Cho Dù Là Khổng Tước Cũng Bị Vu Giáo Sư Ăn Sạch

Chương 14: Trên bàn làm việc




Hứa Duy mệt đến xụi lơ, gò má gác trên vai anh, mắt khép hờ, hai má ửng hồng. Vu Thế Châu mỉm cười, nhẹ nhàng hôn mái tóc ẩm ướt của cô, ôm cô bước vào trong nhà vệ sinh.

Tới khi ý thức được trong phòng không có người, lăn qua lăn lại trong chăn, hương thơm ngọt ngào sảng khoái từ trong chăn tỏa ra, cả người đều sạch sẽ, thoải mái. Anh xử lý xong mọi chuyện mới rời đi, giữa hai chân truyền tới cảm giác đau đớn, lười biếng không muốn động.

Cánh cửa bị người bên ngoài mở ra, mở ánh mắt mông lung, là Vu Thế Châu quay về. Anh trực tiếp đi tới bên giường, xoa tóc cô, nói: “Dậy ăn chút gì đó rồi lại ngủ.”

Hứa Duy hừ nhẹ, tức giận oán trách: “Hôm nay em xin nghỉ , chỉ có nửa ngày.”

Cùng anh dây dưa ở trong văn phòng, thời gian khẳng định đã muộn rồi, anh nhìn thời gian. Lông mày hơi nhướn lên, trong mắt chứa ý cười, “Hơn ba giờ rồi, không kịp nữa.”

Hứa Duy sững sờ nhìn anh, tướng mạo Vu Thế Châu thật sự rất đẹp mắt, đôi mắt hoa đào trời sinh đa tình, nhưng lại chưa từng mập mờ với cô gái nào. Người thân thiết nhất chỉ có Tô Tĩnh, lúc đó có rất nhiều người suy đoán anh thích Tô Tĩnh, cô cũng tự nhiên cho rằng như vậy.

Càng tiếp xúc càng phát hiện ra đó không phải là sự thật, khi đi học anh rất an phận, không gây trở ngại tới nhân vật nổi tiếng. Trong thế giới của Hứa Duy và Vạn Lệ Tước có rất nhiều cậu ấm, cô chiêu quyền thế, rất nhiều người chạy tới nịnh bợ, không ngừng tâng bốc bọn họ lên tận trời.

Vu Thế Châu là một người cực đoan, anh đối với những cậu ấm, cô chiêu như bọn họ rất chi là cực đoan, anh trầm mặc ít lời, thành tích học tập luôn khiến cho mọi người ngưỡng mộ. Không ngừng nhảy lớp, chương trình đại học, học trong bốn năm, nhưng trong một năm rưỡi anh đã hoàn thành, sau đó học nghiên cứu sinh, học vị thạc sĩ cứ như vậy mà hoàn thành.

Khiến cho người ta khó mà với tới được, anh vẫn luôn là đại thần trong trường, trên Website của trường học có rất nhiều topic liên quan tới anh. Cuộc sống của anh giống như thần tiên , lúc đó Hứa Duy là vì Tô Tĩnh đối với người trúc mã này tỏ vẻ rất kiêu ngạo, cho nên mới quyết định gả cho anh.

Hai người bọn họ nhanh chóng xem mặt, bố của anh làm việc cho công ty của Hứa gia, khi Hứa Duy tuyên bố chuyện kết hôn với anh, trưởng bối Hứa gia đều rất vui vẻ. Từ nhỏ đã mất đi bố mẹ, không có anh chị em, lại là đứa cháu duy nhất trong nhà, nên trưởng bối rất đau lòng.

Thời điểm Hứa Duy theo đuổi Vạn Lệ Tước mấy năm, bà Hứa đặc biệt không thích Vạn Lệ Tước, mặc dù cậu ta không thích nhưng lại dây dưa với đứa cháu gái ngoan của mình như vậy, trưởng bối nhà ai mà chả tức giận. Rốt cuộc Hứa Duy chịu buông tay cưới người khác, điều đầu tiên nghĩ tới là cô tìm một người để đối phó, điều tra mới biết được Vu Thế Châu là một thằng nhóc tốt hiếm có, chưa từng có bạn gái, lại ưu tú như vậy.

Sợ Hứa Duy đổi ý, lập tức nghĩ tới việc nhanh chóng tổ chức hôn lễ cho hai người, chỉ có chút không hài lòng về anh, vì Vu Thế Châu và Tô Tĩnh là thanh mai trúc mã, nghĩ lại cũng thấy không dễ chịu. Nhưng mặc kệ, thanh mai trúc mã thì sao chứ, chẳng qua chỉ lớn lên cùng nhau mà thôi, có gì to tát chứ.

