trình, Nghiêm Noãn tò mò, nhỏ giọng hỏi anh, “Anh tha thứ cho cha anh sao?”

Trình Sóc Xuyên quơ quơ sổ hộ khẩu trước mặt cô. “Anh vì cái này.”

“…”

Biết ngay là không đơn giản vậy mà.

Cầm được sổ hộ khẩu, Trình Sóc Xuyên không vội vã kéo cô đi đăng ký kết hôn mà cầm một đống giấy tờ tới. Nghiêm Noãn bối rối. Cô cho là quan hệ hai người không đến mức chia tài sản trước hôn nhân.

Mặc dù trong lòng không thoải mái nhưng Nghiêm Noãn hiểu.

Nhưng khi cầm lên, cô càng bối rối.

Đây không phải giấy tờ phân chia tài sản, mà giấy chuyển nhượng.

Hình như Trình Sóc Xuyên để cô đứng tên hết bất động sản của anh và sang tên cả cổ phần trong tay.

Gì thế này?

“Anh điên hả?”

Nghiêm Noãn không dám tin.

Trình Sóc Xuyên không lên tiếng, chỉ đưa bút qua cho cô ký tên.

Nghiêm Noãn mím môi, rõ ràng không chịu.

Trình Sóc Xuyên giải thích: “Coi như là sính lễ của anh.”

Nghiêm Noãn trừng anh. “Vậy có phải em nên chuyển hết tài sản của mình làm đồ cưới cho anh không?”

Trình Sóc Xuyên nghiêm túc lắc đầu. “Không cần, đồ cưới cũng để lại cho em dùng.”

Nói thế nào Nghiêm Noãn cũng không chịu ký, “Cả người anh là của em, em còn sợ anh chạy sao? Nếu anh chạy thì số tiền này có ích gì?”

Trình Sóc Xuyên khó hiểu, “Không phải em nói tiền có thể mang lại cho em cảm giác an toàn sao?”

“Đó là trước kia!” Mặt Nghiêm Noãn phồng lên, tóm lại chính là không ký. “Nếu anh muốn đưa sính lễ thì… giúp em tìm em gái đi.”

Trình Sóc Xuyên im lặng mất một lúc.

Xong gật đầu.

Anh biết cha mẹ nuôi Nghiêm Noãn có cô con gái bị lừa bán. Cũng biết Nghiêm Noãn vẫn luôn nhờ người quen tìm đầu mối.

Chẳng qua cách nhiều năm, giữa mênh mông biển người, tìm được một đứa trẻ mất tích lúc nhỏ dễ vậy sao?

Không ai biết em ấy còn ở trên đời không, cũng khó mà mường tượng được nếu còn sống thì giờ đang sống ra sao.

Nhưng nếu đã là sính lễ thì tăng chút độ khó cũng phải.

Anh nợ sính lễ, đưa Nghiêm Noãn đến cục dân chính.

Cả cuộc đời này, Nghiêm Noãn từng ký tên không biết bao nhiêu lần. Nhân viên còn đặc biệt mời nhà thiết kế thiết kế chữ ký cho cô. Cô đã phải tập ký rất lâu mới thành thạo.

Nhưng lần này, cô nghiêm túc đi từng nét chữ, ghi xuống tờ đơn hai chữ “Nghiêm Noãn.”