- theo cách nói của đạo Phật là thế gian tất cả đều là hư vô
“Ngủ đã, mai tiếp tục nói được không?”
“Vậy ạ…” Phương Nguyên xem chừng hụt hẫng lẩm bẩm với hắn, “Vậy em qua… Ai ôi!”
Phương Nguyên bị ôm ngang người, kéo lại vào trong chăn.
“Anh đừng kéo em, em đi xem một xíu nữa thôi rồi sẽ ngoan ngoãn về ngủ mà.”
Uông Mộc Hiên nhìn Omega đang chớp chớp mắt trong lòng mình, bùi ngùi nói: “Tôi rất hối hận.”
Phương Nguyên thấy kỳ lạ: “Hối hận gì ạ?”
Uông Mộc Hiên một tay ôm chặt lấy người kia, tay còn lại cởi áo ra: “Hối hận đã để em dư thừa tinh lực quá mức, cả ngày chẳng nghỉ ngơi gì cả.”
“Thầy Uông anh làm gì đấy?” Phương Nguyên đỏ bừng mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn không động đậy, “Giờ trong lòng em chỉ có học hành!”
“Ừ, học hành.” Uông Mộc Hiên hôn lên đôi môi nóng rực mềm mại của Omega, “Bây giờ đến tiết thể dục…”
Không hổ là thầy Uông, tố chất giáo dục rất gì và này nọ.