Mặt Hứa Duy chống trên khuỷu tay, đôi mắt long lanh như có dòng nước chảy qua, có vấn đề suy nghĩ mãi vẫn không hiểu . Vu Thế Châu không thích Tô Tĩnh, từ nhỏ tới lớn anh từng thích con gái chưa?

Nắm lấy tay anh, vô cùng thần bí nói: “Ông xã?”

Vu Thế Châu sợ run người, lần đầu tiên cô gọi anh như vậy. . .

“Sao vậy?”



“Cùng anh nói chuyện này, khi anh học cấp ba, hoa khôi trường học của anh đẹp cỡ nào?”

Hoa khôi trường của anh là ai, người đẹp nhất trường, có lẽ sẽ đủ sức hấp dẫn khiến anh chú ý. Tay bị anh nắm chặt không rút ra được, ngón tay như ngọc bị anh lật qua lật lại nhìn chăm chú, anh lạnh nhạt nói: “Chưa từng để ý.”

Hứa Duy không nhịn được bật cười, “Gạt người, hoa khôi xinh như vậy, sao anh có thể không chú ý tới chứ.”

Anh quay mặt qua, con ngươi màu xanh nhạt, mí mắt hơi rủ xuống, “Thực sự không chú ý tới, xinh hơn nữa cũng không bằng em.”

Hứa Duy cảm thấy mặt nóng lên, kéo chăn che nửa khuôn mặt, chỉ chừa lại đôi mắt long lanh nhìn anh, “Vậy trước đó anh từng có bạn gái chưa? Có đặc biệt thích ai không.”

“Chưa từng có bạn gái.” Anh từ từ áp người xuống, nhìn chăm chú cô, làn da non mịn, nõn nà, nghiêm túc nói: “Có thích một người, năm năm.”

Hứa Duy nhất thời sững sờ, trong lòng như bị kim đâm, mím môi muốn xoay người, không hiểu vì sao lại khó chịu, tức giận. Nhưng anh ôm chặt lấy cô không cho động, nâng mặt cô lên đối diện với chính mình, cười khẽ, “Không phải Tô Tĩnh. Vừa gặp đã yêu, không dễ dàng gì mới giành được, mừng muốn phát điên, lúc bắt đầu còn tưởng rằng đang nằm mơ. Vừa nãy, anh áp người đó lên bàn làm tình.”

Lập tức Hứa Duy cảm thấy xấu hổ, toàn bộ khí nóng bốc lên mặt, che miệng anh lại, ” Đồ khốn, không được nói nữa.”

Đường tình gập ghềnh, lớn như vậy mới thích một người, còn tưởng rằng sẽ nhận lấy bi kịch, còn tưởng rằng cả đời này sẽ không có cơ hội trải nghiệm ngọt ngào của tình yêu . Đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay cô, tay Hứa Duy mềm mại không xương.

Anh nắm chặt tay cô, ánh mắt thâm tình mê hoặc lòng người, “Dậy thôi, có đói không?”

Vốn còn tưởng rằng anh sẽ nói câu gì đó khiến người ta ngượng ngùng, nhưng anh lại hỏi một câu như vậy, trong lòng nhất thời có chút phiền muộn, cũng không biết là thất vọng hay thở phào nhẹ nhõm. Chậm rãi ngồi dậy, làn da trắng như tuyết tràn gập dấu vết hồng hồng, chiếc váy lúc nãy mặc trên người, đã không còn cách nào mặc lại nữa.

Vu Thế Châu giống như nhà ảo thuật gia móc chiếc váy từ trong túi ra, hả?”Chiếc váy này của anh từ đâu mà có?”

“Anh để ở đây.”

Mặt Hứa Duy lại đỏ lên, “Anh anh anh, anh để quần áo của em ở trong phòng làm việc làm gì chứ?”

Anh ung dung thả tay áo xuống, cười chân thành, lời nói lại rất lưu manh, “Là vì giống như bây giờ.”

Mặt đỏ như trái táo, cạn lời, hóa ra ý nghĩ dẫn cô tới nơi này làm tình đã sớm hình thành trong đầu của anh. Vu Thế Châu giúp cô mặc áo lót vào, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve viền ren màu đen, áo lót được chọn dưới đôi tay cầm bút nghiên cứu khoa học, có sự tương phản rất lớn, dịu dàng lại diêm dúa lẳng lơ.



Anh còn muốn giúp cô mặc quần lót, Hứa Duy thẹn thùng, nắm lấy tay anh, lắp bắp nói: “Em tự mình măc .” Anh không nói gì, lồng quần lót vào đôi chân trắng nõn thon dài của cô, thậm chí còn hướng về nơi đó nhìn mấy lần.

