Kí ức vụn vặt của tôi dần được chấp vá, tôi từ từ mở mắt ra quan sát xung quanh mình.
Tôi không nghĩ mình đã ngất đi sau đó, có lẽ trong lúc ẩu đả đã có ai đó đánh ngất tôi đi.
"Anh tỉnh rồi à?" giọng Kiến Ngọc vang lên bên cạnh tôi, tôi khẽ đưa quay mặt sang nhìn em ấy.
Những lúc như thế này, cảm xúc của tôi thật sự khó khống chế hơn thường ngày.
Vậy mà tôi lại khóc, tôi không biết tôi khóc vì điều gì nhưng tôi nhìn thấy em mình tôi vẫn luôn nhớ về nhà.
Suốt cả thời gian qua, tôi vẫn mong ngóng về nhà nhưng lại không dám quay về.
Ai bảo lớn rồi sẽ không nhớ nhà, dù sao căn nhà vẫn là nơi nuôi nấng và để lại vô số kỉ niệm vui vẻ ngày bé kia mà.
"Anh hai, đừng khóc mà" thằng bé ôm tôi như cách tôi dỗ nó đi còn nhỏ.
Tình cảm anh em tôi vẫn tốt như ngày nào nhưng cùng lắm chỉ tốt đến khi nó lấy vợ có con.
Sau này, vợ con nó sẽ là người quan trọng nhất đối với nó, còn người anh này cũng dần giống như người dưng mà thôi.
Tôi lại suy nghĩ lung tung nữa rồi, tôi biết mình không nên như vậy.
Một thằng đàn ông lớn đến tầm tuổi này rồi mà còn khóc nhè nhưng tôi lại không thể dùng lý trí của mình kiềm lại nước mắt được.
Tôi yêu gia đình tôi, tôi hy vọng gia đình tôi sẽ chấp nhận tôi, chấp nhận cách sống, tình yêu và cả con người tôi.
Khát vọng ấy sâu đến độ, cho dù cả xã hội quay lưng lại với tôi, mà chỉ cần gia đình cần tôi, tôi cũng nguyện ý sống tiếp.
Nhưng tôi luôn sợ về nhà, tôi sợ thấy mẹ mình buồn, thấy dòng họ nhìn tôi và nhắc đến một số chuyện vốn dĩ tôi đã không thể làm được.
Một người mang xu hướng đồng tính vẫn có thể có con như bình thường, vẫn có thể có vợ, quan hệ vợ chồng như mọi thằng đàn ông khác.
Nhưng, không lẽ lại bắt một người con gái xa lạ vô tội chịu khổ, bắt cả cuộc đời và thanh xuân cô ấy trói chặt vào nấm mồ hôn nhân rồi sau đó bạn lại đi tìm hạnh phúc khác.
Tôi không làm được, cho dù dí dao vào cổ bắt tôi đi chết hay về lấy vợ thì tôi sẽ chọn cái đầu.
Đối với tôi, cuộc đời tôi chả khác gì trò đùa của tạo hóa cả.
"Anh hai, anh đừng suy nghĩ nhiều, anh cứ ngủ tiếp một giấc nữa đi, rồi mọi chuyện sẽ ổn"
Tôi chỉ khẽ ừ nhẹ với em tôi, mặc dù tôi ý thức được rằng mấy ngày liền tôi không ăn uống nhưng lại chẳng muốn ăn gì cả.
Tinh thần tôi rịu rã cả rồi.
"Anh của em ổn chưa?" tiếng Thanh Phong vang lên nho nhỏ bên tai tôi
Có lẽ, anh ấy vừa xong công việc chạy qua.
Tôi không thể chợp mắt được, tôi muốn gặp anh ấy.
"Anh Phong" tôi khẽ lên tiếng gọi
Anh ấy lập tức đẩy cửa phòng bước vào nắm chặt lấy tay tôi.
Tay còn lại đưa lên vuốt nhẹ lấy tóc tôi, rồi xoa đầu tôi như một đứa trẻ to xác.
"Em ngốc lắm"
"Em không gửi định vị cho anh, anh là cảnh sát mà" anh ấy nhìn tôi chan chứa tình yêu, giọng cũng nhẹ hẫng đi so với ngày thường.
