Chờ Đông Đến Em Lại Nói Yêu Anh

Chương 85: 85: Chị Có Rất Nhiều Nỗi Sợ





Cả người cười lớn lên vì câu nói của Vi Hà, họ cứ như vậy rôm rả nói chuyện suốt cả bữa cơm.

Những bữa cơm này đối với cô thật quý giá, cô không cần phải cứ cắm mặt xuống ăn cơm, không cần nghe những lời như "Con phải giống như anh trai làm cha mẹ nở mày nở mặt" hay là một mình im lặng.
Sau khi dùng xong bữa cơm Niên Ái dự định sẽ dành luôn phần rữa bát nhưng cả nhà ai cũng điều ngăn cản đặc biệt là thím Lạc Thủy và con bé Vi Hà.

Nhìn thấy mọi người ngăn cản như vậy cô cũng không muốn để mọi người khó xử nên đã đi ra ngoài sau vườn hít gió trời một chút.
Cái nắng đầu xuân không hề gắt, nó ấm áp dịu dàng lướt qua làn da của cô.

Niên Ái đi lại một cái xích đu gần đó rồi ngồi xuống, dưới cái bóng của cây cổ thụ lâu đời Niên Ái cảm nhận rõ ràng sự mát mẻ và dễ chịu.

Cô nhắm mắt lại tận hưởng cái gió du dương mang theo hương thơm thanh thuần.
Không gian yên tĩnh làm cho cô có một vài suy nghĩ.

Cô miên man nghĩ về ước mơ của mình, nghĩ về gia đình, nghĩ về bạn bè, nghĩ về nhiều thứ xung quanh.

Cô cảm thấy nếu như trên đời ai ai cũng giống như người nhà của Định Ngôn thì tốt biết mấy nhỉ? Tất cả điều là con người tại sao lại cay nghiệt với nhau như vậy?.
Hơi thở đột nhiên trở nên nặng hề hơn một chút, có những chuyện trên thế gian này dù cho có là một nhà thông thái giỏi nhất thế gian cũng không thể tìm ra lời giải.


Niên Ái từng tiếp xúc với rất nhiều người có ý chí tiêu cực, họ luôn luôn suy nghĩ về cái chết điều gì đã khiến cho một con người rõ ràng là sống sờ sờ rõ ràng vẫn niềm nở với tất cả nhưng vẫn tìm cách để đến với cái chết.
Có thể cuộc đời của họ không yên bình giống như cô hay có lẽ nổi đau cô phải chịu không là gì với họ.

Cô luôn cảm thấy thay vì so sánh mình với những người may mắn hơn mình ta nên so sánh mình với số đông con người và rồi có vẻ như chúng ta là những người may mắn.

Trong những năm qua khi cô có ý định buông bỏ cô điều nghĩ đến những người đã chết vì tự tử và cô cảm thấy cuộc đời này thật đáng giá.
Niên Ái cứ như thế không biết qua bao lâu, cho đến khi cô nghe thấy có tiếng bước chân dù không tạo ra âm lượng lớn nhưng cô vẫn có thể nghe được Niên Ái mới từ từ hé mắt.

Cô bé 5 tuổi đứng trước mặt cô, trên tay mang theo một cành hoa hồng đưa về hướng của cô.
Cô bé trước mặt cất tiếng nói ngây ngô:"Chị xinh đẹp, cho chị này"
Niên Ái dù rất ngạc nhiên về sự xuất hiện của đứa bé nhưng vẫn kịp phản ứng lại, cô lấy cành hoa hồng trên tay đứa trẻ, cười tươi:"Cảm ơn em"
Cô bé lễ phép:"Vâng ạ"
Niên Ái rời khỏi xích đu chuyển tư thế nữa ngồi nữa quỳ để ánh mắt ngang tầm với đứa trẻ:"Cô bé em tên là gì?"
Cô bé nhanh nhẹn đáp lại:"Trần Khuê Anh"
Niên Ái xoa nhẹ đầu cô bé:"Tên đẹp lắm"
Niên Ái:"Sao em lại ra đây?"
Khuê Anh hồn nhiên:"Chị xinh đẹp, chị không vui ạ?"
Niên Ái cười:"Không có, chị rất vui"
Khuê Anh:"Thật sao ạ?"
Niên Ái:"Thật"
Khuê Anh:"Lúc nảy khi ăn cơm em cảm thấy chị có chút im lặng, chị thật sự ổn không ạ?"
Niên Ái không ngờ đến vừa nảy cô chỉ nghĩ ngợi một tí mà đứa trẻ này có thể nhìn ra:"Này cô bé"
Niên Ái:"Chị nói với em một bí mật nhé!"
Khuê Anh:"Vâng ạ??"
Niên Ái:"Chị có rất nhiều nỗi sợ......"
14 Giờ.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
2.


