Chó Dữ Và Thư Tình

Chương 4




11

Bối rối, Bùi Giác vội vàng ra ngoài.

Sau khi tôi thay đồ xong, anh nôn nóng nói: “Sao em không có tiếng động gì hết vậy, tôi tưởng em đi mất rồi!”

Tôi: “Sao anh hung dữ vậy?”

Bùi Giác ngẩn ra một lúc, cơn giận tan biến hết.

Trước đây câu nói này rất có tác dụng.

Chỉ cần Bùi Giác nổi nóng, tôi hỏi nhẹ nhàng một câu “Sao anh hung dữ vậy?” là anh lập tức nguôi giận.

Không ngờ, nó vẫn còn hiệu quả cho đến giờ.

Tôi nói tiếp: “Tôi còn chưa trách anh đấy, sao anh vào phòng thay đồ mà không gõ cửa?”

“Tôi đâu biết em ở trong đó!” Bùi Giác đỏ mặt, “Tôi không nhìn thấy gì hết, thật đấy! Nếu em không vui, tôi có thể xin lỗi em, xin lỗi.”



Trước đây tôi đã nhận ra rằng, tuy Bùi Giác hung dữ như một con ch//ó điên, nhưng trong một số trường hợp, anh lại ngây thơ một cách bất ngờ.

“Không sao.” Tôi hơi mệt, không nghĩ ngợi nhiều nói thêm: “Đâu phải chưa từng nhìn thấy.”

Nói xong, tôi mới cảm thấy có gì đó không thích hợp lắm.

Quả nhiên, Bùi Giác bặm môi, từ mặt xuống đến cổ đều đỏ bừng.

Tôi đổi đề tài: “Hôm nay anh không phải đi quay phim à?”

“Đã quay xong rồi, giờ tôi đi nấu cháo, em lát nữa ăn rồi uống thuốc nhé.”

Tại vì rơi xuống nước nên tôi bị cảm nhẹ.

Khi Bùi Giác mang nồi cháo loãng ra, anh vẫn đang mặc tạp dề.

Tôi không khỏi nhìn kỹ anh thêm vài lần.

“Ch//ó dữ mặc tạp dề, trông rất hiền lành.”

“Em nói gì vậy?”

“Tôi nói, cảm ơn anh.”

Ánh mắt Bùi Giác sáng lên, giống như một chú chó được khen thưởng vậy.

Nhưng giọng vẫn rất hung dữ: “Ăn hết đi, đừng lãng phí. Em còn muốn ăn gì nữa không? Tôi có thể miễn cưỡng làm cho em.”

“Không cần phiền phức vậy đâu, anh làm việc của anh đi.”

“Sáng mai tôi không có cảnh quay, tối nay tôi sẽ không về đoàn phim, có thời gian nấu ăn.”

Tôi do dự: “Vậy anh sẽ ngủ ở đây à?”

“Ừ.”

“… Vậy tôi sẽ chuyển sang phòng ngủ bên cạnh.”

“Phòng ngủ bên cạnh không có giường và chăn gối, bị bệnh thì nằm trên giường đi, đừng làm khổ mình.”

Bùi Giác chỉ xuống sàn nhà.

“Như ngày trước, tôi sẽ trải chiếu ngủ dưới đất.”

12

Nửa đêm tôi lại sốt cao.

Bùi Giác hầu như không ngủ, cứ một lúc lại thay khăn lạnh cho tôi.

Người sốt nên mơ màng, không tránh khỏi bị ảo giác.

Trong một thoáng, tôi tưởng như bản thân đã quay trở lại căn hầm nhỏ hẹp đó.

Bùi Giác ngủ dưới đất, cách xa tôi vài mét, như để tránh hiềm nghi.

Giữa chúng tôi có một chiếc bàn ngăn cách, tôi nhìn sang chỉ thấy lưng anh.

Có một lần, Bùi Giác bị ốm, nhưng cố gắng không nói ra.

Tôi thức giấc nửa đêm, cảm thấy có gì đó không ổn, bèn đứng dậy sờ trán anh.

Rất nóng.

Tôi chạy lên trên tầng tìm thuốc hạ sốt, rồi lại lần lượt lau mặt anh bằng khăn ướt.

Bùi Giác đưa tay ra, bỗng nhiên nắm lấy tay tôi.

Nắm một lúc lâu, như sợ tôi bỏ đi vậy.

Đợi đến khi ngủ say, anh mới buông ra.

Đó là lần tiếp xúc gần nhất của tôi và anh trước khi tốt nghiệp.

Hầu hết thời gian, chúng tôi như những người xa lạ, cứ lướt qua nhau trong trường học.



Trải qua một đêm mơ màng trằn trọc.

Ngày hôm sau khi thức dậy, Bùi Giác đã đi mất rồi.

Anh tạm thời bị gọi đi quay phim.

Nhưng trên bàn đã bày sẵn đồ ăn.

Ở giữa, là một gói socola.

Loại đắt tiền nhất.

Đang ăn dở, có người bước vào.

Tôi tưởng Bùi Giác trở về.

Nhưng người đến là một người đàn ông lạ mặt.

Tôi có ấn tượng, đó là người quản lý kiêm bạn thân của Bùi Giác.

Người quản lý nhìn tôi một cách ngơ ngác.

“Má, Bùi Giác biết giấu phụ nữ trong nhà rồi à?”

