Edit: Tròn
Quản lý Dương chưa nói xong đã im bặt. Cô ta quay đầu lại thấy Trình Sóc Xuyên, sắc mặt hơi bối rối.
Vừa mới cãi nhau, giọng cô ta không được tự nhiên lắm, tiếng gọi “Tiểu Trình tổng” kêu không thành tiếng.
Trình Sóc Xuyên đi tới. Nhìn qua thấy rõ là anh trẻ hơn những người phụ trách ở đây nhiều, nhưng anh không nói lời nào, chỉ đứng ở đó cũng khiến cho người khác cảm thấy khẩn trương.
Đại khái chỉ có một mình Nghiêm Noãn là xuất hiện bong bóng màu hồng.
A Tinh khá hiểu chuyện, im lặng huých vào người người phụ trách đang đứng ngẩn ra ở một bên. Người phụ trách lấy lại tinh thần, đứng thẳng lưng, “Tiểu Trình Tổng!”
Má ơi! Ngực người phụ trách như bị búa gõ, chào hỏi xong toàn thân căng chặt.
Gặp quỷ rồi! Ngây người ở khoa học kỹ thuật Khải Trình bốn năm, cô làm việc cực kỳ lưu loát, gặp người cũng không luống cuống, nhưng từ năm Tiểu Trình tổng tới đây làm, mỗi lần nhìn thấy anh, không hiểu sao cô lại cảm thấy căng thẳng. Tiểu Trình tổng nhỏ hơn cô một tuổi, hơn nữa người ta còn là trai đẹp, là thành viên nhiều năm của hiệp hội ngoại hình, vậy mà cô hoàn toàn bị sự khẩn trương chiếm cứ.
Đúng là một tiểu thám giám mang theo yêu pháp bên mình, ơ nhầm…tiểu tổng giám.
Trình Sóc Xuyên liếc nhìn người phụ trách, sau đó lại làm như vô ý liếc qua Nghiêm Noãn và A Tinh. Lúc này anh mới lên tiếng, “Thanh Tràng, chuẩn bị chụp.”
Người phụ trách vội vàng gật đầu không ngừng.
Quản lý Dương và Trương Kỳ Thụy không vui, họ chưa chụp xong.
Quản lý Dương muốn nói chuyện nhưng Trương Kỳ Thụy đã bước lên muốn cùng Trình Sóc Xuyên thương lượng trước.
Cô ta không phải người ngốc, nghe quản lý Dương gọi anh là Tiểu Trình Tổng, đoán chừng là chức vị tương đối cao, vì vậy giọng nói cũng dịu dàng hơn, “Chào anh, Trình tổng. Xin lỗi, chuyện ngày hôm nay cũng có trách nhiệm của tôi, lịch trình của tôi đã kín, hai ngày nữa sẽ tiến tổ quay phim, do đó không thể làm gì khác hơn là ngày hôm nay chụp xong poster Gạo nếp. Thật ra cũng không mất nhiều thời gian, không biết Trình tổng có thể cho chút mặt mũi không?”
Giọng của cô mềm mại lại dịu dàng, nói những lời này, người bình thường, nhất là đàn ông bình thường, đoán chừng họ không nỡ từ chối nửa lời.
Đáng tiếc Trình Sóc Xuyên không giống như những người đàn ông khác, anh là tiểu tổng giám mang theo yêu pháp bên người.
Trương Kỳ Thụy nói xong, Trình Sóc Xuyên mới liếc mắt nhìn cô ta, âm thanh lạnh nhạt xa cách. Anh nói rất ngắn gọn, chỉ ba chữ, “Cô là ai?”
???
Trước mắt Trương Kỳ Thụy chạy một loạt dấu chấm hỏi, là ai? Phim cổ trang cô ta đóng chính đang được chiếu trên đài truyền hình Tinh Thành, đang rất nổi đấy! Có phải người này cố ý không?
Nhưng đây là Tiểu Trình tổng của khoa học kỹ thuật Khải Trình, không thể đắc tội. Cô ta hít sâu một hơi, cố làm mình bình tĩnh lại, “Tôi là Trương Kỳ Thụy, đóng chính phim <Hồ Yêu> đang được chiếu trên đài Tinh Thành, một bộ phim dùng bối cảnh trò chơi của công ty.”
“À.”
Trương Kỳ Thụy im lặng đợi xem anh nói gì tiếp, ví dụ như “Ngưỡng mộ đã lâu”, “Thì ra là cô” các kiểu, nhưng đợi nửa ngày vẫn chưa thấy gì.
Trình Sóc Xuyên đáp một tiếng, liền nhìn về phía người phụ trách, ánh mắt rõ ràng đang nói: Còn không mau đi?
