Chờ Đợi Một Tình Yêu Ấm Áp

Chương 20: Côn Bằng.




Sau đó, Trình Vi thấy Tống Nguyên sắp không trụ nổi nữa, bèn dùng một câu để cứu cô khỏi cuộc trò chuyện bất tận này. Giọng anh nghiêm túc nói: “Đoan Đoan, muộn rồi, mau về làm bài tập đi.”

Chỉ biết phá đám! Đoan Đoan cau có, quay lại lườm anh trai một cái, nhưng anh không chút động lòng. Cuối cùng, cô thiếu nữ với đầy lỗ xỏ trên người đành khuất phục trước “lời nguyền làm bài tập” mà luyến tiếc ra về.

Sau khi Đoan Đoan rời đi, Tống Nguyên vẫn ngồi ở bàn học của Trình Vi ngắm những bức ảnh, dù đều là do cô tự tay gửi cho anh, nhưng nhiều nội dung chỉ làm qua loa, lúc này xem lại có phần không nhớ rõ, ánh mắt khi tập trung nhìn có lúc lộ chút nghi hoặc. Trình Vi ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ, đọc cuốn *Đại Hiến Chương* mà anh chưa đọc xong, nhưng thỉnh thoảng lại lén nhìn cô.

Cuối cùng cô quay đầu hỏi anh: “Cái này cũng là do em chụp à?”

Anh lơ đễnh liếc qua, lại nhìn vào mắt cô: “Đây là ảnh em chụp sự kiện mừng năm mới ở trường em, gọi là… Dạ hội Tháp Chuông, đúng không?”

Ồ… hóa ra bức ảnh tối đen mờ mờ này chụp ở quảng trường Tháp Chuông trường cô! Tống Nguyên nhớ lại một chút, thầm giải thích trong lòng có thể do vấn đề của điện thoại, nên chụp hơi mờ… Đồng thời, cô nghe thấy Trình Vi bổ sung một cách vô tình: “Em còn giới thiệu rằng tháp chuông này là nơi cao nhất của trường em, còn nói…” anh nói đến đó rồi dừng lại.

“Em đã nói gì vậy?” Đã lâu lắm rồi, Tống Nguyên hoàn toàn không nhớ chút gì về chuyện đó.

Trình Vi lướt mắt qua khuôn mặt cô, rồi lại nhìn xuống trang sách trong tay mình, tiếp tục nói một cách thản nhiên: “Nói là giáo viên của các em nói với các em rằng, đây là hình thức tôn sùng nam tính trong kiến trúc hiện đại.”

… Tôn sùng nam tính! Tống Nguyên nghe xong, cảm thấy m.á.u nóng bốc lên phía sau tai, ánh mắt đang nhìn Trình Vi cũng không thể bình tĩnh nổi, vội vàng dời sang khung ảnh trên góc bàn. Ừm, lúc đó giáo viên triết học của cô thực sự có nói vậy, nhưng… được rồi, lúc ấy cô chỉ coi đó như một vấn đề học thuật để thảo luận, chẳng có ý gì khác. Cô tự nhủ lòng mình.

Một lúc sau, cô lén quay lại, nhìn lướt qua Trình Vi đang ngồi bên cạnh lặng lẽ đọc sách, cô nhíu mày, thầm nghĩ anh có trí nhớ tốt thật!

Chiều tối, Trình Vi đưa mẹ anh xuống lầu, tiện thể tiễn Tống Nguyên về nhà. Họ gặp Đoan Đoan đang ăn kẹo mút ở cổng khu dân cư, Trình Vi giao mẹ mình cho Đoan Đoan và dặn dò: “Đi cùng cô ra quảng trường nhỏ dạo một lát, anh có việc, lát nữa sẽ quay lại.”

“Vâng, không thành vấn đề.” Đoan Đoan vui vẻ đáp lời, thân thiết khoác tay cô mình, đồng thời đưa tay kia ra trước mặt Trình Vi, ngón tay hướng lên và làm động tác xin tiền.

Trình Vi không chút biểu cảm “chát” một cái, gạt tay cô ra, Đoan Đoan trợn mắt: “Em muốn mua nước mía cho cô em uống mà.”

“Cô em không thể uống ngọt, hai người đi dạo rồi về quán, không được mua linh tinh.”

“Hừ, keo kiệt.” Đoan Đoan phẩy tóc đuôi ngựa, bước đi.

Nhìn họ đi xa, Tống Nguyên quay sang Trình Vi nói: “Em tự về được, không cần tiễn, mà Đoan Đoan…” Cô ngập ngừng đoán: “Cô bé ấy có vẻ không đáng tin lắm.”

