Dứt lời, Niên Ái lại nâng giọng lớn lên:"Sao rồi? đếm đã đủ chưa?"
Nhạc Văn xác nhận:"Đủ rồi"
Ông ta cười khẩy một cái:"Cô gái đúng là rất hiểu tính cách của người làm ăn, làm việc rất nhanh nhẹn"
Niên Ái chán ghét:"Được rồi, đừng nói chuyện dư thừa nữa."
Nhạc Văn:"Vậy tôi xin phép đi trước nhé"
Nói rồi, ông ta kéo Tuệ Mai dự định sẽ ra về, Tuệ Mai dường như vẫn chưa thỏa mãn với lợi ích hiện tại, hằn học ra mặt:"Bà à, cứ vậy mà đi sao?"
Nhạc Văn nhìn con gái:"Chứ con còn muốn thế nào?"
Nhạc Văn:"Tiền cũng đã nhận rồi không về chẳng lẽ để cô ta tung chứng cứ lên mạng à?"
Tuệ Mai nhỏ giọng:"Con cứ cảm thấy trong chuyện này có rất nhiều chỗ không đúng, Niên Ái là bạn học của con, cô ta sẽ không làm những chuyện khiến bản thân lỗ vốn đâu."
Tuệ Mai:"Nếu cô ta thật sự có chứng cứ chẳng lẽ lại dễ dàng để chúng ta đi như thế."
Hết câu của Tuệ Mai, Niên Ái xen ngang câu chuyện của hai người họ:"Vẫn là Tuệ Mai cậu hiểu tôi nhất"
Lời nói của Niên Ái lại một lần nữa gây nên sự chú ý, đồng loạt xoay đầu nhìn cô, Nhạc Văn lên tiếng:"Cô nói vậy là có ý gì?"
Niên Ái:"Đóng kịch đến đây là quá đủ rồi, đến lúc hạ màn thôi"
Niên Ái to giọng:"Mời các anh vào bắt người ạ"
Theo sau lời nói của Niên Ái là đồng loạt 4 người cảnh sát bước vào vây bắt Nhạc Văn và Tuệ Mai.
Không hiểu tình thế nào đang diễn ra, Nhạc Văn trong trạng thái tay đang bị còng siết chặt về phía sau, đưa ánh mắt toát ánh lửa nhìn Niên Ái.
Nhạc Văn:"Như này là thế nào?"
Niên Ái điềm nhiên:"Đương nhiên là bắt người chứ còn thế nào?"
Nhạc Văn phản kháng:"Tôi có tội gì mà bắt? các người không được bắt tôi"
Một người cảnh sát đại diện nói:"Chúng tôi bắt ông vì tội ngụy tạo chứng cứ, tống tiền, đe dọa đến tin thần người khác, còn xử dụng mánh khóe bất chính khiến hãm hại người khác, ảnh hưởng nghiêm trọng đến xã hội."
Nhạc Văn có chết cũng không chịu nhận:"Chứng cứ, chứng cứ đâu? các người không có chứng cứ"
Niên Ái:"Ông muốn chứng cứ, được, tôi cho ông chứng cứ."
Mở chiếc điện thoại trong tay, màn hình hiện lên là đang trong phần ghi âm, cô điềm tĩnh tắt đoạn ghi âm rồi lưu lại.
Sự thật như phơi bày trước mắt, từng lời từng chữ trong đoạn ghi âm được phát lên một cách rõ ràng, không còn đường chối cãi, ông ta thẫn thờ ngạc nhiên, lời nói trở nên lấp bấp hỗn loạn.
Nhạc Văn:"Từ....từ khi nào..."
Nhạc Văn:"Từ khi nào...cô bày ra cái bẫy này?"
Niên Ái không có chút biểu cảm gì cả, nhàn nhạt nói:"Từ lúc bắt đầu, từ lúc tôi bước chân vào đây, từ đầu đến cuối vẫn là một cái bẫy."
Lúc này Nhạc Văn như đã thông suốt mọi chuyện, ngay từ đầu không có chứng cứ gì cả, cũng không có sơ hở gì hết chỉ là do một tay Niên Ái bịa đặt lên để hỏi một câu khiến ông ta lọt vào bẫy mà thôi.
Lừa gạt người khác cả đời lại bại dưới tay một con nhãi ranh, không cam tâm ông ta thét lên:"Con khốn, mày dám lừa tao."
Niên Ái:"Không ai lừa ông cả, là do ông tự mình chuốc lấy có thể trách ai."
Bắt đầu không còn kiên nể, ông ta buông ra vô số những lời phỉ bán:"Mày được lắm, tao nguyền rủa mày cả đời này không được sống yên ổn, có chết cũng không được xung túc......"
Vì Nhạc Văn đã quá mất bình tĩnh vậy nên người cảnh sát đưa hiệu tay dẫn ông ta đi trước.
Tuệ Mai bên cạnh nhìn Niên Ái nghiến răng:"Lê Niên Ái cô hay lắm"
Niên Ái nhìn thẳng lên người Tuệ Mai:"Là do các người ngu ngốc"
Tuệ Mai cười lên như điên dại:"Hahahaha đúng là do chúng tôi ngu ngốc"
Tuệ Mai:"Ông trời thật không công bằng, lúc nào tôi cũng thua cô."