Người phụ trách hiểu ý, chạy vào trong phòng chụp ảnh.
Sắc mặt Trương Kỳ Thụy thay đổi, khá khó coi. Vì sao anh chỉ nói một từ “À”, không còn gì nữa???
Mặt cô ta tối sầm lại.
Nghiêm Noãn ở một bên nhìn Trương Kỳ Thụy kinh ngạc, không phúc hậu mà “phì” một tiếng, bật cười.
Trình Sóc Xuyên liếc cô. Cô thè lưỡi, lập tức thu dáng vẻ đó lại.
Nhưng mà núi băng nhỏ làm quá đẹp. Cô nguyện ý đánh cược một chiếc bánh ngọt, núi băng nhỏ cố ý!
Ngoại hình Trương Kỳ Thụy không tới nỗi nhưng rất đề cao bản thân. Diễn một bộ cổ trang thôi mà cho rằng mình nổi tiếng bằng nửa bầu trời, đúng là bị điện giật thành ra hoang tưởng. Tưởng toàn vũ trụ phải biết tới cô ta sao, oán hận đi, ha ha ha ha…
Nghiêm Noãn suy nghĩ một chút liền muốn cười ra tiếng.
Trình Sóc Xuyên đến gần, hơi rũ mắt nhìn cô.
“Cô, đi thay quần áo.”
Nghiêm Noãn thu lại nụ cười, ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của anh, nghiêm túc gật đầu như gà mổ thóc.
Lúc này cô mới nhớ ra hai ngày nay Trình Sóc Xuyên không quan tâm tới chuyện của cô, rồi còn cả chuyện mình chủ động muốn ăn bữa sáng nhưng lại cho người ta leo cây, cô hơi chột dạ. Vì vậy cô rất nghiêm túc đi theo stylist tới phòng thay quần áo.
Hôm nay chụp ảnh tuyên truyền xong sẽ được hậu kỳ chỉnh sửa bằng CG(1), trang phục tạo hình rất khoa trương, Nghiêm Noãn tỏ vẻ không hiểu thẩm mỹ của họa sĩ gốc, Tuyết Yêu theo lý thuyết không sợ lạnh, vì sao bộ ngày hôm nay lại có áo choàng lông chồn? Chắc có lẽ tạo cảm giác cho váy như thần tiên.
(1)Công nghệ mô phỏng hình ảnh bằng máy tính. Thường dùng để thiết kế phông nền, đồ họa cho trò chơi điện tử, dùng trong giai đoạn hậu kỳ chỉnh sửa phim,…
Váy tiên nữ phối hợp với áo chồn, nhìn rất quỷ dị.
Nhưng mà nhận tiền làm việc, cô không có tư cách gì đi chất vấn thẩm mỹ của người ta, chỉ có thể nói thầm trong lòng.
Thay quần áo xong, bắt đầu trang điểm.
Tạo hình khá đơn giản, mái tóc đen xõa dài, trang điểm nhẹ.
Đây cũng là một điểm mà Nghiêm Noãn cảm thấy thích. Tuy rằng sáng sớm bên <Cái Thế> liên lạc báo đúng giờ tới là được nhưng cô vẫn đến sớm. Nguyên nhân cô đến sớm là cô nghĩ tạo hình phải làm rất lâu, ví dụ như tóc dài màu trắng các loại, dù sao cũng là Tuyết Yêu, hiện tại quả thực đơn giản đến mức cô bắt đầu hoài nghi… Trò chơi sẽ nợ thù lao.
Quên đi, nếu như không trả tiền lương, gán nợ bằng núi băng nhỏ cho cô là được.
Tạo hình xong, mọi thứ sắp xếp ổn thỏa, Nghiêm Noãn đi tới tấm màn xanh biếc được treo ở phía trước.
Chụp trước tấm màn xanh biếc là ngượng ngùng nhất, cần phải dựa vào kinh nghiệm với bộ óc để hoàn thành kịch bản. Hơn nữa ngày hôm nay núi băng nhỏ còn muốn xem cô chụp, xấu hổ quá… Nhưng mà Nghiêm Noãn không sợ, dù sao người không biết xấu hổ mới có thể kiếm được nhiều tiền, với lại, trước mặt núi băng nhỏ đến tự tin chụp hình cũng không có, sao có thể theo đuổi được anh?
