Cho Dù Là Khổng Tước Cũng Bị Vu Giáo Sư Ăn Sạch

Chương 9: Vì em




Hứa Duy cảm thấy Vu Thế Châu càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, không nên nhận lời ngủ cùng anh, kết quả là tự hại mình, xương sống thắt lưng, chân mềm nhũn, không chút sức lực rời giường, anh còn nói đó là kết quả của việc cô vận động quá ít.

Nhưng sau khi hai người thân mật, Vu Thế Châu cũng thay đổi rất lớn, hiện tại mỗi ngày đều chủ động đón ca tan làm, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Cả công ty mọi người đều biết Hứa Duy có người chồng vừa đẹp trai lại yêu cô, khiến cô bối rối, cấp dưới còn tỏ vẻ hâm mộ không thôi.

Hứa Duy âm thầm lắc đầu, có lẽ người bên cạnh bị mê muội bởi dáng vẻ giả vờ thanh cao của, vừa hoàn thành công việc được giao, cấp dưới vội vàng chạy tới, “Biên tập Hứa , đại thần lại tới đón chị.” Còn chạy tới bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu.

Hôm nay anh lái chiếc xe đua màu xanh, mọi người trong công ty Hứa Duy đều không nhịn được chạy tới bên cửa sổ, rất nhiều người dừng lại quan sát. Văn phòng công ty trách nhiệm hữu hạng Mặc Hương ở tầng 16, có vị trí rất dễ quan sát.

Ngẩng đầu lên chỉ có thể nhìn thấy có người đứng ở bên cửa kính nhìn xuống dưới, có lẽ cô biết là anh đã tới, nhưng anh vẫn gọi điện, tới khi bên kia gác máy, Vu Thế Châu vẫn nhìn chằm chằm di động.

Lúc trước anh không dám nghĩ được như bây giờ, Hứa Duy lại có thể không bài xích anh tới gần. Lúc trước cô còn đi học, bên cạnh cô không có nhiều nam sinh. Tất cả mọi người đều nói cô thích Vạn Lệ Tước, mặc dù trường của cô cũng rất tốt, nhưng cô vì anh ta mà từ bỏ trường đại học tốt nhất.

Thích nhưng chưa bao giờ thổ lộ, mà khi đó anh chỉ là một tên nghèo kiếp xác, ngoại trừ thành tích tốt còn lại cái gì cũng không có. Hứa gia, Vạn gia đều là nhà giàu, đứng trước vẻ ngoài đẹp đẽ, nổi tiếng của bọn họ, mở miệng nói chuyện cũng cần phải có dũng khí, làm sao dám theo đuổi để có thể lọt vào mắt xanh của cô.

Anh còn tưởng rằng mình và Hứa Duy vĩnh viễn sẽ không có cơ hội, mối tình này chỉ có thể chôn chặt ở một góc nào đó và chỉ có thể lặng lẽ dõi theo cô, hiện tại thật sự là quá tốt, nghĩ tới cô trong lòng liền vui vẻ.

Vu Thế Châu nhìn chằm chằm màn hình di động, khóe miệng khẽ nhếch, sau đó thấy có cuộc gọi tới. Là Tô Tĩnh, ấn nút nhận, giọng nói từ bên kia truyền tới, “Thế Châu, anh ở đâu?”

Nhìn cửa chính công ty, Hứa Duy còn chưa xuống, anh thờ ơ hỏi, “Sao vậy?”

Giọng Tô Tĩnh nức nở, “Anh có thể tới đón em không, em và Lệ Tước cãi nhau, anh ấy ném em ở trên đường.”

Thực tế bởi vì nhà mẹ đẻ Tô Tĩnh muốn Vạn gia giúp đỡ, muốn mượn thế lực Vạn gia, để em trai Tô Tĩnh có thể vào làm việc trong chính phủ, nghĩ tới nhờ vả Vạn gia có thể thành. Nhưng Tô Hằng vẫn chưa lấy được bằng, người ta sắp xếp để cậu làm ở cấp sở, cậu lại cảm thấy đối phương xem thường mình.