13

Tôi giải thích đủ điều, nói tôi chỉ là phó đạo diễn của đoàn phim thôi.

Người quản lý hỏi tên tôi là gì.

Tôi nói: “Anh cứ gọi tôi là Tuế Tuế đi.”

Anh ta suýt chút nữa đã nhảy dựng lên.

“Tuế Tuế? Em chính là Tuế Tuế sao!”

“Có chuyện gì vậy?”

Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt như đã hiểu ra tất cả: “Em chính là Tuế Tuế đấy à?!”

Thấy tôi nghi hoặc, anh ta nói: “Trước đây Bùi Giác điên cuồng tìm kiếm em đấy.”

Tôi: …

“Không tìm thấy em, cậu ấy tự dằn vặt bản thân, không ăn không ngủ, cả con người lúc đó suy sụp tới tận đáy vực, chậc chậc.”

Người quản lý mỉm cười hiền hòa: “Bây giờ thì tốt rồi, cậu ấy đã tìm thấy em, có thể an tâm được rồi. Đợi bảy năm đấy, không chỉ đơn giản là day dứt thôi đâu.”

“Anh nói đùa à?” Tôi tiếp tục: “Tôi chỉ hẹn hò với anh ấy có ba tháng thôi, chẳng có gì đáng nhớ lắm.”

“Sao lại không? Em không biết Bùi Giác trở thành ngôi sao, cũng là vì em đấy à?”

Tôi ngẩn ra.

“Vì quan hệ của cậu ấy với bố mẹ mình nên từ nhỏ đến lớn cậu ấy đều rất ghét nghề diễn viên, trước đây gia đình bắt cậu ấy làm diễn viên nhí, cậu ấy nhất quyết từ chối. Nhưng ngay sau khi chia tay với em, thằng nhóc này bỗng nói muốn làm ngôi sao.”

“Nói là vì em thích điện ảnh, làm ngôi sao thì có thể đứng trên sân khấu sáng nhất, cao nhất, để em nhìn thấy…”

Quả thật có chuyện như vậy.

Đêm nọ tôi không ngủ được, nói chuyện với Bùi Giác.

“Bùi Giác, anh ngủ chưa?”

“Chưa.”

“Hôm nay em xem một bộ phim có tên là ‘Kỳ nghỉ ở Roma’, cực kỳ hay.”

“Không hứng thú.”

“Em thích phim ảnh lắm, nếu sau này em cũng có thể đóng phim thì tốt quá, nhưng đóng phim có tốn kém lắm không nhỉ? Em không có tiền.”

“Không tốn, cứ đóng đi.”

Lúc đó tôi nghĩ anh hoàn toàn không hiểu gì cả, còn mơ tưởng viển vông, nên không nói thêm nữa.

Thì ra anh nhớ tất cả mọi chuyện.

Người quản lý rất bồi hồi.

“Em chỉ cần ba tháng, đã khiến cậu ấy nhớ mãi suốt đời.”

Chiều hôm đó, Bùi Giác trở về.

Anh hỏi người quản lý: “Cậu đến làm gì?”

“Cậu sắp kết thúc phim rồi, tôi đến dọn dẹp một chút.”

“Không cần, cậu đi đi. Còn nữa, tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian, đừng sắp xếp lịch trình gì cho tôi.”

“Chậc chậc, thấy gái là quên bạn bè. Cậu còn nhớ lúc trước không tìm thấy cô ấy, cậu còn khóc lóc trước mặt tôi…”

Bùi Giác ngắt lời: “Đừng nói những chuyện đó trước mặt bạn gái tôi.”

Tôi sửa lại: “Bạn gái cũ.”

“Em không nói lời chia tay trực tiếp với tôi, thì vẫn tính là chưa chia tay.”

“Tôi đã viết thư rồi.”

“Chỉ có một lá thư thôi, tôi đọc xong là vứt đi rồi. Ai biết có phải do em viết hay không.”

Người quản lý thấy tình hình như vậy nên đã lẻn đi.

Tôi nói: “Bùi Giác, nhìn thấy lá thư đó anh không giận sao? Tôi nói muốn lợi dụng anh đấy…”

Bùi Giác cười: “Em không có gan đâu. Hơn nữa, dù có lợi dụng hay không, tôi không biết đường xem tin tức à?”

Tôi im bặt.

Bùi Giác đi rửa trái cây.

Tôi tiếp tục nói: “Chia tay chỉ cần một người đồng ý thôi. Dù anh có công nhận hay không, chúng ta đã không còn quan hệ gì từ lâu rồi.”

Cơ thể anh khựng lại: “Vậy tôi sẽ theo đuổi lại.”

“Vô ích thôi, Bùi Giác.”

“Em có giận tôi không?”

Anh lấy ra một điếu thuốc, nhưng nhìn thấy tôi lại dập đi.

“Vì tôi đã lừa em, không nói cho em biết về bối cảnh gia đình của tôi? Hay vì… vì chuyện của Tô Chu Nhiên, tôi không kịp giải thích rõ ràng với em?”

“Cả hai lý do đó, nhưng cũng không hoàn toàn là vì chúng. Bùi Giác, chúng ta không cùng một con đường, đừng cố gắng nữa.”

Trong phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Không biết trôi qua bao lâu, trong mắt Bùi Giác tràn đầy tơ m//áu, quả quyết nói:

“Tôi nhất định sẽ cố gắng.”