Chờ Đợi Lời Hồi Đáp Đến Muộn

Chương 37: Chương 37





Là người trẻ tuổi, sẽ tiếp nhận những chuyện này dễ dàng hơn điều này cũng dễ hiểu.

Tôi cũng không ngạc nhiên khi em Thanh Phong lại nói như vậy.
"Anh tên gì vậy nhỉ? em cảm giác anh rất quen.

Chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi á"
Cô bé khoanh tay lại ngẫm nghĩ nhưng mãi cũng chẳng ra, nhìn vẻ mặt đăm chiêu của người nọ tôi lại nhìn Thanh Phong.

Hai người này giống nhau y đúc à, em gái anh ấy như phiên bản thu nhỏ của anh ấy vậy.
"Không nhớ thì đừng cố nhớ, chúng ta làm quen lại từ đầu nè" tôi cười rồi giới thiệu bản thân cũng nói luôn là mình từng học chung cấp 2 với anh cô
"Aaa, em nhớ rồi, em nhớ anh từng bị rớt sênh xe đạp nè, rồi anh từng đưa anh trai em vào viên nữa phải không?"
Tôi khẽ cười gật đầu, trí nhớ cô bé này tốt dữ
"Em đi chung với mẹ mà bỏ mẹ một mình à?" Phong lên tiếng nhắc nhở
"Một lát mẹ lựa đồ xong em chạy lại, mẹ lâu muốn chết" cô cằn nhằn trước mặt anh mình
Thằng em tôi cũng hay vậy, hay cằn nhằn phụ huynh với anh lớn.
"Thanh Trúc à"

"Ý, mẹ em kìa.

Hai anh đi trước đi" em ấy đẩy tay tôi
Tôi cũng muốn trốn lắm đây, tôi kéo tay Thanh Phong nhưng anh ấy có vẻ chần chừ.

Cho dù anh ấy có gặp mẹ mình lúc này hay không tôi đều sẽ đồng hành cùng.
"Đi thôi em" ánh mắt anh ấy khẽ chuyển, dừng lại trên người tôi mấy giây rồi hai đứa tôi quay đi
Lúc này tôi cảm nhận rõ anh ấy có quyết tâm về chuyện của chúng tôi
Đôi khi vì như vậy tôi lại sợ, tôi sợ nếu một ngày nào đó tôi với anh ấy hết yêu nhau.

Chúng tôi chia tay, tôi lại phải một mình ôm những kí ức này nhớ mãi
Tôi luôn hy vọng về một đời một kiếp nhưng anh Hùng nói cũng không sai.

Nhìn thoáng một chút, sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

Hết yêu thì chia tay, đó là chuyện thường tình ở các cặp đôi thôi mà
"Em lại suy nghĩ gì nữa vậy" anh ấy quay lại nhìn tôi
Dạo gần đây tôi càng cảm nhận được anh ấy nhìn mặt đoán ý tôi càng giỏi
"Đừng suy nghĩ lung tung" anh ấy véo má tôi rồi đưa tay lòng bàn tay bưng má tôi lên, tôi cảm nhận rõ mặt mình giờ chắc chẳng khác gì con cá nóc
"Nè, anh kì quá đi" tôi đưa tay quơ về phía anh ấy, vậy mà anh ấy chỉ cười
Đồ đáng ghét dễ thương
"Nè, anh biết làm cá không đó" tôi thấy anh ấy cầm con cá lên xem xét tỉ mỉ
"Anh xem cách làm cá rồi, còn không thì nhờ chị bán cá làm giùm"
Tôi đến chịu anh ấy luôn
Cơm trưa hôm nay ăn hơi muộn, tôi định sẽ nấu canh chua đơn giản thôi ai dè anh ấy lại muốn ăn lẩu.

Thế là phải đổi từ nấu canh chua sang nấu súp lẩu, hên là màn bẻ cua này không gắt lắm.


"Ăn lẩu trưa nóng muốn chết" tôi không khỏi cằn nhằn
Anh ấy đứng lên bật máy lạnh ngoài phòng khách rồi mở cửa phòng bếp cho khí lạnh thông vào.

"Anh dở hơi à, hao điện lắm ấy"
"Mình đem nồi lẩu lên phòng khách ăn đi" Phong cười nhìn tôi, chắc cái suy nghĩ này vừa nhảy ra sau câu "hao điện lắm" của tôi
"Em ăn cái này đi, tối nay anh trực đêm không ở nhà được đâu đó" Phong gắp đầu cá cho tôi, còn lột mấy con tôm trắng bóc bỏ sẵn vào chén
"Em có sợ ma đâu" tôi bỏ tôm vào miệng, thịt vừa mềm vừa ngọt làm tôi thích mê
"Tôi nay sẽ có mưa đấy" anh ấy nhìn tôi
"Em hết sợ sấm rồi" mặt tôi tỉnh bơ nhìn lại
Nét mặt Phong hơi xìu xuống như đang thất vọng chuyện gì đó lắm
Tôi vội bổ sung " Có gì em sẽ gọi cho anh"
Nói xong câu này tôi nhận thấy mặt anh ấy vui lên hẳn, tôi khẽ cười thầm đúng là tên ngốc mà
Chiều hai đứa tôi ăn cơm chiều sớm, để kịp cho anh ấy đi trực ca đêm.

Tôi tiễn anh ấy xong khóa cửa rào cẩn thận mới đi vào nhà
"Ding dong" tiếng chuông cửa vang lên ngay khi tôi vào nhà, chắc anh ấy lại quên gì đó nên quay lại lấy đây mà
"Anh quên gì sao?" tôi nói vọng ra ngoài cửa trước rồi mới lấy chìa khóa chạy ra sau
Nhưng người đứng ngoài cổng không phải anh ấy mà là một người phụ nữ trung niên tóc búi cao.

Vừa nhìn tôi liền nhận ra là mẹ anh ấy, cô Liên

"Dạ, cháu chào bác.

Phong đi trực đêm ở cơ quan rồi bác, bác tìm Phong có chuyện gì không?"
Tôi nhận thấy rõ thái độ của mẹ Phong khi nhìn thấy tôi, cô Liên quan sát tôi từ trên xuống dưới rồi nhìn vào trong nhà.

"Bác vào nhà đi ạ" tôi mở thêm một cánh cổng rào nữa, để cô dễ dắt xe vào
Rồi sau đó nhanh chân chạy vào bếp rót một ly nước lọc mời cô.

Cô ấy tự nhiên ngồi trên ghế sofa mà chẳng cần tôi mời vì đơn giản đây là nhà con trai cô ấy mà
"Cậu dọn vào đây ở lâu chưa?" cô Liên mở miệng hỏi tôi
"Dạ được hơn nửa năm, thưa bác" tôi khẽ cười nhưng trong lòng không tránh khỏi lo lắng.

Tôi hồi hộp quá đi, như thế hôm nay là ngày ra mắt gia đình vậy
"Cậu có biết chuyện con trai tôi đã dạm hỏi chưa?"
"Dạ?".