Chờ Đợi Thời Gian Được Bên Nhau

Chương 8




Trong hội trường triển lãm, họ nhìn thấy Peter Trần đã lâu không gặp. Ông là nhà thiết kế châu báu người Hoa mà Hạ Nhàn sùng bái nhất. Bởi vì yêu nhau yêu cả đường đi lối về, cho nên ông cũng trở thành thần tượng của Việt Vi Lan.

Ông đang đứng cạnh một tủ trưng bày riêng biệt. Chùm đèn thả treo từ trần nhà chiếu ánh sáng lên người ông, cũng chiếu lên chiếc nhẫn kim cương trong tủ kính, tỏa sáng lấp lánh.

“Ố là la, xem tôi gặp được ai này, thì ra Hàn Nhị thiếu cũng là trưởng giả học làm sang sao? Hiếm thấy hiếm thấy nha…” Sau khi Peter Trần bắt tay Hàn Tân, ánh mắt ông dừng lại trên người cô, bỗng chợt ngơ ngác, “A, cô là… chẳng phải cô là người ấy của Austin Hạ sao…”

Việt Vi Lan gật đầu.

Vẻ mặt của Peter Trần lập tức thay đổi, tiến tới hai bước, bắt lấy tay cô, đau xót nói: “Xin chia buồn. Về chuyện của Austin…”

Việt Vi Lan chưa kịp có bất cứ phản ứng gì, Hàn Tân đứng kế bên đã vội vàng kéo lấy tay của Peter Trần, cười đùa nói: “Này này, đừng nhân cơ hội mà ăn đậu hũ nhé. Đi đi đi, nghe nói lần này anh đã đem tất cả mọi thứ trong nhà ra rồi à, mau mau đưa tôi đi xem thử, xem có bảo bối nào đặc biệt không.”

Peter Trần cười ha ha, bị anh kéo đi mất.

Việt Vi Lan nhìn Tiểu Tư tay chân lóng ngóng, từ đầu tới chân đều giống như người ngoài đang bị cô lập, liền cười thân thiện với cô bé: “Hay là…chúng ta cùng xem đi?”

Tiểu Tư vội vàng gật đầu cảm kích: “Vâng ạ!”

Hai người đi cùng nhau, cùng ngắm nhìn các món nữ trang. Tiểu Tư cảm khái nói: “Mấy món châu báu này thật là đẹp quá đi…”

“Ừ, Peter Trần là nhà thiết kế châu báu xuất sắc nhất thế giới. Những tác phẩm của ông không chỉ làm từ bảo thạch và kim loại quý giá nhất, loại gia công thân thể này chính là kết tinh của trí tuệ. Em xem sợi dây chuyền này, nó đã phá bỏ phương thức móc nối cổ hủ; còn cái vòng tay kia, nó cực kỳ thích hợp với phụ nữ phương Đông mình hạc xương mai đấy.”

“A, em thích chiếc nhẫn này!” Tiểu Tư đột nhiên chạy đến trước tủ trưng bày nằm khuất trong góc phòng, đôi mắt sáng rỡ, “Chị Vi Lan, mau đến xem! Chiếc nhẫn này thật là rất đẹp nha!”

Việt Vi Lan thong thả đi tới, nhưng khi vừa nhìn thấy chiếc nhẫn kia thì toàn thân bỗng run lên chầm chập—trên mặt chiếc nhẫn cong cong sáng loáng, bốn ký tự số Ả Rập được dùng kim cương gắn kết thành dãy số 1314, chiếu sáng lấp lánh dưới ánh đèn, vô cùng hoàn mỹ.

“1314, ý là suốt đời suốt kiếp phải không ạ?” Tiểu Tư đã nhanh chóng áp cả gương mặt lên tấm kính thủy tinh.

Việt VI Lan đứng yên bất động, ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn.

Nhận thấy vẻ khác lạ của cô, Tiểu Tư khẩn trương quay đầu: “Chị Vi Lan, chị không sao chứ? Chị bị làm sao vậy?”