Nói chuyện với bố mẹ, bố mẹ cảm thấy con gái vô tâm. Chỉ cần giải thích rõ ràng, cũng không cần thiết phải cãi nhau, Tô Tĩnh gả cho Vạn gia xác thực là trèo cao, trong lòng luôn cảm thấy mình kém người ta , mẹ Vạn cũng không thích cô.



Thường xuyên khi Vạn Lệ Tước vắng mặt , mở miệng là khen ngợi Hứa Duy, khiến Tô Tĩnh tức giận. Cộng thêm chuyện của em trai, Tô Tĩnh còn cho rằng mẹ Vạn là cố ý, ở trước mặt Vạn Lệ Tước oán giận vài câu.

Vốn đã vất vả làm việc cả một ngày nên rất mệt, Vạn Lệ Tước tỏ vẻ mất kiên nhẫn, cũng nặng lời với cô, Tô Hằng năng lực và trình độ đều không có, chức vụ hiện tại đều là vì nể mặt Vạn gia mà có , còn kén cá chọn cạnh. Chuyện Tô Tĩnh muốn làm phượng hoàng gả cho nhà giàu, vừa tham vọng nhưng tính cách lại yếu đuối.

Hai người cãi nhau ầm ĩ, cũng là cô tự mình mở cửa xuống xe, Vạn Lệ Tước tức giận rời đi. Được một lúc lại quay lại đón người, là cô đuổi người ta đi, hiện tại lại gọi điện cho Vu Thế Châu nói là Vạn Lệ Tước bỏ rơi cô.

Khi Hứa Duy lên xe thấy anh đang nghe điện , cũng không thấy anh nói gì, liền dựa vào ghế dùng khẩu hình miệng hỏi anh, ‘Ai vậy?’ Vu Thế Châu thấy cô đáng yêu như vậy, dịu dàng xoa mặt cô, Hứa Duy tức giận đẩy tay anh, ghét bỏ anh làm hỏng trang điểm của cô.

“Cứ như vậy đi, lần sau lại nói.”

Anh nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó gửi tin nhắn cho Tô Tĩnh, hiện tại anh bận để Tô Hằng tới đón cô. Tô Tĩnh nhìn tin nhắn Vu Thế Châu gửi tới trợn tròn mắt, dù sao lúc trước chỉ cần gọi là Vu Thế Châu liền tới, chỉ cần là chuyện của cô, từ trước tới nay anh sẽ không từ chối.

Cô nhận ra chàng trai của mình thay đổi rất nhiều, rất nhiều tin nhắn được gửi tới, trong xe không ngừng vang lên tiếng tít tít. Hứa Duy tò mò nhìn túi áo Vu Thế Châu mấy lần , cười nói: “Không phải là theo đuổi cuồng nhiệt đấy chứ, không nỡ từ bỏ như vậy?”

“Không phải.” Vốn dĩ Vu Thế Châu muốn đưa di động cho Hứa Duy nhìn, lại không muốn để Hứa Duy biết chuyện Vạn Lệ Tước và Tô Tĩnh cãi nhau, nghĩ đi nghĩ lại cũng không có lấy ra. Hứa Duy nhìn sườn mặt lạnh lùng của anh mấy giây, đột nhiên cảm thấy nhàm chán.

“Muốn ăn gì?” Anh vừa lái xe vừa hỏi.

Hứa Duy còn đang nghĩ tới mấy cô gái trong văn phòng không ngừng khen ngợi Vu Thế Châu , hiện tại niềm vui của mấy cô gái đó chính là nhìn thấy trai đẹp lái xe đua tới đón cô tan làm, mặc dù chỉ dừng lại ở dưới lầu một lúc. Nhưng rất nhiều đàn ông trong phòng, mỗi lần nhìn thấy Vu Thế Châu đến, nhìn thấy một đám người dán lên cửa kính, đều ghen tị gào thét.

Nghĩ tới cảnh tượng đó rất vui vẻ, không nhịn được cười ra tiếng, anh nghiêng đầu nhìn cô, cũng mỉm cười hỏi: “Cười gì vậy?”

