Ánh mắt nghiêm túc cùng với thái độ thẳng thắn của anh khiến cho Niên Ái có chút căng thẳng theo. Niên Ái chậm chạp phản ứng, lời nói mang ngữ điệu gượng gạo:"Anh...anh nói đi."
Linh cảm từ tận đáy tim nói cho Niên Ái biết được chỉ ít phút nữa thôi sẽ có một điều gì đó sẽ diễn ra trước mắt cô.
Một thoáng do dự vụt lên trên đôi mắt của anh, tay vẫn cứ nắm chặt cô, không biết là anh đang suy nghĩ điều gì mà gương mặt đột nhiên lại toát lên vẻ trầm ngâm lạ thường.
Ngẫm nghĩ không lâu, cuối cùng cái vẻ quyết đoán mạnh bạo ấy không biết từ lúc nào đã quay trở lại. Từ trong túi áo còn lại, anh lấy ra một chiếc hộp vuông nhỏ màu xanh đậm, luyến tiếc buông tay Niên Ái ra, Định Ngôn hạ thân người, quỳ một chân xuống nền đất.
Anh nhẹ nhàng mở bật chiếc hộp trong tay, bên trong là một chiếc nhẫn hiện ra. Giọng nói ôn hòa, từng lời từng chữ rõ ràng cất lên:"Niên Ái đồng ý làm vợ anh nhé."
Sự bất ngờ khiến Niên Ái lui ngược về sau một bước, mặc dù đã nghĩ đến cái viễn cảnh này hàng trăm lần trong đầu nhưng cô vẫn không thể nghĩ được anh sẽ cầu hôn vào lúc này.
Chỗ đứng của cả hai có hơi khuất hơn so với những chỗ khác vậy nên việc anh quỳ xuống cầu hôn cô tạm thời vẫn chưa gây được sự chú ý của quá nhiều người. Ánh sáng lấp lánh chiếu lên gương mặt anh tuấn của Định Ngôn, anh đang quỳ, quỳ trước mặt người con gái mà anh yêu nhất trên cuộc đời này.
Nhìn vào nét mặt nghiêm túc của anh một lần, rồi lại nhìn vào chiếc nhẫn được đặt cẩn thận trên tay anh một lần nữa. Sự bất ngờ trong đáy mắt cô vẫn chưa tan đi, nhận ra được điều gì đó, cô đưa tay chỉ vào chiếc nhẫn.
Niên Ái:"Đây...đây không phải là nhẫn DR sao?"
Khóe môi nhuếch lên một cách nhẹ nhàng, Định Ngôn đang cười, cười một cách thanh dịu. Không ngờ cô lại tinh ý như thế, nhìn qua một lần đã có thể biết được đây là dòng nhẫn gì.
Định Ngôn nhìn cô, xác nhận lại:"Đúng vậy, là nhẫn DR."
Định Ngôn:"Lúc trưa là anh gạt em, anh không đi gặp bạn, mà là đi mua nhẫn, đi mua nhẫn cầu hôn em."
Nói về nhẫn DR không ai là không biết về ý nghĩa của nó, mỗi người đàn ông trên thế giới này điều chỉ có thể mua được 1 cặp nhẫn DR duy nhất trong cuộc đời này.
Trước sự bất ngờ của Niên Ái, Định Ngôn quyết định nói tiếp:"Nói ra thì có hơi sến súa."
Định Ngôn:"Nhưng gần đây anh có đọc được một vài câu tỏ tình trên mạng."
Định Ngôn:"Trong đó có 1 câu "Quốc gia không thể ly hôn là Ireland. Công viên mà bạn chỉ có thể đưa một cô gái đi trong đời là Disneyland. Chiếc nhẫn mà mỗi người đàn ông chỉ có thể mua một lần trong đời là nhẫn DR. Đột nhiên anh nghĩ tới một chuyện lãng mạn nhất chính là: Em đứng tại Disneyland, rồi anh đeo lên tay em chiếc nhẫn DR sau đó chúng mình dắt tay nhau tới Ireland kết hôn.""
Định Ngôn:"Lúc đầu anh đọc cảm thấy cũng bình thường, nhưng sau đó thì đúng có chút lãng mạng nên liền nghĩ đến em."
Định Ngôn:"Nếu như anh thật sự đưa em đến Disneyland, sau đó tự tay đeo cho em chiếc nhẫn DR, rồi chúng ta cùng nhau đến Ireland để kết hôn, anh tự hỏi có phải cả đời này chúng ta cũng sẽ sinh ly tử biệt mà có nhau không?"
Con ngươi đen nhánh đầy thâm tình chạm đến ánh mắt cô:"Niên Ái, chúng ta quen biết nhau từ thời niên thiếu cũng yêu nhau từ đó."
Định Ngôn:"Trãi qua nhiều chuyện như vậy, khó khăn có, thử thách có, vui có, buồn có, sinh tử cũng đã có, anh thật sự mong muốn cả quá khứ, cả hiện tại, cả tương lai điều có thể ở cạnh bên em."
Định Ngôn:"Niên Ái, cùng anh kết hôn có được không?."
