Chờ Đợi Lời Hồi Đáp Đến Muộn

Chương 39: Chương 39





Tôi giận anh ấy không thèm nói chuyện mấy hôm, dù sao cũng nên phân rõ ranh giới một chút.

Nếu không người chịu thiệt lại là tôi.
"Em có vẻ không vui lắm thì phải?"
"Dạ, có sao?"
Anh Hùng vẫn là người khéo quan sát như vậy, anh ấy vừa nhìn đã biết tôi không vui rồi.
"Cãi nhau hả?"
"Dạ, không" nói xong tôi hơi sững người lại
Giờ đang trong giờ làm, tôi biết không tiện nói việc riêng nên hẹn anh ấy cơm nước xong sẽ nói.
"Tường, em giải quyết hồ sơ này giùm chị.

Hồ sơ này cần công chứng, với cần kí tên ấy.

Cảm ơn em trước nha"

Dù sao hiện giờ tôi cũng không muốn về nhà Phong, suy nghĩ bâng quơ rồi cũng nhận việc.

Tự dưng tôi lại nhớ nhà, em tôi bảo lúc tôi nhập viện ông ấy có lại thăm tôi.

Còn hỏi tôi sao khỏe rồi không về nhà.
Chắc có lẽ ba tôi chưa biết chuyện tôi quen người đồng giới chứ nếu không ông cũng chẳng dám nhận tôi làm con.
Tình cảm cha con của tôi đã xa lại càng xa hơn thôi, tôi vẫn vô thức sợ ông.
"Xong rồi nè" chị nhân viên đưa giấy tờ đã được đóng mộc đỏ cho tôi
Mất hồn đến độ quên mất mình đang làm công việc
"Ây, con là..."
"Dạ?" tôi vừa bước ra khỏi văn phòng công chứng thì liền chạm mặt một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục xanh
"Con có phải Kiến Tường không?" chú ấy nhìn tôi
"Dạ phải, sao vậy chú" tôi cảm thấy người đàn ông này khá quen nhưng không nhớ rõ là ai
"Cháu chũng không thay đổi nhiều so với lúc nhỏ, nhìn có phong thái hơn hẳn" chú ấy cười tươi nhìn tôi, nhưng hình như thấy tệp hồ sơ trên tay tôi nên liền nói.
"Con có công việc bận gì thì đi trước đi, tạm biệt con"
Tôi cũng gật đầu chào chú rồi đi lấy xe, hình như người vừa nãy là ba Thanh Phong thì phải.

Chú ấy tóc bạc rồi sao, nhìn rất oai nghiêm nhưng lại không làm người khác cảm thấy xa cách.
Xong hôm nay, tôi xin nghỉ ba ngày về nhà, tôi không biết giờ này nhà mình có ai nữa nhưng về nhà vẫn tốt hơn là ở đây.
Vừa chạy đến con đường không thể quen thuộc hơn, tôi lặng lẽ rơi nước mắt.

Cho dù có mạnh mẽ đến chừng nào đi chăng nữa về lại nơi mà mình đã lâu không về lại mang nhiều kỉ niệm làm sao có thể kiềm được nước mắt.
Nước mắt nhanh chóng được gió hong khô, tôi lại trở lại là tôi, vui vẻ mà cười với khoảng không.

Ít ra gì, tôi còn có nhà để về.


Ban đêm, làm lòng người tĩnh mịch đến lạ lùng, tôi bấm chuông cửa đợi một lúc lâu.

Mẹ tôi đứng trong nhà trông ra, vẫn chưa nhận ra tôi.
"Mẹ ơi, con đây" tôi khẽ lên tiếng
Nghe tiếng tôi, em tôi cũng chạy ra
"Anh hai, sao tự dưng hôm nay anh lại về, trễ vậy rồi mà"
Tôi không trả lời liền, chỉ chào mẹ tôi rồi dẫn xe vào nhà.

Nhà vẫn vậy, chỉ là khi lớn lên lại cảm thấy xa cách hơn.

Đến nỗi tôi không còn hiểu được mối liên hệ gia đình tồn tại có ích gì nữa.

"Con muốn đi ngủ, mẹ với em cứ sinh hoạt bình thường đi" đi xe về trong đêm, gió lạnh làm tôi cảm thấy không khỏe tí nào
Sáng hôm sau,
"Lần này con về ở mấy ngày" mẹ tôi đang làm đồ ăn sáng, hương thơm bốc lên làm bụng tôi liên tục cồn cào.

"Ba ngày, thưa mẹ" tôi tiếp bà một tay cho mau xong bữa sáng

Chắc có rôi về nên bà mới đặc biệt nấu hủ tiếu xương cho buổi sáng, tôi bưng tô hủ tiếu còn nóng hổi đặt vào bàn thì em tôi cũng vừa lúc thức dậy.

"Anh hai, cho em ôm cái đi" em tôi giờ đã là sinh viên đại học rồi, cao lớn hơn tôi cả một cái đầu
"Chừng nào em đi học" em tôi học ở thành phố nên dĩ nhiên phải thuê trọ, từ chỗ tôi lên chỗ nó học tận 2 tiếng.

"Em tới cuối tuần mới đi, em thi cuối kì xong là về nhà luôn, ở trên đó chán chết" nó cười cười nhìn tôi
"Hai anh em ở nhà lo chuyện nhà cửa giùm mẹ, mẹ đi làm" mẹ tôi quải túi sách ra cửa, tôi dắt xe giùm bà, tiễn bà đi xa tôi mới quay mặt đi vào nhà.

"Anh có tâm sự gì sao?" em tôi đang thổi hủ tiếu phù phù ngẩn mặt lên hỏi
"Có sao?" bộ chuyện vui buồn của tôi viết lên mặt rõ như vậy à?
"Ăn đi anh, ăn xong kể em nghe hoặc nếu không kể em nghe cũng được nhưng đừng để trong lòng" em tôi đấy tô còn lại trên bàn về phía tôi
"Ừ, anh biết rồi"
Lời tác giả: Chương này hơi ngắn nhỉ? , thôi để chương sau bù chữ lại.