“Mấy cô gái trong phòng em nói anh đẹp trai lại có tiền, còn muốn một chân với anh, lấy lòng kêu gào muốn mời em ăn cơm, muốn quan sát vẻ đẹp của anh ở cự ly gần, còn muốn vì anh mà viết tiểu thuyết.” Cô cười mặt mày cong cong, hàm răng đều như bắp.



Lúc này vừa vặn đợi đèn đỏ, anh tiến tới gần bên mặt cô, thấp giọng nói: “Anh chỉ muốn một chân với em, chính là loại ở trên giường.” Hơi thở nóng rực phả ở bên tai, trong giọng nói của anh mang theo mấy phần tà khí.

Mặt Hứa Duy lập tức hồng lên , da thịt trắng nõn từng rặng mây hồng nổi lên, không dám nhìn anh, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ. Trong đầu đều là những hình ảnh không phù hợp với trẻ em, trong xe nhất thời lặng im.

“Có thể viết tiểu thuyết, nhưng anh có thể chọn nhân vật nữ chính không?” Hứa Duy xấu hổ co mình dựa trên ghế, anh ho nhẹ một tiếng, đánh vỡ xấu hổ.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt dịu dàng, đuôi lông mày xinh đẹp, lông mi dày rậm ngạo nghễ nhếch lên, “Anh muốn ai?”

“Em.”

Nếu như thế giới của anh là một cuốn tiểu thuyết, như vậy anh có thể xác định, anh muốn nữ chính chỉ có thể là một mình Hứa Duy, không có được cũng sẽ không là ai khác. Rặng hồng trên mặt Hứa Duy vừa giảm đi lại bừng lên, cảnh đẹp ý vui như vậy khiến đàn ông muốn chêu trọc, là ai cũng không kiềm lòng nổi mà chêu trọc cô.

Vì xoay chuyển chủ đề, cô nói: “Hôm nay ở trên lớp vẫn tốt chứ? Từ cửa trường tới lớp học đi mất bao lâu.”

Bởi vì luôn có nữ sinh mượn kế bắt chuyện với anh, cho nên chỉ cần Vu Thế Châu xuất hiện ở sân trường, người khác đi chưa tới 10 phút đã tới nơi, nhưng anh phải đi tới một tiếng. Trên Website trường bọn họ, lượng người hâm mộ anh cũng rất cao.

Vừa làm giáo sư được một năm, có sinh viên vì anh mà tới đây học, mỗi lần tốt nghiệp sẽ nhận được vô số lời tỏ tình. Lúc trước mọi người còn hiểu lầm Tô Tĩnh là bạn gái của anh, Vu Thế Châu ngay lập tức làm sáng tỏ mọi chuyện, cô mới không bị ném đá.

Hứa Duy rất ít khi hỏi chuyện liên quan tới trường học của anh, đây là lần đầu tiên, rất tốt. Cô không hề biết, sau khi bọn họ kết hôn, Vu Thế Châu liền công khai chuyện mình đã kết hôn, nếu lại có người tỏ tình anh, câu đầu tiên anh nói chính là, ‘Xin lỗi, tôi kết hôn rồi.’

Hứa Duy từ trước tới nay chưa từng tới trường anh, sinh viên của Vu Thế Châu vẫn luôn cho rằng anh mượn kế, “Ngày mai trường học bọn anh có buổi hội thảo nghiên cứu vật lý. Anh sẽ lên thuyết trình, em đến xem đi.”

Thực tế anh rất hy vọng Hứa Duy có thể quan tâm anh nhiều hơn, hòa vào cuộc sống của anh, nhưng lúc trước anh không có dũng khí, bây giờ anh không nhẫn nhịn được nữa.

Hai người kết hôn đã gần một năm, cô thật sự chưa từng quan tâm đến cuộc sống của anh, mặc dù trong giọng nói của anh nghe có vẻ bình thản không lộ ra chút chờ mong gì, Hứa Duy ngẫm nghĩ, “Được."