Từng câu từng chữ mà anh nói điều khiến Niên Ái liên tưởng đến những việc trước kia, vào một cái thời niên thiếu đầy sự ngây thơ, cảm thấy trong lòng thích thì sẽ là thích, không có sự lo toan, cũng không có những khó khăn bên ngoài, họ đã thật lòng yêu nhau, mong muốn có nhau trong cuộc đời này.
Dù đã bỏ lỡ nhau bao nhiêu lần, nhưng lần này nắm chặt sẽ là mãi mãi không thay đổi. Anh nói rằng anh muốn cùng cô chung sống cả đời này, cô cũng như vậy, cô cũng muốn cùng anh đầu bạc răng long, mãi mãi không chia lìa. Vì anh chính là giấc mơ lớn nhất mà cả đời này cô không dám từ bỏ.
Cảm xúc dâng lên, những giọt nước mắt hạnh phúc từ trong khóe mắt đổ ra, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn rất nhiều lần. Những người ngoại quốc xung quanh đứng vây thành một vòng tròn mỏng, dường như cảm xúc đã lấn át đến độ Niên Ái không còn cảm thấy những việc xảy qua xung quanh mình nữa.
Đưa tay về phía anh, Niên Ái với gương mặt ửng đỏ lên, từ trong khóe miệng, chất giọng trong trẻo vốn có, thốt lên 3 từ:"Em Đồng Ý."
Sự hạnh phúc như vỡ òa tràn ngập trong trái tim anh, cầm lấy chiếc nhẫn, anh nhẹ nhàng đeo vào ngón tay thon thả của cô. Mọi người xung quanh tuy rằng không hiểu tiếng bản địa của 2 người nhưng nhìn thấy hành động của Định Ngôn cũng đã hiểu được kết quả.
Một tràn pháo tay thật lớn tràn ngập xung quanh hai người họ, Định Ngôn đứng lên kéo Niên Ái vào lòng ôm chầm lấy cô. Dựa vào lòng ngực của anh, Niên Ái có thể nghe thấy tiếng nhịp tim vang lên từng hồi, chắc có lẽ Định Ngôn đã rất căng thẳng, nhưng không sao cả, hiện tại mọi chuyện điều đã diễn ra theo cách mà anh nghĩ, và người con gái trong lòng anh, anh nguyện cả đời sẽ yêu thương cô ấy, mãi không thay đổi.
Khách Sạn.
Chiếc giường trắng bóc bị nhăn nhúm lại bởi những chuyển động của người nằm phía trên, có thể sự hưng phấn đã sớm được khơi nguồn trong buổi cầu hôn trước đó. Dù là không phải là lần đầu, nhưng nhìn thấy anh có chút mất kiểm soát cơ thể đến thế thì đúng là điều hiếm thấy với Niên Ái.
Bên ngoài là trời đông, tuyết vẫn đang rơi nhưng trong căn phòng lại không cảm thấy một chút lạnh lẽo nào ngược lại còn cảm thấy có chút nóng bức. Tiếng va chạm của hai thân thể vang lên ngày một rõ ràng, dưới ánh đèn mờ nhạt, ngũ quan anh tuấn của anh lần lượt xuất hiện trong đáy mắt của cô.
Hình ảnh người đàn ông nóng rực lửa tình không ngừng chiếm lấy người mình yêu, vừa nhẫn nhịn vừa bạo dạn khiến con người ta trở nên mê hoặc. Nhắm mắt lại, dòng nước mắt hạnh phúc còn động thừa dịp chảy ra một lần cạn kiệt.
Đưa tay lau đi giọt nước động trên mí mắt của cô, Định Ngôn hạ thấp thân mình áp chặt môi đến chiếm lấy môi cô. Chiếc lưỡi điêu luyện tách môi cô ra quét đến khoang miệng, nụ hôn ngày một càng sâu không thể kiểm soát nổi, cô không biết gì cả, chỉ mơ hồ phối hợp theo anh mà thôi.
Đến điểm cùng cực, Định Ngôn thì thầm vào tai cô, giọng nói trầm khàn đi vì d.ục vọng:"Hay là chúng ta cùng nhau có một đứa con có được không?."
Câu nói của anh khiến cho Niên Ái từ trong cơ mê muội choàng tỉnh.Người ta thường nói tình yêu, tình thương, sự nhẫn nhịn, lắng nghe là những điều cần thiết để tạo nên một cuộc hôn nhân bền vững. Niên Ái chẳng biết làm thế nào để có thể trở thành một người vợ, người mẹ tốt trong tương lai, vậy nên đứng trước lời đề nghị của anh, Niên Ái vẫn có chút sợ hãi.
Giọng nói yếu ớt của người phụ nữ, vang lên thể hiện sự do dự:"Nhưng em không chắc sẽ trở thành một người mẹ tốt..."
Sự dịu dàng đặt lên đầu bàn tay, Định Ngôn xoa đầu cô:"Không sao cả, anh cũng lần đầu làm ba, chúng ta cùng nhau học hỏi."
Định Ngôn:"Không ai sinh ra đã biết, chúng ta cũng thế, những chuyện trong tương lai cứ tin tưởng vào anh."
Định Ngôn:"Tin tưởng vào người đàn ông của em là được."