Trình Vi quay đầu cười, khen cô: “Em nhìn người cũng khá đấy, Đoan Đoan thực sự như vậy!” Anh mỉm cười lắc đầu, “Nhưng chỉ đi quanh nhà thôi, không sao đâu.”

“Em tự về được mà,” Tống Nguyên đưa tay đẩy tay anh, anh thuận thế nắm lấy tay cô, lòng bàn tay anh ấm áp, đầu ngón tay cô lại lạnh buốt, vừa vặn được anh bao bọc trong lòng bàn tay.



Lúc này, ánh nắng chiếu nghiêng từ phía sau họ, xuyên qua hàng cây, in dài bóng hai người. Tống Nguyên cúi đầu nhìn, thấy hai cái bóng vượt qua con đường rợp bóng cây không rộng lắm, in lên đám đông đi lại bên kia đường, bỗng có cảm giác mơ hồ. Được anh dắt tay thế này, cô cảm thấy như thể họ vừa bước ra từ dòng thời gian, lại như sắp bước vào dòng thời gian.

“Đi đến ngã ba là được rồi, em sẽ gọi xe, rất gần, mười phút là tới.” Tống Nguyên ngẩng lên nhìn về ngã ba không xa trước mặt, tay kéo nhẹ anh.

“Ừ,” anh cũng nhìn về phía xa, còn định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở lời thì điện thoại của Tống Nguyên reo. Anh nhìn cô vừa đi vừa nhận cuộc gọi.

“A lô, sao cậu lại chịu gọi điện vậy, không phải cậu nói…” Tống Nguyên đang định nói: chẳng phải cậu nói cước điện thoại rất đắt, sau này phải tiết kiệm sao? Chưa kịp nói hết câu đã bị tiếng nói của Tưởng Côn Bằng trong điện thoại cắt ngang, anh ta nói: “Tống Nguyên, mình mua vé máy bay rồi, hóa ra Sydney có chuyến bay thẳng đến Phúc Châu đấy, ha ha, nơi đó quả là một đô thị lớn ha!”

“Cậu đến Phúc Châu?” Tống Nguyên nhất thời không kịp phản ứng: “Đến để quá cảnh à?”

“Quá cảnh gì chứ! Mình đến để ngắm non sông gấm vóc của tổ quốc đấy, huống hồ chúng ta đã bao năm không gặp, chắc chắn cậu cũng rất nhớ mình, đúng không?”

Tống Nguyên rốt cuộc đã hiểu rõ, không khách sáo nói: “Cậu muốn đến chơi hả, được thôi, nhưng mình nói trước là tự cậu đặt khách sạn, mình còn phải đi làm, không đảm nhận vai trò hướng dẫn viên, tự túc hoàn toàn, không được đòi hỏi gì cả.”

“Không phải chứ, sofa nhà cậu đâu phải đã chuẩn bị sẵn rồi sao, mình làm sao có thể không ủng hộ cậu chứ? Không thể cho mình tiết kiệm chút tiền sao? Mình phải thắt lưng buộc bụng lắm rồi.”

“Hừ, thắt lưng buộc bụng mà còn đi dự tiệc du thuyền sao?”

Trình Vi nghe giọng nói của cô, đoán là Tưởng Côn Bằng. Họ đã đến ngã ba, anh đứng lại nghe một lúc, hình như anh ta muốn ở nhà Tống Nguyên.

Tống Nguyên còn định nói gì đó, Trình Vi cúi đầu suy nghĩ một lát, đưa tay ra trước mặt cô, ra hiệu cô đưa điện thoại cho anh.

Tống Nguyên nhìn anh cầm lấy điện thoại, anh nói: “Chào Tưởng Côn Bằng, khi nào cậu tới? Tôi và Tống Nguyên sẽ ra đón cậu.”

Tống Nguyên nhanh chóng nghiêng người lắng nghe, bên kia dường như lặng đi một phút, sau đó vang lên tiếng trả lời: “Được, tôi sẽ gửi thông tin chuyến bay cho Tống Nguyên, nhớ đến đón đúng giờ nhé.”

“Được.” Trình Vi ngắn gọn đáp.

Tống Nguyên ngẩng đầu nhìn anh, quan tâm hỏi: “Nói rõ với cậu ta rồi chứ? Bảo cậu ta tự đặt khách sạn.”

Trình Vi trả điện thoại cho Tống Nguyên, cười chắc chắn với cô, đơn giản nói: “Cậu ta biết rồi, sẽ đặt khách sạn thôi.”

Thật vậy không? Tống Nguyên bán tín bán nghi, cảm giác như họ chẳng nói gì rõ ràng mà sao lại coi như xong rồi?