"Nhưng anh vẫn tìm được em mà" tôi khẽ nói
"Cảm ơn trời, lúc đó Hoàng Huy vô tình thấy em bị tấn công.
Nhưng do người đông quá nó không dám bước lên giúp em, nó đành bám theo đám người ấy cả một đoạn rồi gọi điện cho anh" Thanh Phong đưa ngón trỏ lên mũi tôi khẽ chạm
Tôi bị nhột liền rút đầu vào chăn, chỉ đưa hai đôi mắt ra nhìn anh ấy, khẽ cong lên.
"Nó bám thì bám đến cùng, đằng này giữa đường lại mất dấu, làm anh nóng hết ruột gan" Thanh Phong đưa hai tay mình nắm chặt lấy tay tôi rồi áp vào má mình
"Hên là em không bị thương, chì bị bỏ đói thôi, vẫn còn cứu được"
"Anh..."
Có anh ấy ở đây, tự dưng tôi muốn ăn đến lạ, lại dần cảm thấy khác nước nữa chứ.
"Em muốn uống nước" Tôi khẽ nói, cổ họng tôi giờ hơi ẩn ẩn đau rồi.
Anh ấy lấy gối kê cao lên cho tôi ngồi dựa lưng vào giường, rồi cầm một cốc nước đi đến.
Tôi đưa tay đón lấy rồi uống hết cả một ly to.
"Em ăn cháo nha" Thanh Phong nhìn tôi mỉm cười, rồi đi ra ngoài.
Tôi cứ mãi nhìn theo anh ấy mà miệng cũng cong lên.
Anh ấy vừa đi, mẹ tôi cũng bước vào, có lẽ nãy giờ mẹ vẫn luôn đứng ở bên ngoài nhưng thấy cảnh hai đứa âu yếm nhau nên không nỡ làm phiền.
Tôi đứng dậy lại ôm chầm lấy mẹ mình, tôi nhìn vào mắt bà, trong đôi mắt ấy đong đầy tình yêu của một người mẹ, tình yêu ấy mãi mãi cũng sẽ không thay đổi.
"Mẹ à" tôi gọi bà
Bà vẫn im lặng, bà đưa tay vỗ lấy lưng tôi
"Em con giấu mẹ chuyện con bị bắt cóc, nhưng linh cảm của mẹ mách cho mẹ biết con của bị đang gặp nguy hiểm"
"Cả đêm mẹ bồn chồn không yên, lại thấy em con cứ nhìn ra cửa như đang đợi ai đó
Mẹ biết con trai của mẹ có chuyện gì rồi"
Nói đến đây, bà khẽ đưa tay lau đi nước mắt của mình
"Con hay em con, cả hai đứa mà có chuyện gì mẹ cũng sẽ sống không nổi.
Hai đứa là máu thịt của mẹ, mẹ làm sao mà không lo, không xót cho được chứ" Nói đến đây, bà đã nghẹn ngào, tôi thấy mẹ tôi khóc rất nhiều lần vì cha tôi nhưng chưa có lần nào lòng tôi đau quặn thắt như lần này.
Tôi biết mình vô dụng, làm mẹ phải phiền lòng, tôi biết bản thân tôi không thể tự bảo vệ lấy mình làm mẹ hết lần này đến lần khác lo cho tôi.
Tôi là con bà, mãi mãi vẫn sẽ là một Kiến Tường bé nhỏ, tôi sẽ không lớn trong tâm trí của mẹ tôi.
"Xuất viện rồi, về nhà nha con" bà nhẹ nhàng sờ đầu tôi.
Tôi cũng ôm chầm lấy bà, cả hai cùng duy trì im lặng.
Mặt tôi quay ra ngoài cửa, từ khúc quẹo, tôi đã thấy Thanh Phong đứng đó, có vẻ anh ấy không muốn phá vỡ bầu không khí trong phòng bệnh của tôi cho lắm.
"Mẹ à, con muốn giới thiệu với mẹ một người"
Tôi khẽ cười nhìn mẹ mình, tôi nghĩ bà đã hiểu ý tôi.
Mặt bà không tỏ vẻ gì ngạc nhiên như thể sẽ đến ngày này mà thôi.
Bà ấy đưa tay véo má tôi, rồi khẽ cười.
"Con lớn rồi mà".