Chó Dữ Nhà Họ Uông

Chương 26




Phương Nguyên vốn cho rằng Uông Mộc Hiên bị Lương Huân Thần chọc cho một cái như vậy ít nhất cũng phải mất bình tĩnh khiến hắn nói ra lời trong lòng mình.

Kết quả sau khi lên xe rồi Uông Mộc Hiên lại rất bình tĩnh, dáng vẻ tức giận cũng biến mất, giống như ban nãy chẳng nhìn thấy Lương Huân Thần vậy, chẳng lẽ dáng vẻ tức giận lúc nãy là do cố tình giả vờ sao?

Phương Nguyên bực bội, nhưng lại không thể nói mình cố ý dẫn Lương Huân Thần tới là vì muốn Uông Mộc Hiên ăn chút giấm để nhanh nhanh bày tỏ với mình được.

Chỉ có thể giấu nhẹm trong lòng, tự phiền muộn.

Omega luôn thông minh tự tin giờ không nhịn được mà nghi ngờ, có phải cho đến giờ Uông Mộc Hiên vẫn không có tình cảm gì với mình cho nên mới có thể hời hợt như vậy không.

Nhưng rất nhanh, Phương Nguyên không còn lòng dạ nào để nghĩ nhiều nữa, vừa về đến nhà Phương Nguyên đã rơi vào cạm bẫy màu hường của Alpha dành cho cậu, mà rơi vào đó là bảy ngày bảy đêm luôn, chẳng còn sức để cậu phân tâm nữa.
“Mộc Hiên?”

Lúc Phương Nguyên mở mắt ra chỉ thấy từ trên xuống dưới cả người mềm nhũn, cậu như bị một biển hoa nhài bao lấy vậy, ngay cả gối cũng thoảng hương hoa.

Nhưng hoa nhài của cậu không có trong phòng, chuyện này làm Omega đang trong thời kỳ đặc biệt không khỏi cảm thấy tủi thân.

Cậu chống cơ thể mềm oặt của mình lên, xỏ dép đi ra ngoài.

Cửa phòng ngủ vừa mở ra, âm thanh náo nhiệt bên ngoài phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng ngủ.

“Vậy tháng tới phiền cậu chú ý thêm một chút.”

Đây là lần đầu tiên Phương Nguyên nghe thấy giọng Uông Mộc Hiên ôn hòa như vậy, mới được Alpha của mình ôm ấp cách đó không lâu giờ người đó lại nhỏ nhẹ nói chuyện với người khác, Phương Nguyên đang lúc yếu đuối giật mình một cái, chưa kịp hiểu rõ đã đóng cửa lại.

‘Lạch cạch’

Uông Mộc Hiên nghe thấy tiếng cửa đóng thì ngừng lại, nhìn hướng phòng ngủ không nói gì.

“Lão Uông bị quỷ nhập thân à? Nói chuyện khó nghe vậy.”

Uông Mộc Hiên thu lại vẻ khách khí lúc nãy, sửng cồ lên mắng người trước mặt: “Biến lẹ lên, tôi đang bận chuyện kết hôn.”

“Rồi rồi rồi.” Người bị mắng thở phảo, còn hí hửng cười nhìn cửa phòng ngủ, “Lần sau nhớ để bọn tôi gặp chị dâu nhỏ nhé, kết hôn lâu vậy rồi mà còn giấu kỹ thế.”

“Em ấy bận học, không có thời gian gặp mấy kẻ không quan trọng.”

“Ô, che chở thế?”

“Phắn nhanh đi.”

Uông Mộc Hiên cau mày, nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt.

Xem như cho nhóc con vô lại kia nếm thử tư vị lúc đó của hắn một chút.

Muốn chơi với hắn hả, còn non và xanh lắm.