Việt Vi Lan duỗi tay ra, chầm chậm đặt lên trên tủ kính. Chiếc nhẫn lóng lánh ánh chiếu lên ngón tay thon dài của cô, chợt tái nhợt giống như tuyết.

Đột nhiên cô rơi nước mắt.

Tiểu Tư vội vàng nói: “Em đi tìm anh Hàn Tân đến đây!”

Việt Vi Lan kéo cô ấy lại, hít hít mũi: “Chị không sao.”

“Thật là không sao à?”

“Ừ…chị mới nhớ ra là có chút việc, phải đi trước đây. Nếu chút nữa Hàn Tân có kiếm chị, em bảo anh ấy gọi điện thoại cho chị nhé.”

“Vâng.” Tiểu Tư lanh trí đáp.

Việt Vi Lan xoay người rời khỏi đó. Nhưng khi vừa ra khỏi cửa phụ của phòng trưng bày, cô không đi thẳng ra cửa lớn, mà rẽ một ngã khác, đi vào phòng nội bộ. Cô lặng lẽ đứng trước cửa một căn phòng, đợi khá lâu, rốt cuộc cũng có tiếng bước chân từ một góc rẽ khác đang đi đến. Đối phương lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, nhìn thấy cô đứng đợi ở góc phòng, liền giật mình hoảng hốt, “A…là cô?”

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt đối phương, trầm giọng nói: “Chào ông. Trần tiên sinh.”

Người đó không phải ai khác, chính là người tổ chức buổi triển lãm này—Peter Trần.

“Cô…tìm tôi có việc à?”

“Có việc liên quan đến chiếc nhẫn trong tủ trưng bày T37.”

Peter Trần nhìn cô một lúc, mở cửa phòng làm việc, “Mời vào.” Sau đó ông cầm điện thoại phân phối vài câu, liền có một nữ nhân viên đi cùng hai người bảo vệ mang chiếc nhẫn kim cương kia đem vào. Cô ấy đặt chiếc nhẫn lên bàn, rồi lui ra ngoài.

Việt Vi Lan nhìn chiếc nhẫn cách mình chưa đến 1m, hai tay bắt đầu run rẩy, cô vội vàng nắm chặt tay lại, hít sâu một hơi dài, rồi mới có dũng khí ngẩng đầu lần nữa, nhìn Peter Trần, nói: “Chiếc nhẫn này là của Hạ Nhàn.”

Peter Trần giật mình, đáp: “Là cậu ấy thiết kế.”

Việt Vi Lan lắc đầu: “Không chỉ là thiết kế. Sự thực thì đây là nhẫn đính hôn của chúng tôi. Tôi và anh ấy mỗi người có một chiếc, chiếc của tôi đang để ở nhà, nhưng còn chiếc của anh ấy…đã theo anh ấy đi Congo rồi. Nhưng mà, bây giờ chiếc nhẫn này lại xuất hiện ở B Thành, xuất hiện tại buổi triển lãm của ông, có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý hay không?”

Vẻ mặt Peter Trần lại càng thêm kinh ngạc: “Cô không biết sao? Việt tiểu thư?”

“Biết gì?”

“Tôi đã mua được di vật này của Austin từ tay một gã buôn lậu…”

Việt Vi Lan cắt ngang lời ông: “Đợi chút! Hạ Nhàn chưa có chết, xin đừng dùng từ “di vật” như vậy.”

Peter Trần có vẻ vô cùng bối rối: “Việt tiểu thư, cô đang nói gì vậy? Cái chết của Austin chẳng phải ba tháng trước đã được xác nhận rồi sao? Thám tử tư đã tìm được một phần hài cốt của cậu ấy, kiểm nghiệm DNA đã chứng thực đúng là cậu ấy. Lại nói, thám tử tư đó cũng là do tôi giới thiệu với Hàn Tân mà…”

Việt Vi Lan mở to mắt, ánh đèn từ đỉnh đầu rọi xuống, chiếu lên kim cương, toát ra vầng sáng lấp lánh, khuếch tán, mê ly…có một phần nào đó tận sâu trong nội tâm cô cũng từng chút từng chút thiêu đốt, thay đổi, rồi chìm hẳn theo vầng sáng ấy.