Ánh mắt câm phẫn nhìn Niên Ái:"Tại sao vậy?"
Niên Ái vẫn điềm nhiên:"Không có tại sao cả, do từ đầu cô đã sai vậy nên mỗi bước tiếp theo điều là sai mà thôi"
Tuệ Mai:"Dựa vào đâu cô vừa sinh ra đã là đúng còn tôi sinh ra đã là sai? dựa vào đâu? cô không xứng, không xứng"
Niên Ái:"Không ai sinh ra đã là sai, tất cả điều là do lựa chọn, vì lựa chọn của cô là sai vậy nên nó cứ sẽ sai."
Tuệ Mai:"Vậy tôi đã chọn sai chỗ nào?"
Tuệ Mai thét lên:"Cô nói xem?"
Niên Ái:"Từ lúc cô tiếp tay cho ba mình hãm hại Trần Gia là đã sai, từ lúc cô không có liêm sỉ muốn tôi từ bỏ Định Ngôn đã là sai, từ lúc cô sử dụng những đồng tiền bẩn thỉu do ba cô kiếm ra đã là sai."
Tuệ Mai như phát điên:"Tôi không cam tâm, không cam tâm, cả đời này cũng không cam tâm"
Tuệ Mai:"Cô câm miệng lại cho tôi, cô là cái thá gì mà nói tôi sai, cô mới là kẻ sai."
Dùng hết sức mình, cô ta lao đến chỗ Niên Ái, trong tay không biết từ đâu rút ra một con cắt giấy sắc nhọn.
Mũi dao chĩa thẳng vào Niên Ái khiến cho tất cả mọi người điều bất ngờ không trở tay kịp.
Khoảng cách giữa hai người không xa, bước mấy bước mũi dao đã gần như chạm đến ngực Niên Ái.
Không còn cách nào, Niên Ái chỉ biến phó mặc cho số trời.
Cô híp mắt lại chực chờ chịu trận thì một bàn tay đưa ra, nắm lấy mũi dao, từng giọt máu đỏ chảy ra rơi xuống đất.
Thoát khỏi cơn kinh hoàng trong lòng, Niên Ái ngước nhìn sang bên canh.
Là Định Ngôn, anh đã kịp thời dùng tay cản lấy con dao của Tuệ Mai.
Hất Tuệ Mai ra, những cảnh sát ở đó đã kịp thời tóm lấy Tuệ Mai.
Cô ta vùng vẫy không ngừng, ánh mắt tràn đầy oán hận nhìn Niên Ái nhưng cô hiện tại làm gì có thời gian mà quan tâm ai đó nhìn cô bằng ánh mắt gì cơ chứ? điều cô quan tâm chỉ có anh, anh với bàn tay đang chảy máu.
Nắm lấy tay Định Ngôn, Niên Ái lo lắng:"Anh...anh không sao chứ?"
Định Ngôn mỉm cười trong đau đớn:"Không sao."
Lời nói ra đã biết là nói dối, Niên Ái cũng đã từng bị như thế này, cô hiểu cảm giác này, đau đớn vô cùng.
Ánh mắt rời khỏi tay Định Ngôn nhìn sang Tuệ Mai, Niên Ái gằn giọng:"Nhạc Tuệ Mai cô điên rồi"
Tuệ Mai:"Đúng vậy, tôi điên rồi"
Tuệ Mai cười cợt:"Haha, tôi điên rồi"
Tuệ Mai:"Điên rồi"
Trạng thái cô ta hiện tại không hề có một chút hối lỗi gì, cô ta như kẻ đắc thắng luôn tỏ ra khinh thường người khác.
Niên Ái thật tâm ghét cay ghét đắng cái kiểu người như thế này, cơn tức giận bùng lên, cô thật sự tức giận, rất tức giận.
Niên Ái tự hỏi một con người không biết xấu hổi, không biết liêm sỉ tại sao còn tồn tại được trên đời này?
Đi đến gần Tuệ Mai hơn, Niên Ái mở to mắt nhìn cô ta, gương mặt này cũng rất xinh đẹp nhưng xinh đẹp mà lại đi hãm hại người khác thì xinh đẹp có ích gì?.
Dưới khí thế áp bức người khác của Niên Ái, đến cả Tuệ Mai cũng phải bật run người sợ hãi.
Tuệ Mai không dám nhìn thẳng, chỉ liếc qua người cô:"Cô nhìn tôi làm gì?"
Không một lời cảnh báo trước, Niên Ái đưa tay thật cao dùng hết sức mình dán vào mặt Tuệ Mai một cú tát đau điếng người.
Không ngờ Niên Ái lại có ngày nổi giận như vậy, cô ả bị tát không phục la lối.
Tuệ Mai trừng mắt nhìn cô, lời nói ra hung hãn:"Cô dám đánh tôi?"
*Chát
Lại thêm một tiếng đánh vào mặt giòn giã vang lên, Tuệ Mai sau hai cú tát thật sự không dám nói nữa, má hai bên cũng ửng đỏ cả lên.
Niên Ái giận dữ:"Đừng nói là đánh, cô có tin là tôi có thể giết cô ngay bây giờ không?".