Bình tĩnh mà xem xét, diễn xuất của Nghiêm Noãn khá ổn. Nhưng với tình hình diễn xuất nát bét của mấy tiểu hoa đán hiện nay, diễn xuất của Nghiêm Noãn có thể đạt được tới tuyết trên… ít nhất… Cô rất tự mình biết mình, không bao giờ đi khiêu chiến khả năng diễn xuất của mình, không thổi phồng hình ảnh bằng cách đi phẫu thuật thẩm mỹ. Phụ trách đẹp thì cứ đẹp, diễn một vai tiểu tiên nữ ngốc bạch ngon xem còn như không diễn.
Nếu bàn về kỹ năng chụp ảnh, Nghiêm Noãn có thể coi là người ấn tượng nhất trong nhóm tiểu hoa đán.
Bởi vì cô vừa có nhan sắc vừa có khí chất lạnh lùng không phù hợp với tâm hồn thiếu nữ của cô. Mặc cái gì cô cũng mang tới dáng vẻ như thần tiên, sang chảnh, ánh mắt đẹp đẽ rất thu hút ánh nhìn của người khác.
Ăn cơm của trời rồi, không còn cách nào khác. Chỉ riêng việc chụp ảnh thôi cô đã trở thành tiểu hoa đán đầu tiên được lên trang bìa tạp chí Ngũ Đại, một tạp chí dành cho phái nữ. Tài nguyên thời trang của cô luôn rất tốt, nếu không có ba cú nổ liên tiếp vừa rồi thì cô đã nắm được quyền phát ngôn sản phẩm của thương hiệu cao cấp.
Đối với Nghiêm Noãn mà nói, chụp ảnh tuyên truyền cho trò chơi là mức độ bình thường. Chỉ sau hai giờ, buổi chụp hình đã kết thúc, nhiếp ảnh gia rất hài lòng với biểu hiện của cô.
Chụp hai tiếng, Trình Sóc Xuyên xem trọn quá trình.
Vừa kết thúc, anh đã định đi ra ngoài. Nghiêm Noãn vội vã gọi anh lại, “Trình Sóc Xuyên…”
Anh dừng bước.
Nghiêm Noãn chạy chậm đến, áo choàng bị cô cởi ra vắt trên tay, “Cái kia, tôi có lời muốn nói với anh, anh chờ tôi một chút được không?” Cô chỉ chỉ đồ, “Tôi nhanh lắm, thay xong là hết rồi.”
Trình Sóc Xuyên vô ý nhìn đồng hồ, “Tôi có cuộc họp qua video, sắp bắt đầu rồi.”
Nét mặt cô hiện rõ sự mất mát, “Thế à.”
“Cô thay quần áo xong, tới phòng làm việc tìm tôi.”
Nghe được câu này, mắt Nghiêm Noãn sáng lên, cô gật đầu, “Vậy anh nhanh đi họp đi, lát nữa tôi tự mình tới tìm anh.”
***
Nghiêm Noãn thay đồ nhanh nhưng cuộc họp qua video của Trình Sóc Xuyên rất lâu, đợi tới lúc tan họp đã tới giờ tan tầm.
Trình Sóc Xuyên đi ra thấy cô còn chờ bên ngoài phòng làm việc, hơi ngẩn ra.
“Xin lỗi, cuộc họp có chút vấn đề nên bị kéo dài thời gian.”
Anh vậy mà nói… Xin lỗi!
Nghiêm Noãn lắc đầu, “Không có việc gì, không có việc gì, tôi rảnh mà.”
“Trợ lý của cô đâu?”
“Em ấy… Phòng làm việc còn rất nhiều việc, tôi để em ấy đi về trước rồi.” Chờ lâu như này, dù thế nào cũng phải cùng ăn một bữa cơm! Chẳng lẽ A Tinh lại ngốc nghếch ở đây làm bóng đèn? Cô nàng là người đã nhận được chìa khóa vào nhà Nghiêm Noãn ba năm nay, sao có thể không hiểu Nghiêm Noãn nghĩ gì, vì thế cô nàng đã sớm về phòng làm việc rồi.
Nghiêm Noãn bước hai bước, cúi đầu, gảy quả cầu da lông gắn ở cuối dây đeo, dáng vẻ ngoan ngoãn nhận sai, “Trình Sóc Xuyên, xin lỗi, ngày hôm trước nói muốn sang nhà anh ké bữa sáng, kết quả ngủ quên…”
“Không có việc gì, hai ngày nay không làm đồ ăn sáng.”
Hả, không làm sao? Nghiêm Noãn nghiêng đầu nhìn anh, nhưng vì sao không làm? Hai ngày nay anh không nhận điện thoại của cô, không trả lời tin nhắn trên wechat.
Thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Trình Sóc Xuyên, Nghiêm Noãn cảm giác nếu mình không nói gì đó là anh sẽ về thẳng nhà. Vì vậy, cô không vòng vo nữa, vào thẳng vấn đề, “Dù sao thì tôi cũng đã cho anh leo cây một lần, tôi mời anh ăn bữa cơm nhé? Hơn nữa, tôi muốn cảm ơn anh đã chọn tôi làm người phát ngôn cho <Cái Thế>.”
Ừ, còn cả, anh để cho công ty giải trí Khải Trình ký với tôi…
Đương nhiên câu này cô không nói. Không biết vì sao, cô cảm giác nếu nói ra, núi băng nhỏ họ Trình sẽ xấu hổ.
Quả nhiên, chỉ nửa câu đầu núi băng nhỏ đã nghiêm trang giải thích, “Không phải tôi chọn cô, là Cái Thế chọn cô.”
Đúng đúng đúng, là Cái Thế, Tiểu Trình Tổng là người công bằng chính trực, sẽ không làm chuyện ham muốn mỹ sắc mà lạm dụng tư quyền.
Trong lòng Nghiêm Noãn nổ pháo hoa nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh, nói tiếp với Trình Sóc Xuyên, “Nói chung, tôi vẫn phải cảm ơn anh, mời anh ăn bữa cơm. Được rồi, anh thích ăn gì? Ăn mặn hay nhạt? Kiểu Trung hay kiểu Tây, hoặc là kiểu Nhật nhé?”
“Lẩu.”
Lẩu? Trình Sóc Xuyên mới vừa nói xong, Nghiêm Noãn sửng sốt, cái anh nói đúng là cái cô hiểu chứ…lẩu?
Hoàn toàn không thể tưởng tượng được cảnh anh mang khuôn mặt tê liệt khí thế ngất trời chìa đũa vớt đồ từ trong nồi ra. Anh nên đi ăn cơm Tây, cái dáng vẻ cắt thịt bò mới giống với hình tượng của anh.
Lúc Nghiêm Noãn trố mắt, Trình Sóc Xuyên đã cất bước đi đến thang máy, cô vội vàng đuổi theo.
Thật ra cô rất ít khi ăn lẩu. Có thể nói, mấy thứ nhiều dầu mỡ hay cay cô rất ít khi anh, minh tinh nào có dễ làm, nhất là minh tinh dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm.
Mặc dù bình thường mấy cái weibo hay đăng ảnh đồ ăn ngon toàn là những cô nàng xinh đẹp ăn mãi không béo, nhưng thật ra, số “đạo cụ” này hơn một nửa rơi vào bụng người bên cạnh.
Trợ lý mà nghe được mình ăn đồ ngọt, gặm đùi gà sẽ im lặng, người đại diện nghe xong chỉ biết rơi lệ. Cô biết Tống Diệc Nhiên thường xuyên trải qua hoàn cảnh đó nhưng vóc người Tống Diệc Nhiên lại tốt tới nghịch thiên, dù gì người ta cũng chịu khó, là khách quen của phòng tập thể thao, mặc áo may-ô tập luyện chăm chỉ.
Nghiêm Noãn biết mình là người dù bệnh ung thư giai đoạn cuối cũng tình nguyện nằm đơ ở nhà chịu đói, không muốn chạy bộ…
Nói chung, dù là không vận động không ăn gì hay là điên cuồng ăn điên cuồng vận động thì những bông hoa nhỏ của giới giải trí phải gầy! Hoặc là gầy, hoặc là chết! Đây là nguyên tắc phải tuân theo.
Nhưng bây giờ núi băng nhỏ muốn ăn lẩu, Nghiêm Noãn đi luôn không hề do dự. Đừng nói là lẩu, cho dù bảo cô ăn mỡ heo…ừm…cái này không ăn được, khụ khụ.
Nghiêm Noãn theo sau Trình Sóc Xuyên, ngồi vào ghế phụ, cô ngoan ngoãn thắt an toàn.
Thấy Trình Sóc Xuyên kiểu không cần dẫn đường vẫn tìm thấy, Nghiêm Noãn hiếu kỳ hỏi: “Chúng ta đi ăn lẩu gì?”
Trình Sóc Xuyên nghiêng đầu liếc cô, “Mercato.”
Meo meo, meo meo meo meo meo meo?
Anh vừa mới nói gì, hiện tại tên lẩu cũng gọi bằng tiếng Anh sao? Sẽ không phải là ăn cái gì mà Oa Shabushabuba của Nhật Bản chứ!… Cái đó cô ăn mấy lần rồi, bên trong miệng đều nhạt nhẽo vô vị… không thích…
Quên đi, núi băng nhỏ ăn gì thì ăn, ăn gì không quan trọng, quan trọng là … ăn cùng ai.