Chờ Đợi

Chương 3




Vừa vặn đuổi đến được trước khi giáo viên vào lớp, Hứa Tư Tuệ thở hồng hộc ngồi ở chỗ ngồi của mình, nghĩ lại chuyện vừa rồi, vẫn không nhịn được mà “ồ” một tiếng.

Làm sao lại xấu hổ như vậy?!

Cô phát hiện có chuyện này thật sự rất thần kỳ, con người luôn làm sai trước người mình để ý nhất.

Một buổi sáng cứ trôi qua như vậy, chuông tan học vang lên.

“Tuệ Tuệ, trưa hôm nay cậu về nhà ăn cơm sao?” Tô Chỉ Dao ngồi cùng bàn đứng ở lối đi nhỏ hỏi.

“Đúng vậy, mình về nhà.” Hứa Tư Tuệ trả lời.

“Ồ, được thôi. Mình còn muốn hẹn cậu cùng đi ăn bún đấy.” Nói xong khoa tay múa chân tạo một cái mặt quỷ, nhanh chóng nói câu “Tạm biệt”, đã biến mất ở trước mắt.

Đi đến nhà xe lấy xe của chính mình, vừa đi vừa đánh giá khắp nơi, muốn nhìn xem trong phạm vi mười dặm có nhân vật mình muốn gặp xuất hiện hay không.

Không có.

Không xuất hiện.

Thôi.

Sau khi ngủ trưa tỉnh lại Hứa Tư Tuệ cảm thấy mình bị bao phủ ở trong một loại cảm xúc không rõ, sợ hãi bất an, tim đập dồn dập.

Anh hiện tại sẽ đang làm gì?

Giang Dịch Hàm đâu? Có ở bên cạnh anh hay không?

Nghĩ nghĩ lại có chút uỷ khuất. Cô nghĩ, mình có thể dũng cảm một chút, dựa gần vào anh một chút hay không.

Không thể, sẽ không.

Không người biết, không người nghe, là tình yêu thầm của cô.

Cố Mộ Niên lúc này đang nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm điều hoà đang hoạt động ở trên đầu im lặng không nói.

Hai mươi phút.

Lâm Khanh Trạch yên lặng nghĩ.

Anh ấy rất buồn bực, anh trai này gần đây làm sao. Cảm xúc mơ hồ không rõ thì không nói, miên man suy nghĩ không nói lời nào thật sự rất doạ người.

Hai tiểu tử choai choai ở cùng phòng nằm im lặng trên giường. Một người muốn hiểu mình rốt cuộc nghĩ gì, một người khác muốn biết rõ người còn lại nghĩ gì.

Ngày nóng bức ánh mặt trời rất độc, con đường nhựa như sắp bị đốt hoà tan, lá cây ngô đồng ven đường cũng đều héo gập lại, ánh mặt trời có thể đạt đến chỗ vạn vật đều phải “bốc hơi”.

Hứa Tư Tuệ đang làm bài, quạt trên đỉnh đầu thổi “phần phật”. Trong lớp kêu rên một trận: “Vì sao không mở điều hoà chứ!”

“Mình nóng muốn chết rồi, cứu mạng hu hu hu.”

“Mình đã chết.”

“Ai.” Cô gái nhỏ không tiếng động than nhẹ một hơi.

Thật sự là nóng quá.

Cái trán chợt lạnh, lọt vào trong tầm mắt chính là một chai nước đá.

“Mau uống đi! Lấy để giữ mạng!” Tô Chỉ Dao nửa đùa nửa ra lệnh nói.

Hứa Tư Tuệ vội nhận nước: “Tuân mệnh!”

Nước đá vào họng, sướng. Sống lại rồi.

“Dao Dao, buổi trưa cậu đến đâu ăn cơm thế?”

“Đúng rồi! Tuệ Tuệ mình nói cậu nghe, con phố ở sau trường học của chúng ta kia, có cửa hàng mới mở, ăn vô cùng ngon! Có cơ hội mình đưa cậu đi!”

“Được.”

Cả buổi chiều, Hứa Tư Tuệ đều ở trong trạng thái mơ màng sắp ngủ, cộng thêm thời tiết nóng bức, lúc đến tiết tự học buổi tối cô đã khó chịu đến trình độ muốn nôn hết ra ngoài.

Trường học quy định tất cả học sinh học tiết tự học buổi tối đều phải ăn cơm ở nhà ăn, không thể ra ngoài. Hứa Tư Tuệ và Tô Chỉ Dao cùng nhau gọi một phần canh tảo tía, ngồi ở dưới điều hoà ở góc nhà ăn uống không tiếng động.

Chỉ chốc lát sau, bên người truyền đến một loạt âm thanh.

“Chuyện gì xảy ra thế Hàm Hàm, không đi tìm đàn anh Cố của cậu à?” Lại là em gái A kia.

Hứa Tư Tuệ theo tiếng nhìn qua, tiểu nữ vương đang ghé vào trên bàn phía đối diện, đã có thể dùng từ uể oải ỉu xìu đến hình dung, nào có nửa phần thần thái sáng láng của ngày thường.

“Đừng nói nữa, anh ấy căn bản không để ý đến mình.” Hữu khí vô lực nói.

“Lẽ ra không nên như vậy, theo tính cách bình thường của cậu không phải là nên trực tiếp mạnh hơn sao, làm sao như vậy đã từ bỏ rồi?”

“Thôi cậu bỏ qua đi, mình cảm thấy lòng tự trọng của mình toàn ném ở chỗ anh ấy, thôi, có ngàn vạn người đàn ông tốt, chị đây sẽ không thắt cổ chết trên thân cây của hắn.”

Thật ra vì sao đột nhiên lại không muốn theo đuổi nữa, không phải bởi vì anh trai kia không dễ ở chung, mà là bởi hai người bên cạnh anh.

Nghe nói thích cô ấy ba năm rồi.

Khoé miệng của Hứa Tư Tuệ hiện tại có thể nói sát vai với thái dương, quả thực vô cùng cao hứng. Tô Chỉ Dao nhìn thiếu nữ trước mặt đột nhiên uống hết chén canh sau đó lại ăn cơm chiên trứng, lâm vào trầm tư.

Chuyện gì xảy ra? Hồi quang phản chiếu hay là nhân cách thứ hai?!