Trên đường về nhà, trong lòng cô vẫn còn chút bất an, khi ấy cô và Tưởng Côn Bằng đã hùng hồn tuyên bố rằng mình đến đây là để theo đuổi lý tưởng nghề nghiệp, muốn theo đuổi con đường học thuật một cách nghiêm túc, nhưng bây giờ thì sao!



Cô ngồi trên sofa cạnh giường, một tay dùng ngón cái xoa nhẹ cạnh điện thoại, tự nhủ rằng sự nghiệp học thuật của mình vẫn còn đó, chỉ là tiện thể tìm thấy tình yêu mà thôi...

Ngày Tưởng Côn Bằng đến, cô và Trình Vi cùng ra sân bay Trường Lạc đón anh ta. Cận Tết, lượng người tại sân bay tăng rõ rệt. Họ bước qua đám đông, Trình Vi đưa tay kéo cô lại gần bên cạnh mình.

Trên đường đi, Tống Nguyên đặc biệt mở cho Trình Vi xem ảnh gần đây của Tưởng Côn Bằng, “Anh chắc chắn không nhớ cậu ta trông như thế nào nữa đâu, này, đây là cậu ấy.” Tống Nguyên chỉ vào màn hình điện thoại.

Trình Vi xem xong chỉ khẽ gật đầu, không có biểu cảm đặc biệt, chỉ hỏi cô: “Ảnh này đều chụp gần đây, cậu ta thường xuyên gửi ảnh cho em nhỉ.”

“Chứ còn gì nữa?” Tống Nguyên vừa gật đầu vừa nói: “Tên này mà có thành tích gì đó trong mạng xã hội là phải khoe với em ngay, năm nào cũng vậy, không hề ngừng.”

Trình Vi nghe vậy, chỉ cười đồng tình, khi xe rẽ vào khúc cua, anh thuận thế nhìn ra ngoài cửa sổ, “Năm nào cũng vậy, không hề ngừng.” Anh thầm nhắc lại lời cô… nghe sao quen thuộc quá!

Họ đến sớm, đành phải chờ thêm một lát ở cổng ra.

Tưởng Côn Bằng năm ngoái không về, giờ bỗng xuất hiện trước mặt Tống Nguyên, cô cũng có chút khó nhận ra, người thanh niên cao to trước mặt với làn da sẫm hơn mấy tông… à, chính là anh chàng tiệc tùng với làn da bánh mật đây mà.

"Nhìn gì thế? Chưa thấy trai đẹp bao giờ à!" Tưởng Côn Bằng vừa bước tới, vừa tiện tay đưa xe hành lý cho Trình Vi bên cạnh, anh ta chẳng hề cảm thấy xa lạ.

"Sao trông cậu đen thui như từ châu Phi về thế?" Tống Nguyên vừa đi tới chỗ rẽ, không kìm được buột miệng hỏi, rồi cười cười nói thêm: "Xem ra, bãi biển, hồ bơi cậu đều không bỏ qua chút nào nhỉ!"

"Chứ minh đến đó làm gì? Nghiên cứu công nghệ cao à? Hahaha..." Nói xong, anh còn nhanh chóng liếc Trình Vi, người đang giúp anh đẩy hành lý. Tiếng cười của Tưởng Côn Bằng vang dội át cả âm thanh của loa phát thanh ở sân bay.

Bọn họ vẫn như trước đây, Tống Nguyên đi giữa hai người. Cô quan tâm hỏi Tưởng Côn Bằng: "Cậu đặt khách sạn nào, để bọn mình đưa cậu qua đó."

"Mình đã nói rồi mà, ngủ nhờ sofa nhà cậu. Sao cậu không nhiệt tình thế, hồi nhỏ cậu còn từng nằm trên sàn nhà mình mà." Tưởng Côn Bằng quay đầu nhếch miệng nói.

Nghe xong, Tống Nguyên lập tức cau mày, lặng lẽ quay người nhìn Trình Vi, ánh mắt chất vấn anh: "Không phải anh nói rõ ràng với cậu ấy rồi sao? Anh nhìn đi!"

Trình Vi chẳng có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ nhìn lại cô, cười nhẹ, vẻ mặt như đang nói, yên tâm đi, cậu ấy chỉ nói vậy thôi, sẽ không ngủ nhờ nhà em đâu.

Tống Nguyên vẫn hoài nghi, không hiểu hết ý cười của anh. Cô quyết định tự mình giải quyết, quay sang nói với Tưởng Côn Bằng: "Ngoài cửa sổ nhà mình có một cây đa rất lớn, hay là mình làm ổ cho cậu ở trên nhánh cây nhé, chịu không?"

"Chịu chứ." Tưởng Côn Bằng trả lời rắn rỏi, không chút khách sáo, còn nhướng mày đầy tự tin, giọng nói vang rền, nghe hệt như phát thanh viên.