[Phỉ Thúy Tinh Hệ Liệt] Biên Duyến Chi Đô
3.

Hành Trình Theo Đuổi Vợ Của Tổng Tài
4.

Lạc Mất Một Tiểu Điềm Tâm!
=====================================
Sau khi từ vườn trở vào nhà Niên Ái có cùng cả nhà nói chuyện vài câu thì lên phòng nghỉ ngơi một chút.

Cả ngày nay cô không mang điện thoại bên mình nên vừa đến nơi, theo như phản xạ tự nhiên liền kiểm tra điện thoại.

Màn hình điện thoại bật sáng, tin nhắn của Quang Vỹ lẫn Mai Châu điếm sơ qua cũng hơn vài chục tin.

Và còn vài cuộc gọi nhỡ của anh trai cô, Lê Kiệt Tâm.

Niên Ái sãi bước ra ban công nhấn gọi lại cho anh trai mình, đầu dây bên kia rất nhanh đã nhấc máy.
Chất giọng quen thuộc từ đầu giây bên kia vang lên:[Alo]
Niên Ái nuốt nước bọt rồi nói:[Anh 2, anh gọi em làm gì vậy ạ?]
Thông qua điện thoại Niên Ái vẫn nghe ra được khoảng ngập ngừng của Kiệt Tâm:[Anh nghe nói em....em về Nam Lĩnh rồi à?]
Niên Ái rũ mắt xuống:[Vâng ạ, em về hôm 30 tết ạ]

Kiệt Tâm:[Em có định về nhà không?]
Niên Ái mặt hiện nét buồn phiền:[Chắc là không đâu ạ, em định ngày kia sẽ đi]
Kiệt Tâm:[Sao lại không về]
Niên Ái:[Ba mẹ thế nào rồi ạ?]
Kiệt Tâm:[Vẫn ổn]
Niên Ái:[Vậy là được rồi, ba mẹ nhìn thấy em mắc công lại tức giận]
Niên Ái:[Ba mẹ cũng không còn trẻ, tức giận nhiều cũng không tốt]
Kiệt Tâm cũng hiểu cho tấm lòng của cô nhưng nếu cô đã về anh cũng muốn cô có thể ghé qua một lần:[Hay là em về 1 chuyến nhé, chắc lần này ba mẹ sẽ không tức giận như lần trước đâu]
Niên Ái tựa người vào thành ban công:[Anh trai, anh có nhớ lúc em học lớp 10 em từng nói người em hận nhất chính là anh không?]
Đột nhiên cô nhắc lại chuyện này làm cho Kiệt Tâm có chút phản ứng không kịp:[S..sao em lại nhắc đến chuyện này]
Niên Ái giải bày:[Thật ra năm đó em không hề cố ý nói như thế chỉ là trong lúc tức giận trong đầu trống rỗng nên mới nói ra câu đấy, từ trước đến giờ em chưa từng ghét anh chút nào cả]
Kiệt Tâm:[Sao cơ?]
Niên Ái:[Có rất nhiều chuyện trong 1 lúc em không thể nào nói hết được nhưng xin anh hãy nhớ em chưa từng ghét bỏ anh]
Kiệt Tâm:[Ừm, anh hiểu rồi]
Kiệt Tâm:[Nhưng em còn nhớ việc năm đó em mượn anh 5 triệu không?]
Niên Ái:[Nhớ ạ, anh cần tiền sao? để em chuyển cho anh nhé]
Kiệt Tâm:[Không cần đâu, anh chỉ muốn em về nhà, một lần thôi có được không?].