“Em từ trong ra ngoài đều bị anh hôn qua, còn sợ anh nhìn, anh sờ?” Tiếng cười trầm thấp phát ra từ lồng ngực, Hứa Duy càng ngày càng không có cách nào chống đỡ tức giận với người nào đó.

Bữa tiệc chủ nhiệm Lý nói bắt đầu lúc 5h chiều, Hứa Duy và Vu Thế Châu cùng nhau tới, không ngờ tới Vạn Lệ Tước và Tô Tĩnh cũng ở đó. Hóa ra hôm nay Tô Tĩnh về trường phỏng vấn, bị chủ nhiệm Lý giữ lại.

Đúng lúc Vạn Lệ Tước tan làm cũng đi cùng, hai người thân mật sóng vai đi cùng nhau, xem ra cãi vã lúc trước đã tan thành mây khói. Mỗi lần nhìn thấy Vạn Lệ Tước, Hứa Duy luôn thích đi chứng minh cảm giác tồn tại của bản thân, lúc đầu là vì Vạn Lệ Tước, sau đó đơn giản là vì muốn kích Tô Tĩnh tức giận.

Hôm nay vốn dĩ cô cũng muốn đi, nghĩ một lúc nhìn về phía người bên cạnh cố chấp nắm chặt tay mình , vẫn là không đi thì hơn. Ngược lại Tô Tĩnh và Vạn Lệ Tước bước tới chào hỏi, lúc ăn cơm cũng ngồi cùng nhau.

Gia thế của Hứa Duy và Vạn Lệ Tước rất tốt, người tới chúc rượu rất nhiều, Hứa Duy không thể uống nhiều, từ trước tới nay Vạn Lệ Tước đều biết, cho nên thường thay cô cản rượu. Vẻ mặt Tô Tĩnh không vui, Vu Thế Châu trực tiếp lôi kéo Hứa Duy ngồi xuống, mọi người lại tới chúc rượu đều bị anh thay cô uống.

Ăn cơm xong ra ngoài chứng kiến Tô Tĩnh giật tay tránh xa Vạn Lệ Tước, muốn đứng xem náo loạn. Hứa Duy nghĩ mãi cũng không thông, Tô Tĩnh không có gì nổi bật, vì sao Vạn Lệ Tước lại yêu tới mức chết đi sống lại cơ chứ.

Có điều hiện tại tình cảm đối với Vạn Lệ Tước dần trở nên nhạt đi rất nhiều, hận thù đối với Tô Tĩnh tự nhiên cũng tiêu tan, không muốn dính líu tới chuyện của hai người họ. Nhẹ nhàng ôm eo Vu Thế Châu, “Ông xã, em say quá.”

Ngày hôm nay phát hiện ra được một bí mật, Vu Thế Châu rất thích được gọi là ông xã. Nên cô không hề do dự, hết lần này tới lần khác gọi. Cổ họng Vu Thế Châu khô khốc, khóe mắt ửng đỏ, tâm lại run lên một cái.

Buổi trưa bị gọi như vậy còn chưa kịp tiêu hoá, nhưng anh là người rất biết giả vờ, nói chung sẽ không có cách nào nhìn ra. Vạn Lệ Tước và Tô Tĩnh ở cách đấy không xa, Vu Thế Châu cẩn thận từng li từng tí một đỡ Hứa Duy rời đi, giống như là đối xử với tâm can bảo bối.

Tô Tĩnh sững sờ, nước mắt trào ra, Vạn Lệ Tước thấy cô khóc liền hoảng , không có cách nào tiếp tục duy trì mặt lạnh. "Em khóc gì chứ? Rõ ràng là em tự mình tìm phiền phức còn khóc.”

Nhẹ nhàng thay cô lau nước mắt, Tô Tĩnh tỏ vẻ đáng thương, “Em biết, Hứa Duy xinh đẹp lại ưu tú như vậy, hai người đều thích cô ấy.” Vạn Lệ Tước quả thực bó tay toàn tập, “Nếu anh thích, mấy năm trước đã ở cùng cô ấy, còn kết hôn với em?”

Tô Tĩnh cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Mẹ mỗi ngày đều nói với em là bà rất thích Hứa Duy, em biết em không xứng. Nhưng em thích anh, căn bản không dám nghĩ tới cảnh cùng anh tách ra, một chút cũng không thể rời xa anh.”

Vạn Lệ Tước vừa buồn cười lại đau lòng, ôm lấy cô nói: “Mẹ anh là như vậy, sớm nói với em chúng ta chuyển ra ngoài sống, em lại không đồng ý.”

Tô Tĩnh nói: “Nhưng đó là mẹ anh, coi như bà không thích em nhưng em không thể giận nhau với bà.”

“Nha đầu ngốc.”